Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 44: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

“Gia gia.”
Mộ Vô Song hơi hơi rũ mắt, trên dung nhan tuyệt mỹ bình tĩnh không hề dao động: “Hiện tại Vân Lạc Phong đã trở lại, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
“Vô Song, cháu yên tâm, không có người nào có thể tranh đoạt Thái tử với cháu!” Mộ Hành Cừu hơi nheo mắt lại, lạnh giọng nói, “Ta mặc kệ chuyện Thái tử mất tích có liên quan với Vân Lạc Phong hay không, ta phải khiến thế nhân tin tưởng rằng chính nàng ta ђเếק bức Thái tử! Chỉ cần thế nhân tin chuyện này, tất nhiên nàng ta sẽ thân bại danh liệt!”
Mộ Vô Song không nói thêm câu nào nữa, nhưng mà oán hận trong lòng nàng giống như măng mọc sau mưa, như thế nào cũng ngăn không được.
Phủ Tướng quân, Vân Lạc Phong mới vừa bước vào tiền viện liền nghe được giọng nói phẫn nộ truyền ra từ trong đại sảnh.



Nàng nhẹ nhàng nhướng mày, nói: “Vân Tiêu, ngươi tới hậu viện chờ ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Từ sau khi thân thể nhị thúc hồi phục, nàng đã rời khỏi sau núi dọn về trong viện! Cho nên, đương nhiên là nàng nói Vân Tiêu tới hậu viện chờ nàng.
Nhìn hình bóng của thiếu nữ, Vân Tiêu im lặng gật gật đầu, hắn hiểu rõ, hiện giờ Vân Lạc Phong muốn đi dập tắc lửa giận của lão tướng quân.
……
Bên trong đại sảnh uy nghiêm, gia đinh run run rẩy rẩy quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, tiếp nhận sóng gió từ lửa giận mãnh liệt của lão gia hỏa kia.


Hiển nhiên lão gia tử bị tức giận quá mức, trên gương mặt già nua tràn đầy phẫn nộ, hai tròng mắt như muốn ăn thịt người, tràn ngập hung ác.
Mà bên cạnh ông, cái bàn đã bị vỡ thành hai mảnh, nước trà văng tung tóe trên mặt đất, một màn hỗn độn.
Lúc lão gia tử định tiếp tục chửi ầm lên thì bỗng nhiên một giọng cười khẽ truyền đến, làm thân thể già nua cứng đờ trong chốc lát.
“Lúc cháu không có ở đây, ai trêu chọc người vậy? Vừa trở về liền thấy người phát đại hỏa rồi?”
Trong giọng nói lười biếng của thiếu nữ lộ ra hùa theo, làm lão gia tử cứng đờ ngẩng đầu lên, ánh mắt không dám tin nhìn thẳng về phía thiếu nữ đứng ở cửa.
Ở trong gió nhẹ, bạch y của thiếu nữ tung bay, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa ý cười, nàng khoanh tay trước иgự¢, cười tà nhìn phía lão gia tử đang sững sờ.
“Gia gia, cháu đã trở về.”
Nàng đã trở lại ——
Mấy chữ này, rốt cuộc làm lão gia tử phục hồi tinh thần lại, ông nhìn thấy Vân Lạc Phong thì phản ứng đầu tiên không phải ôm nha đầu này vào trong иgự¢ trấn an, cũng không ôn tồn nói một câu trở về là tốt.
Mà là trực tiếp chửi ầm lên.


“Nha đầu thôi nhà ngươi, ngươi thành thật khai báo cho lão tử, trong khoảng thời gian này ngươi đi lêu lổng ở nơi nào? Không nói một tiếng đã rời nhà trốn đi? Được! Ngươi có gan, ngươi thật lớn gan, không hổ là người của Vân gia ta!”
Nhìn lão gia tử tức giận dậm chân, khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên một nụ cười tà mị.
“Cháu đến Lưu Kim Quốc báo thù cho cha mẹ——”
Chỉ lời này đã khiến câu trách mắng của lão gia tử đang tức giận biến mất ở trong cổ họng, ông ngơ ngác nhìn Vân Lạc Phong, dường như không nghe rõ nên hỏi một lần nữa.
“Cháu nói cháu đi báo thù cho cha mẹ?”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật gật đầu, nàng phất tay bảo gia đinh đang quỳ gối trong đại sảnh lui ra ngoài, lại chuyển ánh mắt về phía lão gia tử.
“Tam Hoàng tử Lưu Kim Quốc là thuộc hạ của cháu, lần này cháu đến Lưu Kim Quốc, mục đích chính là tìm ra kẻ đứng phía sau việc ɢɨết hại cha mẹ! Cũng may, cháu tìm được những người đó rồi, hơn nữa đã ɢɨết bọn họ, rửa hận báo thù cho cha mẹ.”
Bịch!
Bước chân lão gia tử lảo đảo, ngã mạnh xuống chiếc ghế gỗ phía sau, ông ngây người một lúc lâu, đột nhiên phát ra một tràng tiếng cười thoải mái.
Cười ha hả, hắn nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, lão lệ tung hoành* nói: “Dương nhi, Linh nhi, các con trên trời có linh thiêng thấy được không? Cuối cùng những kẻ hại ૮ɦếƭ các con đã chịu báo ứng, ha ha ha!”

* lão lệ tung hoành: nước mắt của người già rơi
Báo thù!
Hai chữ này, trong mấy năm nay, ông muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến! Dù sao đối phương là Hoàng tộc Lưu Kim Quốc, ông chỉ là một Tướng quân của địch quốc, làm sao có thể ɢɨết cẩu Hoàng đế kia để báo thù cho nhi tử và nhi tức* được?
* nhi tức: con dâu
Nhưng không nghĩ tới, cháu gái mình lại có bản lĩnh lớn như thế, âm thầm tiêu diệt Cẩu hoàng đế kia!
“Phong nhi, được! Làm tốt lắm! Thật không hổ là người Vân gia ta!” Lão gia tử hận nghiến răng nghiến lợi, “Năm đó, Hoàng đế Lưu Kim Quốc coi trọng Linh nhi, vọng tưởng muốn Vân gia giao Linh nhi ra! Chỉ là, phụ thân của cháu là nam nhi có tâm huyết, làm sao cho phép thê tử của mình bị người khác nhục nhã? Cho nên, Vân gia chúng ta liều ૮ɦếƭ không đồng ý! Vì thế, cẩu Hoàng đế Diệp Đổng kia liền tìm cớ, phát động chiến tranh với Long Nguyên Quốc!”
Hiện giờ, chỉ cần nghĩ đến chuyện năm đó, trong lòng lão gia tử vẫn tràn ngập phẫn nộ như cũ.
“Hoàng đế bệ hạ Long Nguyên Quốc chúng ta biết rõ Lưu Kim Quốc phát động chiến tranh bởi vì chuyện này, vậy mà còn cố ý bảo Linh nhi đi theo Vân Dương đi đánh giặc!”
Vân Lạc Phong trầm ngâm lúc lâu, ngón tay xoa xoa cằm, hỏi: “Dựa theo tính cách tiểu nhân của Cao Đồ, hắn không có cưỡng bách mẫu thân tái giá sao?”
“Ha ha,” lão gia tử cười giễu cợt, “Làm sao không có? Với tính cách ích kỷ của Cao Đồ, sao có thể không cưỡng bách mẫu thân cháu tái giá với Diệp Đổng? Chính là, Vân gia ta cũng không phải nơi có thể bị chèn ép như vậy! Ta đều có thể nhẫn nhịn các chuyện khác, nhưng ta tuyệt đối không cho phép, dùng hạnh phúc cả đời của một nữ nhân để đổi lấy an bình vô ưu sau này! Như thế, quốc gia này còn cần nam nhi để làm gì?”Lão gia tử căm giận nói: “Hơn nữa, ta rất tin tưởng cha mẹ cháu! Với thực lực của bọn họ thì không có khả năng chiến bại! Ai biết sau lại xuất hiện chuyện của Mộ Thừa tướng? Nếu như không có ông ta tiết lộ tình báo, cha mẹ cháu cũng sẽ không ૮ɦếƭ.”


Vân Lạc là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất! Cho nên, loại chuyện dùng nữ nhân để liên hôn khiến ông vô cùng khinh thường!
Theo ông, giang sơn cần dùng sức mạnh để đánh nhau! Chỉ có kẻ nhu nhược mới có thể hy sinh nữ nhân để đổi lấy một quốc gia an bình!
Nhưng phàm là nam nhi tâm huyết thì đều không làm được loại chuyện này!
“Gia gia,” Vân Lạc Phong chậm rãi đi đến trước mặt lão gia tử, khẽ cười nói, “Cháu nói rồi, cháu sẽ báo thù cho cha mẹ! Những kẻ ở Lưu Kim Quốc chỉ là thứ nhất, Mộ Hành Cừu còn lại sẽ là kẻ thứ hai.”
Thứ ba, đó là người Bạch gia luôn bảo vệ Hoàng thất Lưu Kim Quốc!
“Đúng rồi,” Đột nhiên lão gia tử như nhớ tới cái gì, nhíu mày nói, “Trong khoảng thời gian cháu rời đi, Mộ Thân của Mộ gia đến đây tìm cháu vài lần, ta đều đuổi hắn đi khỏi.”
Mộ Thân, huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Mộ Vô Song! Đệ nhất ăn chơi trác táng của hoàng thành! Hơn nửa năm trước, khi gât sự với nàng trên phố đã bị hộ vệ của Vân gia đánh cho một trận! Rồi sau đó lúc bị nàng gạt đã lấy ra năm ngàn vạn lượng làm phí chữa bệnh.
Nhưng từ lúc nàng bế quan cũng không gặp lại Mộ Thân, hiện giờ hắn tới tìm là vì chuyện gì?
Đang nghĩ ngợi thì một gia đinh vội vội vàng vàng đi đến, cung kính bẩm báo nói: “Tướng quân đại nhân, tiểu thư, nhị thiếu gia của Mộ gia đến cầu kiến.”
Nghe lời gia đinh bẩm báo, Vân Lạc Phong nhún vai: “Chúng ta mới nói đến hắn, hắn liền tới rồi! Một khi đã như vậy, cháu đây đi gặp hắn một lần! Cháu cũng muốn biết, hắn tới tìm cháu là vì chuyện gì.”


Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống, phủ kín từng góc sân.
Giờ phút này ở trong sân, Mộ Thân đang nôn nóng đi qua đi lại, hắn có chút lo lắng nắm tay lại, trong mắt tràn đầy vội vàng.
Đột nhiên, một bóng dáng tuyệt mỹ ở phía trước chiếu đến, làm mắt hắn xuất hiện một tia kinh ngạc, bởi vậy mà trong lòng bị chấn động mạnh rồi.
Kể từ nửa năm trước, lúc thiếu nữ này tự sát không thành thì lại giống như thay đổi thành một người khác, mỗi lần nàng xuất hiện đều mang hào quang, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt mọi người.
“Vân Lạc Phong……”
Nhớ tới ba chữ này, ánh mắt Mộ Thân có chút phức tạp, nếu không phải nhờ thiếu nữ ấy, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nối dõi tông đường.
Thiếu nữ đi đến trước mặt Mộ Thân, chậm rãi dừng chân, trên mặt chứa một ý cười, lười biếng cong môi: “Ngươi tới tìm ta, có phải thân thể lại có vấn đề hay không?”
Mặt Mộ Thân đỏ lên, khúm núm nói: “Không…… Không phải, ta tới nơi này là để nói cho ngươi một việc, vừa rồi trong lúc vô tình ta nghe được cuộc nói chuyện giữa Mộ Vô Song cùng Mộ Hành Cừu, bọn họ muốn việc Thái tử mất tích vu oan cho ngươi, hy vọng ngươi có thể chuẩn bị ứng đối thật tốt.”
Vân Lạc Phong tà tà nhướng mày, cười như không cười hỏi: “Vì sao ngươi phải tới nói cho ta việc đó?”
“Bởi vì, ta ……” Sắc mặt Mộ Thân có chút rối rắm, cuối cùng hắn vẫn nói, “Ta muốn đi theo ngươi.”
“Cho ta một cái lý do.”Vân Lạc Phong nâng mắt, nhìn thẳng thiếu niên đứng trước mặt nàng: “Cho ta một lý do đủ để ta tin ngươi.”
Mộ Thân rũ mắt, nắm tay nắm lại thật chặc: “Ta muốn báo thù, báo thù cho muội muội ta!”
Lúc trước, Mộ Vô Song liệt kê từng tội trạng ở cửa thành, trong đó có một việc là ɢɨết muội muội cùng cha khác mẹ! Mà muội muội bị ả ta ɢɨết lại là muội muội ruột của Mộ Thân.
“Những năm gần đây, ta không có quá một ngày vui vẻ ở Mộ gia! Ta vĩnh viễn chỉ có thể làm nền cho huynh muội Mộ Vô Song,” Mộ Thân ngẩng đầu, trong ánh mắt xuất hiện một tia căm hận, “Vân cô nương, ngươi cũng biết ta bị thế nhân gọi là đệ nhất ăn chơi trác táng ở hoàng thành, ngươi cho rằng ta thật sự muốn như vậy sao? Ta chỉ có thể trở thành một kẻ vô dụng ăn chơi trác táng, huynh muội Mộ Vô Song mới có thể thiếu cảnh giác với ta, khi ấy ta mới có thể tiếp tục làm nhị thiếu gia của Mộ gia!”
Hận ý của hắn giống như nước suối bùng nổ tuôn ra! Đôi mắt tràn ngập căm hận kia đỏ ửng, hắn giống như một con sói ẩn mình trong bóng tối, nếu không cẩn thận thì sẽ bị hắn cắn đến tan xương nát thịt!
Vân Lạc Phong cong môi, đoán chừng làm thế nào thì Mộ gia cũng không nghĩ tới, Mộ Thân sẽ che dấu bản thân sâu như thế.
Mấy năm nay là Mộ gia nuôi sống Mộ Thân, nhưng cũng biến hắn thành một con sói sống trong bóng tối! Núp ở nơi tối ấy nhìn chằm chằm vào những con người sống trong Mộ gia, chuẩn bị lúc nào cũng có thể nhào tới cắn một cái!
“Mộ Thân!” Vân Lạc Phong nhìn Mộ Thân thật sâu, “Ta cho ngươi cơ hội để chính tay đâm kẻ thù, ngươi nhưng nguyện bắt lấy?”
Ánh mắt Mộ Thân sáng lên, hô hấp dồn dập: “Ta nguyện ý! Chỉ cần có thể báo thù, mặc kệ bắt ta làm việc gì, ta đều cam tâm tình nguyện!”
Ở Mộ gia không có nhân tình kia, muội muội là ấm áp duy nhất với hắn! Nhưng mà, ngay cả tia ấm áp cuối cùng cũng bị Mộ Vô Song tự tay phá mất!
Mà loại hận ý sâu tận cốt tủy này, trừ phi ૮ɦếƭ cùng kẻ địch mới có thể biến mất, nếu không sẽ theo hắn cả đời!
“Tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói ngày hôm nay!"
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, nhoẻn thành nét cười tà mị, đôi mắt sáng trong tựa ánh sao trên bầu trời đen kịt.
Đúng lúc này, một tràng tiếng kêu la truyền đến từ ngoài cổng, sau khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Vân Lạc Phong hơi nheo mắt, nàng ra lệnh: "Mộ Thân, ngươi rời khỏi đây từ cửa sau đi."
Mộ Thân giật mình, hắn cũng hiểu rõ thời điểm này, không thể để những người đó thấy mình và Vân Lạc Phong thông đồng ở cùng một chỗ, lúc này đây, hắn không có bất kỳ sự phản kháng nào, gật đầu đồng ý: “Được.”
“Ngươi dẫn hắn đi ra ngoài từ cửa sau.”
Vân Lạc Phong tiện tay chỉ một nha hoàn, bảo nàng ta đưa Mộ Thân rời khỏi nơi này rồi nàng mới cất bước đi về phía cổng.
Bên ngoài cổng rộn ràng nhốn nháo, dân chúng vây quanh, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ cổng lớn rộng mở của phủ Tướng quân, sau khi bọn họ trông thấy thiếu nữ tuyệt mỹ đi ra cổng thì thu lại lời nói ngay tức khắc.
Ánh mắt cuồng ngạo của Vân Lạc Phong nhìn khắp bốn phía, sau khi thấy tất cả mọi người đã ngậm miệng lại, đôi mắt đen nhánh ấy mới dần chuyển sang Mộ Vô Song.
Bình bịch.
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Mộ Vô Song lập tức quỳ gối trước mặt nàng, dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta đã không còn sự ưu nhã như trước, trên mặt dính đầy nước mắt, điềm đạm khả ái.
“Sao hả? Lúc trước ngươi chưa quỳ đủ ở trước mộ phần của phụ mẫu ta ư? Muốn tới trước mặt ta để sám hối? Đáng tiếc, cho dù ngươi sám hối thế nào, ta cũng không tha thứ cho các ngươi." Chân mày Vân Lạc Phong hơi xếch lên, nàng cười như không cười, liếc nhìn Mộ Vô Song.
Giờ này khắc này, trong lòng Mộ Vô Song đã sớm muốn ɢɨết Vân Lạc Phong trăm ngàn lần, nhưng khuôn mặt nàng ta vẫn như hoa lê đẫm mưa khiến người khác thương tiếc.
“Vân Lạc Phong, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi! Ta ngàn vạn lần không nên yêu Thái tử! Nhưng nếu không phải vì ngươi là phế vật, Thái tử cũng sẽ không yêu thương ta! Cho dù ngươi có oán hận gì, ngươi đều có thể phát tiết với ta, ta chỉ cầu ngươi trả Thái tử lại cho ta!"
Vân Lạc Phong khoanh tay trước иgự¢, dựa lưng vào thành cửa, hoàn toàn mang thần thái của người xem kịch vui.
“Ngươi cho rằng loại người như Thái tử đáng để ta hao tâm tổn trí bắt cóc sao?"
Mộ Vô Song cắn chặt môi, cái nhìn độc ác xẹt qua đôi mắt đã rũ xuống, nhưng giọng điệu của nàng ta vẫn mang vẻ khẩn cầu như trước: "Thái tử đến tìm ngươi chữa bệnh, ngươi nói nếu hắn nguyện ý hầu hạ ngươi vài buổi tối, ngươi sẽ giúp hắn chữa trị! Chính Thái tử đã nói chuyện này với ta, vì để Thái tử khôi phục linh lực, ta nhịn hết! Không ngờ hắn lại mất tích tận mấy tháng! Bất đắc dĩ ta đành phải tới tìm ngươi!"
Nàng ta không hề nói Vân Lạc Phong mượn chuyện này để uy ђเếק Thái tử lấy nàng làm thê mà lại nói ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ Thái tử hầu hạ nàng vài buổi tối!
Điểm khác nhau giữa hai kiểu nói là, câu trước chứng tỏ Vân Lạc Phong theo đuổi quyền thế, nhưng câu sau lại giải thích rằng Vân Lạc Phong là một tiện nhân \'ai cũng có thể lấy làm phu quân\'!
Mấy câu nói kiểu như hầu hạ vài buổi tối đều được nói ra hết, nàng không ᗪâᗰ - tiện thì là gì?
Vân Lạc Phong nhếch khoé môi, dáng người lười biếng mà tà mị: "Mộ Vô Song, không phải ai cũng cảm thấy hứng thú với loại tiện nhân như Thái tử đâu! Nói thật, cho dù là tướng mạo hay dáng dấp, hắn đều rất kém xa Vân Tiêu của ta! Ta để mặc không nếm thử món điểm tâm mê người như Vân Tiêu, ngược lại đi nếm một đống cơm heo à?"
Mộ Vô Song kinh ngạc ngước đôi mắt đẹp, nữ nhân này -- lại dám so sánh Thái tử với cơm heo?
Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân chỉ là vật phẩm phụ thuộc mà thôi! Không phải có một câu nói nữ nhân chỉ như quần áo sao? Nhưng nàng, nàng lại dám so sánh nam nhân với đồ ăn, hơn nữa còn dùng từ \'nếm\' ư?
Mộ Vô Song không dám tin, nữ nhân này không biết xấu hổ đến mức nào mà lại có thể mặt không đỏ tim không đập nói ra mấy lời như thế.
“Vân Lạc Phong, ngươi...” Mộ Vô Song chỉ tay vào Vân Lạc Phong: “Ngươi có còn là tiểu thư khuê các không?"
Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày: “Xin lỗi, ta chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng! Bốn chữ tiểu thư khuê các này cũng không thích hợp với ta."
Thế nhân toàn nói Vân gia Đại tiểu thư là người ăn chơi trác táng! Một khi đã như vậy, nàng càng biểu hiện sự ăn chơi trác táng thêm phần triệt để.
Trông thấy nam nhân lãnh khốc đi ra từ phía sau cổng, khóe môi Vân Lạc Phong gợi lên, nàng giữ chặt cánh tay nam nhân, đè hắn áp sát tường, nhón mũi chân, ngẩng đầu hôn lên cánh môi lạnh lẽo của hắn.
Nam nhân giật mình, hắn vẫn chưa phản kháng nụ hôn của nàng, ngược lại còn giơ tay ôm chặt lấy thân thể người thương, khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc lộ ra sự bình thản dưới ánh nắng mặt trời...
Đẹp đến mức khiến người ta không tài nào rời mắt được...
Nhìn hai người họ ôm hôn, trong lòng mọi người chỉ cảm thấy đẹp quá, tựa như một bộ tranh tuyệt thế khiến người ta chẳng thể nảy sinh cảm giác ᗪâᗰ loạn được.
Đôi mắt đẹp của Mộ Vô Song trợn to, nàng ta vội vàng bụm miệng và môi mới ngăn được tiếng thét chói tai phát ra.
Cho dù thế nào, nàng ta đều không ngờ Vân Lạc Phong sẽ hôn môi một nam nhân ngay trước mặt dân chúng.
Đặc biệt khi nam nhân kia chỉ là một hộ vệ thấp hèn!
Vừa hôn xong, Vân Lạc Phong buông nam nhân trước mặt ra, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm đối phương lên, cười gian tà: "Vân Tiêu, ban nãy Mộ Vô Song nói ta dùng lý do trị liệu cho Thái tử để làm lợi, ép buộc Thái tử hầu hạ ta vài buổi tối, ngươi cho rằng Thái tử đó có thể lọt vào mắt ta không?"
Vân Tiêu khẽ nhíu nhíu mày, ánh mắt lãnh khốc quét qua Mộ Vô Song đang quỳ bên dưới: “Hắn quá xấu.”
Ngụ ý, với dung mạo của Thái tử, tuyệt đối không có cách nào lọt vào mắt Vân Lạc Phong.
Sắc mặt Mộ Vô Song đột nhiên biến đổi: “Lúc trước ở trong hoàng cung, ngươi chỉ biết ra sức dùng mắt liếc ta, đơn giản là ta không muốn nhìn ngươi thêm một lần nào, ngươi mới vì yêu sinh hận! Hơn nữa còn thông đồng gian ᗪâᗰ với Vân Lạc Phong! Ước chừng chỉ có nàng ta mới có thể đắm mình trụy lạc thông - gian với một tên hộ vệ! Nhưng hôm nay, ngươi thân là hộ vệ, lấy tư cách gì để vũ nhục Thái tử điện hạ?"
Nếu là trước đây, thế nhân đều sẽ tin tưởng vững chắc vào lời của Mộ Vô Song, không hề nghi ngờ, nhưng kể từ ngày kia, sau khi Mộ Vô Song thừa nhận hành vi phạm tội của mình ở cửa thành, mọi người mới biết được thiếu nữ biểu hiện ưu nhã hững hờ ngày thường, hóa ra lại là một kẻ khó chịu như thế.
Vì vậy, bây giờ đối với lời nói của nàng ta, dân chúng vây xem đều giữ thái độ xem kịch vui.
“Ngươi cũng quá xấu.”
Vân Tiêu dừng một chút, tiếp tục nói: “Hai người các ngươi mới là trời sinh một đôi.”
“Ngươi……”
Mộ Vô Song tức giận nghiến răng nghiến lợi, đây là lần thứ hai Vân Tiêu vũ nhục nàng ta xấu! Đối với một nữ tử luôn tự cho mình có dung mạo tuyệt thế mà nói, sao có thể nhịn xuống cho được?
“Nếu các ngươi cho rằng Thái tử mất tích không liên quan tới mình, vậy bây giờ mau lấy chứng cứ ra chứng minh chuyện này, bằng không, ta tuyệt đối không để các ngươi yên!"
Nàng ta chầm chậm đứng dậy khỏi mặt đất, nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, lúc này đây, khuôn mặt vốn ung dung ưu nhã chợt lộ ra vẻ dữ tợn.
Cho dù chuyện của Thái tử có liên quan tới Vân Lạc Phong hay không, Mộ Vô Song đều muốn đổ oan lên đầu nàng!
Dù sao, nữ nhân như nàng tuyệt đối không có cách lấy chứng cứ ra!
Vân Tiêu trầm ngâm một hồi: “Về phần tung tích của hắn, trong Tứ quốc này không có ai không biết."
Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói trong Tứ quốc không có ai không biết tung tích của Thái tử, vậy tại sao bọn ta lại không biết? Ngươi tìm cớ cũng phải tìm sao cho thuyết phục! Chỉ dựa vào một câu này của ngươi mà cũng muốn kết luận Vân Lạc Phong vô tội à?"




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!