Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 46: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Vân Lạc Phong dừng bước chân, hơi ngước mắt nhìn nam tử tuấn mỹ ngồi ở trong đình hóng gió: “Ngươi tìm ta có chuyện gì hay không?”
Tứ hoàng tử Cao Thiếu Thần của Long Nguyên Quốc, mặt ngoài ôn hòa như ngọc, kỳ thật xảo trá như hồ ly! Nam nhân như vậy nơi chốn lộ ra nguy hiểm, làm người khác không thể nắm bắt.
Cao Thiếu Thần nhẹ nhàng nheo đôi mắt hồ ly, khóe môi khơi mào một độ cong ưu nhã: “Ta tìm ngươi đương nhiên là có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.”
“Chuyện gì?” Vân Lạc Phong nghiêng nghiêng liếc mắt nhìn Cao Thiếu Thần, tà khí mười phần nhướng mày hỏi.
Cao Thiếu Thần ưu nhã bưng chén trà trong tay, khẽ nhấp một ngụm, trên khuôn mặt ôn nhuận vẫn luôn tươi cười.



“Ta muốn cùng ngươi hợp mưu." Cao Thiếu Thần dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta biết ngươi hận Cao Lăng và Mộ Vô Song, chỉ cần chúng ta hợp mưu, ta sẽ cho ngươi cơ hội đạp bọn họ dưới lòng bàn chân.”
Vân Lạc Phong nhìn Cao Thiếu Thần, nhếch môi: “Ngươi sai rồi, ta cũng không hận Cao Lăng và Mộ Vô Song, bọn họ còn chưa đủ tư cách để ta hận!”
Nàng hận, chỉ có một người! Đó là người đã ném Vân Tiêu vào Vô Hồi chi sâm ở mười năm trước!
Ngoài ra, những người khác, hoàn toàn không có tư cách để nàng hận!
Cao Thiếu Thần cười khẽ một tiếng, híp lại đôi mắt hồ ly để lộ ra tia sáng xảo trá: “Vậy chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành người trên người? Ta tin tưởng, chỉ cần hai chúng ta hợp mưu, Long Nguyên Quốc này sẽ là thiên hạ của chúng ta.”


“Xin lỗi, ngươi có một việc đã lầm! Thiên hạ ta muốn không phải là Long Nguyên Quốc! Mà là toàn bộ đại lục!”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nâng mắt, gương mặt kiêu ngạo khó thuần.
Nàng muốn chưa bao giờ là Long Nguyên Quốc, mà là toàn bộ đại lục này!
Nhìn thiếu nữ bạch y khí phách trước mắt này, ngón tay đang vuốt chén trà của Cao Thiếu Thần khẽ run lên, trong đôi mắt hồ ly quyến rũ càng thêm hứng thú nồng đậm, phảng phất có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt……
“Tiểu Phong nhi, nàng càng như vậy, ta càng có hứng thú với nàng, ta cho rằng hai người chúng ta là trời sinh một đôi, nếu chúng ta liên hợp, không có bất luận âm mưu nào có thể thắng được chúng ta!”
Đúng thật!
Nếu Vân Lạc Phong liên thủ với Cao Thiếu Thần, phỏng chừng không có bất luận âm mưu quỷ kế nào có thể sánh bằng bọn họ.
Nhưng đối với Vân Lạc Phong mà nói, thay vì Cao Thiếu Thần âm hiểm xảo trá, vẫn là Vân Tiêu đơn thuần chân thành càng được lòng nàng hơn.
Cùng Vân Tiêu ở chung, toàn thân nàng đều thực thả lỏng! Nhưng đối mặt với Cao Thiếu Thần, nàng lại cảm giác nếu chính mình hơi không cẩn thận liền sẽ bị hắn tính kế!
Hơn nữa, nam nhân như vậy vĩnh viễn chỉ biết lợi dụng thứ có lợi với mình, nếu như không có bất kì tác dụng nào với hắn, hắn nhất định sẽ đá ngươi văng ra!


“Ta cảm thấy……” Vân Lạc Phong hơi hơi dừng lại, tà khí cười, “Ngươi vẫn nên một mình mưu tính tốt hơn, ta không có hứng thú bồi ngươi!”
Nghe thấy thiếu nữ nói, Cao Thiếu Thần cũng không tức giận, hắn tươi cười ôn hòa với thiếu nữ, một đôi mắt hồ ly tựa như phóng điện nhìn thẳng Vân Lạc Phong.
“Nghe nói, chuyện đại tiểu thư Vân gia thích làm nhất đó là đùa giỡn mỹ nam, vì sao một mỹ nam như ta ở trước mặt nàng, nàng lại không đùa giỡn vài phần? Nếu nàng nguyện ý đùa giỡn ta, ta tất nhiên phụng bồi đến cùng.”
Vân Lạc Phong khẽ vỗ về cằm, trên dưới đánh giá Cao Thiếu Thần, dương môi cười: “Mỹ nam? Xin lỗi, ta không có thấy ngươi mỹ ở chỗ nào.”
Cao Thiếu Thần này xác thật lớn lên rất là tuấn mỹ, đáng tiếc, có cực phẩm như Vân Tiêu ở bên người nàng, thì nàng sao còn nhìn nam nhân khác vào mắt?
Sắc mặt Cao Thiếu Thần tối sầm, từ trong đình nghỉ mát đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ Vân Lạc Phong, trong đôi mắt hồ ly của hắn lộ ra ánh sáng âm hiểm.
“Tiểu Phong Nhi, ngươi nói như vậy thật sự làm ta quá đau lòng.” Khóe môi Cao Thiếu Thần nhếch lên, mỉm cười ôn hòa: “Ngay cả hộ vệ của mình ngươi cũng nguyện ý đùa giỡn, tại sao lại không đùa giỡn ta? Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể tắm rửa sạch sẽ, ở trong phòng chờ ngươi.”
Lời nói của hắn tràn ngập ám muội làm đôi mắt của Vân Lạc Phong đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt đen nhánh thoáng qua sự lạnh lẽo.
“Hộ vệ thì như thế nào? Mặc dù Vân Tiêu chỉ là hộ vệ nhưng hắn cũng chỉ làm hộ vệ cho riêng một mình ta! Còn ngươi không biết đã có bao nhiêu nữ nhân rồi, ngươi cho rằng ta sẽ có hứng thú đối với nam nhân trong hoàng tộc cá ngươi sao?”
Cao Thiếu Thần nhếch môi cười, lại bước thêm vài bước đến gần Vân Lạc Phong: “Nhưng ngươi không cảm thấy hai chúng ta càng xứng đôi hơn hay sao? Lúc trước, ngươi bị Thái tử giải trừ hôn ước, nếu bây giờ ngươi gả cho ta tất nhiên sẽ là một cái tát mạnh mẽ vào mặt Thái tử, mà ta cũng hiểu rõ cả hai chúng ta đều là người không dễ dàng động tình cho nên lần thành thân này đối với chúng ta cũng chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”

Nhìn thấy Cao Thiếu Thần càng ngày càng tới gần mình, chân mày Vân Lạc Phong nhăn lại, đôi mắt đen nhánh bắt đầu lộ ra khí phách cuồng vọng: “Nếu ngươi dám tiến lên một bước nữa, ta không ngại đánh gãy chân của ngươi!”
Sắc mặt Cao Thiếu Thần cứng đờ, dừng chân, đôi mắt híp lại, nhìn thẳng vào Vân Lạc Phong: “Tiểu Phong Nhi, hình như đây mới là lần thứ ba chúng ta gặp mặt, không biết ta đã làm ra chuyện gì để ngươi chán ghét ta như thế?”
Đây là chuyện mà Cao Thiếu Thần nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra!
Hắn tốt xấu gì cũng là Tứ hoàng tử của Long Nguyên Quốc, nữ nhân nguyện ý gả cho hắn nhiều không đếm xuể, nhưng chỉ có duy nhất thiếu nữ này lại coi hắn như bò cạp độc.
Hắn có đáng sợ như vậy sao?
“Chỉ là ta không có thói quen để ngươi khác đến quá gần mình.” Chân mày Vân Lạc Phong nhăn lại: “Hôm nay, ngươi tìm ta tới, nói là có chuyện liên quan đến Mộ Vô Song cần nói với ta, chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự mà ngươi tìm ta đến đây?”
Cao Thiếu Thần liếc Vân Lạc Phong, trên dung nhan tuấn mỹ vẫn mỉm cười ôn hòa như cũ, giống như không để những lời nàng nói trong lòng.
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thân phận của Mộ Vô Song cũng không đơn giản! Bất quá, tình hình cụ thể ta cũng không biết, nhưng ta đoán bản nhân Mộ Vô Song cũng không rõ ràng lắm! Chỉ có bản thân phụ hoàng của ta mới có thể biết rõ!”
Trong lòng Vân Lạc Phong bỗng dưng trầm xuống, nàng đã sớm đoán được Cao Đồ thiên vị phủ Thừa tướng như thế cũng không phải bởi vì một mình Mộ Quý phi, không nghĩ tới thân phận Mộ Vô Song cũng không đơn giản.
Chỉ là không biết cái không đơn giản này đạt tới rồi trình độ nào rồi…?


“Tiểu Phong nhi, ta gọi ngươi đến nói cho ngươi biết những chuyện này là để nhắc nhở ngươi! Nếu muốn đối phó Mộ Vô Song cần phải nhổ tận gốc thế lực sau lưng nàng nếu không sẽ để lại hậu hoạn vô cùng!” Cao Thiếu Thần ôn hòa cười nói: “Đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta, giúp ta bước lên ngôi vị hoàng đế, sau lưng hoàng gia chúng ta có thế lực của Linh Môn, người sau lưng Mộ Vô Song cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Vân Lạc Phong ngẩng mặt lên, tà khí cười: “Bất luận Mộ Vô Song có bối cảnh thế nào, Vân Lạc Phong ta đều không sợ! Huống chi, ta chưa bao giờ nguyện ý chia sẻ nam nhân của mình với bất kỳ nữ nhân nào khác, ta chỉ muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời, một kiếp, một đôi)! Chỉ bằng việc hậu viện của ngươi có vô số tiểu tђเếק, ngươi đã không có tư cách nói những lời đó!”
Cao Thiếu Thần hơi nheo mắt lại: “Thật sự ngươi không muốn suy nghĩ lại?”
Thân là con cháu hoàng tộc, từ nhỏ Cao Thiếu Thần đã được bồi dưỡng suy nghĩ nam nhân phải có tiểu tђเếק đầy viện! Vì vậy lúc hắn trưởng thành đương nhiên cũng nạp mấy tiểu tђเếק!
Nhưng hôm nay, hắn lại có thể từ trong miệng một nữ nhân nghe được câu “nhất sinh nhất thế nhất song nhân” này?
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân…
Ha ha ha! Thật buồn cười! Trên đời này có bao nhiêu nam tử nguyện ý cả đời chỉ có một thê tử? Đặc biệt là hắn được sinh ra trong hoàng tộc!
Mặc dù chính mình không muốn nạp tђเếק nhưng cũng sẽ có vô số người đưa nữ nhi của họ cho hắn! Dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh, làm sao có thể làm được chuyện ở gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?
“Nếu ngươi đã nói xong, ta cũng nên về, Vân Tiêu của ta còn đang ở nhà chờ ta…”
Thiếu nữ lười biếng mỉm cười, ngước mắt, liếc nhìn dung nhan tuấn mỹ của Cao Thiếu Thần, rồi sau đó dưới ánh mắt chăm chú của nam nhân, xoay người bước đi.


Nhìn thấy thiếu nữ sắp sửa rời đi, Cao Thiếu Thần muốn duỗi tay bắt lấy nàng nhưng theo bản năng lại buông tay xuống, đôi mắt hồ ly âm hiểm nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi, ánh mắt hơi lóe sáng.
“Tiểu Phong Nhi, ngươi càng cự tuyệt ta thì sự hứng thú của ta đối với ngươi càng nồng đậm, chẳng qua đối với tiểu gia hỏa như ngươi, vẫn không thể quá thẳng thắng, nếu không sẽ dọa ngươi sợ chạy mất, như thế, ta phải đi đâu mới tìm được một người giống ngươi?”
Từ đầu đến cuối, Cao Thiếu Thần đều không có nghĩ tới chuyện giải tán hậu viện, ở trong mắt hắn, nam nhân tam thê tứ tђเếק vốn là chuyện vô cùng bình thường! Chỉ cần làm cho Vân Lạc Phong tiếp nhận hắn, tất cả mọi chuyện đều sẽ không trở thành vấn đề!

Hậu viện phủ Tướng quân.
Từ xa, Vân Lạc Phong đã thấy nam tử áo đen đứng dưới tàng cây, bước chân nàng dần dần ngừng lại, đôi mắt đen nhánh dừng lại trên khuôn mặt anh khí khôi ngô của nam tử, một nụ cười tà khí xuất hiện trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng.
“Vân Tiêu, chàng ở chỗ này làm gì?”
“Chờ nàng.”Chỉ hai chữ đơn giản, nói ra vô tận tương tư, người nam nhân này vĩnh viễn sẽ không biểu đạt tình cảm của hắn, nhưng không thể nghi ngờ hắn là người chân thật như thế, không muốn lừa gạt, không có lừa gạt!
Vân Lạc Phong không thể nhịn được nữa, bước nhanh đến bên cạnh nam nhân, vươn hai tay ôm chặt thân thể của hắn, vùi đầu trong иgự¢ hắn.
“Vân Tiêu, về sau, chàng không cần ở chỗ này chờ ta, mặc kệ ta đi ra ngoài làm gì, ta cũng sẽ dẫn chàng theo.” Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên, ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ của nam nhân: “Nhưng mà lúc ta không muốn chàng động thủ có nghĩa là ta muốn tự mình giáo huấn người khác, cho nên những lúc như thế, chàng cũng không được xuất đầu vì ta.”
“Được.” [QR2][thichtruyen.vn]
Vân Tiêu khẽ gật đầu, giọng nói của hắn khàn khàn mà từ tính, giống như có một cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt qua trái tim của Vân Lạc Phong, làm lòng nàng có chút ngưa ngứa khó nhịn.
Nàng hơi nheo mắt lại, dùng sức đè Vân Tiêu lên cây, nhón mũi chân, ngẩng đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của hắn.
Cảm giác được trong lòng khô nóng, bàn tay Vân Lạc Phong bắt lấy vạt áo nam nhân, hung hăng xé mạnh làm vạt áo hắn biến thành những mảnh vụn, lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ gợi cảm.
Thình thịch!
Ở chỗ không xa, Tần Nguyên đang núp trong bóng tối thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất, hắn vội vàng ổn định thân hình, cả người đều giống như bị sét đánh thành từng mảnh nhỏ.
Trời ạ, chủ tử nhà mình lại có thể bị cường đấy!
Chủ mẫu thật sự là một cường hào, điên cuồng tàn bạo! Quá uy vũ! Có lẽ trên đời này, cũng chỉ có một mình nàng mới có thể cường chủ tử!

Đầu ngón tay của thiếu nữ nhẹ nhàng lướt qua Ⱡồ₦g иgự¢, giống như có một dòng điện chạy qua làm thân hình của nam nhân khẽ run rẩy.
Có lẽ do Vân Lạc Phong đùa giỡn đến mức phát hỏa làm đáy lòng Vân Tiêu dâng lên sự khô nóng khó chịu, hắn đưa tay lôi kéo, ôm chặt cơ thể thiếu nữ vào trong иgự¢.
Cảm nhận được độ ấm trên thân thể của thiếu nữ, Vân Tiêu không thể nhịn được nữa, duỗi cánh tay ra đè ngược thiếu nữ lên trên cây.
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nheo đôi mắt lại, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười tà khí: “So với việc bị áp, ta càng thích áp ngươi hơn!”
Trong đôi mắt đen nhánh của nàng phản chiếu ánh sáng ám muội, trên dung nhan tuyệt mỹ khẽ mỉm cười, nụ cười kia vô cùng mị hoặc, đẹp đến mức làm lòng người run rẩy.
“Tiểu thư! Tiểu thư!”
Khinh Yên vội vàng chạy tới, ai biết nàng mới vừa chạy đến bên trong viện đã nhìn thấy hai người y phục không chỉnh tề, lập tức sửng sốt một chút, vội vàng che kín hai mắt.
“Cái gì nô tỳ cũng chưa nhìn thấy, hai người cứ tiếp tục.”
Nói xong lời này, nàng vội vàng xoay người muốn rời đi, nhưng nàng đi được vài bước, hình như nghĩ tới cái gì đó lại thối lui đến bên cạnh Vân Lạc Phong.
“Tiểu thư, nô tỳ tới để báo cho người biết, Mộ Vô Song cũng đã bán thân cho Trúc Lâu, toàn bộ Long Nguyên Quốc đều biết chuyện này, cho nên nô tỳ dến nói cho người nghe để người vui vẻ. Được rồi, nô tỳ không quấy rầy hai người nữa.”
Dứt lời, Khinh Yên không nói thêm một câu nào nữa, nàng che đôi mắt lại, vội vội vàng vàng đi ra phía cửa viện.
Ngay từ lúc bắt đầu, nàng đã cảm giác được quan hệ của tiểu thư và Vân Tiêu cũng không bình thường, không nghĩ tới bọn họ thật sự phát triển tới mức độ này rồi.
Không được, chuyện này nhất định phải báo cho tướng quân đại nhân! Để tướng quân đại nhân cũng vui vẻ một chút!
“Vân Tiêu, ngươi còn tính đè ta tới khi nào?” Ánh mắt Vân Lạc Phong rời khỏi bóng dáng của Khinh Yên, tà khí nhướng mày, hỏi.
Vân Tiêu chậm rãi buông lỏng đôi tay của thiếu nữ ra, đôi mắt màu đen lãnh khốc mắt liếc nhìn Khinh Yên, hiện lên một ánh sáng mà người khác không dễ phát hiện ra.
“Vân Tiêu, chuyện của Mộ Vô Song là chàng làm?”Giọng nói của thiếu nữ làm Vân Tiêu phục hồi lại tinh thần, đôi mắt của hắn nhìn Vân Lạc Phong, lãnh khốc nói: “Nàng ta tự tìm.”
Nếu không phải Mộ Vô Song và Cao Lăng thường xuyên nhục nhã Vân Lạc Phong, có lẽ hắn cũng sẽ không làm việc tàn nhẫn như vậy.
“Vân Tiêu, ta cảm thấy, rất nhanh lão gia tử nhà ta sẽ tìm ta để hỏi chuyện, trước hết ta phải nghĩ nên ứng phó như thế nào với lão gia hỏa kia.”
Bị tiểu nha đầu Khinh Yên thấy được chuyện này, khẳng định sẽ truyền tới tai lão gia tử, cho nên nàng cần phải làm tốt công tác chuẩn bị để ứng đối với ông!
Tuy nói ở trước mọi người, nàng cũng từng đùa giỡn Vân Tiêu, nhưng mà dưới tình huống đó lão gia tử chỉ coi như nàng đang cố ý diễn trò! Hôm nay bị Khinh Yên bắt gặp, tính chất sự việc cũng sẽ trở nên không giống nhau!
Đúng như Vân Lạc Phong suy đoán, không đến một lúc sau, Vân Lạc đã sai người tới kêu nàng đến thư phòng, vốn dĩ Vân Lạc Phong tính toán muốn một mình ứng đối lão gia tử, nhưng Vân Tiêu cương quyết muốn đi theo nàng.
Khi Vân Lạc Phong lại muốn hắn ở chỗ này, hắn chỉ nói một câu: “Nàng đã nói, về sau sẽ không để ta ở chỗ này chờ nàng, mặc kệ nàng đi đâu, làm gì, đều mang ta theo.”[QR2][thichtruyen.vn]
Chỉ một câu như vậy đã làm mọi lời từ chối của Vân Lạc Phong hóa thành hư không!
Đừng nhìn gia hỏa này thường ngay thật nghe lời, đôi khi tính tình sẽ quật cường giống như một con trâu, bất cứ ai đều không thay đổi được quyết định của hắn.
Cho nên cuối cùng, Vân Tiêu vẫn đi theo Vân Lạc Phong đến trước cửa thư phòng…
Bên trong thư phòng, khuôn mặt lão gia tử nghiêm túc, nhìn hai người đang ở bên ngoài bước vào, khuôn mặt già nua lúc nghiêm túc có chút đáng sợ.
“Nói đi, rốt cuộc hai người các ngươi xảy ra chuyện gì?”
Ông hắng giọng một cái, nghiêm khắc hỏi.
Vân Tiêu nắm chặt bàn tay của Vân Lạc Phong, khuôn mặt lãnh khốc hơi nhăn lại: “Chuyện này…”
“Ta không hỏi ngươi, người ta muốn hỏi chính là nha đầu thúi Vân Lạc Phong này!” Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, tức giận nói.
Nếu là người khác, dám can đảm nói chuyện như vậy với Vân Tiêu, đã biến thành thi thể từ lâu! Nhưng lão nhân này lại là người nhà của Vân Lạc Phong!
Đối với người nhà của Vân Lạc Phong, dù thế nào hắn cũng không tức giận nổi.
Dù cho như thế, Vân Tiêu vẫn tiến lên một bước, che chở Vân Lạc Phong ở phía sau lưng, giống như sợ lão gia tử nổi giận sẽ thương tổn đến nàng.
“Người muốn cháu nói cái gì?” Vân Lạc Phong nhướng mày: “Dù sao người cũng đã nhìn thấy, cháu còn có thể nói thế nào nữa?”
“Cháu…” Sắc mặt lão gia tử xanh mét: “Nha đầu thúi, mấy năm nay lão tử không có quản giáo cháu, cháu thật đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên! Cháu chiếm hết tiện nghi của người ta, còn ****** không muốn phụ trách? Cháu gái của lão tử ta chính là loại nữ nhân chiếm hết tiện nghi người khác mà không chịu trách nhiệm? Nếu cháu không chịu trách nhiệm với hắn, về sau lão tử sẽ không thừa nhận cháu là người của Vân gia!”
Vân Lạc Phong nghiêng đầu, liếc nhìn lão gia tử đang tức giận, nói: “Cháu còn nhỏ.”
Ý nói, nàng còn nhỏ, vẫn chưa muốn thành thân sớm như vậy!
“Cháu… Nha đầu thúi, mẫu thân của cháu mười lăm tuổi đã gả cho phụ thân cháu, chỉ một tháng nữa cháu cũng đã mười lăm tuổi rồi! Vậy mà cháu nói cháu còn nhỏ? Phụ mẫu cháu đều là những người biết chịu trách nhiệm như vậy, tại sao lại sinh ra một nữ nhi là người ăn sạch sành sanh rồi bỏ chạy lấy người, không chịu trách nhiệm như vậy?”
Lão gia tử thiếu chút nữa bị chọc tức đến hộc máu, nếu không phải trùng hợp bị tiểu nha đầu Khinh Yên này bắt gặp được cảnh đó, phỏng chừng nha đầu này sẽ luôn không muốn phụ trách nhiệm như vậy!
“Nói xong chưa? Cháu có chút mệt mỏi. Vân Tiêu, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.” Vân Lạc Phong lười biếng ngáp một cái.
Đối với nàng, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để thành thân! Chờ đến khi nàng báo thù cho phụ mẫu xong, mới có thể suy xét đến việc này.
Những người trong Mộ gia vẫn còn chưa bị trừng phạt, làm sao nàng có thể sống hưởng thụ được?
Lão gia tử nghẹn một hơi, khuôn mặt già nua xanh mét nói: “Nha đầu thúi, đứa nhỏ Vân Tiêu này thực sự không tồi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, lão gia tử ta đã rất thích hắn, cháu đã làm ra chuyện cầm thú với hắn lại còn không muốn phụ trách?”
Cầm thú?
Khóe miệng Vân Lạc Phong đột nhiên hơi run rẩy, thì ra trong lòng gia gia nhà mình, mình chính là loại người cầm thú ăn sạch sẽ người ta rồi không chịu trách nhiệm?
Lão gia tử hừ một tiếng, không thèm để ý tới Vân Lạc Phong, ánh mắt chuyển đến Vân Tiêu: “A Tiêu, ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi! Đúng rồi, người thân của ngươi ở đâu? Hôm nào đó ta muốn thương nghị một chút với bọn họ về lễ thành thân.”
Vân Lạc Phong nhìn Vân Tiêu trước mặt, thay hắn trả lời: “Chàng là một cô nhi, không có người thân.”[QR2][thichtruyen.vn]
“Như vậy sao?” Nghe Vân Lạc Phong nói, ánh mắt lão gia tử nhìn Vân Tiêu xuất hiện sự đồng cảm: “Thật là đúng là một hài tử đáng thương, nếu hiện tại ngươi đã họ Vân vậy về sau Vân gia chúng ta chính là người thân của ngươi, cho nên ngươi không phải là một cô nhi.”
Trên mặt Vân Tiêu trước sau không có biểu hiện gì, đôi mắt đen vẫn lãnh khốc như vậy. Nhưng mà, không ai biết, sau khi lão gia tử nói những lời này, trong lòng hắn đã dâng lên một cơn sóng lớn.
“Được.”
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đầy sự quan tâm của lão gia tử, khàn khàn nói một chữ này.
“Cháu nhìn đi, A Tiêu ngoan như thế này.” Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong, hừ mạnh: “Không giống cháu, suốt ngày chọc lão tử tức giận! Đứa nhỏ A Tiêu này thực không tồi, biết bảo vệ cháu, kết quả thì sao? Cháu lại làm ra chuyện ૮ởเ φµầɳ xong không nhận, thật không bằng cầm thú.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!