૮ởเ φµầɳ xong rồi không nhận?
Vân Lạc Phong sờ mũi, nhỏ giọng hỏi một câu: “Thật sự cháu cầm thú như vậy sao?”
“Giờ cháu mới biết?” Lão gia tử khinh bỉ nhìn Vân Lạc Phong, biểu tình kia giống như Vân Lạc Phong ngu xuẩn đến mức tận bây giờ mới biết được chính mình là người cầm thú.
Nếu thật sự Vân Lạc Phong mạnh mẽ cường Vân Tiêu, lão gia tử nói những lời này nàng còn thừa nhận, nhưng mà nàng với Vân Tiêu cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì, làm sao tới mức cả cầm thú cũng không bằng?
Đương nhiên, nàng cũng hiểu rõ cho dù chính mình nói chuyện này cho lão gia tử biết, lão gia tử cũng sẽ không tin tưởng.
Vì vậy nàng dứt khoát không giải thích nhiều hơn, hơi nheo đôi mắt lại, nói: “Gia gia, đây là chuyện giữa cháu và Vân Tiêu, ông không cần để ý tới!”
“Nha đầu thúi, gia gia đây là vì muốn tốt cho cháu!” Lão gia tử nhìn Vân Lạc Phong: “Đứa nhỏ Vân Tiêu này mọi phương diện đều mạnh hơn Cao Lăng, với thực lực của hắn, tại Long Nguyên Quốc cũng chưa có người nào là đối thủ của hắn, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện đi bên cạnh cháu, vì cái gì cháu còn không rõ hay sao?”
Từ những lời này có thể thấy được, lão gia tử vô cùng vừa lòng với Vân Tiêu, ít nhất so với loại tra nam như Cao Lăng thì tốt hơn rất nhiều.
“Có phải gần đây người rảnh rỗi đến phát hoảng hay không?” Vân Lạc Phong híp đôi mắt lại, trong đôi mắt hiện ra sự nghiêm nghị: “Nếu gần đây người rảnh rỗi đến phát hoảng, liền đi ngầm sân huấn luyện trợ giúp nhị thúc.”
Vừa nghe lời này, lão gia tử lập tức im lặng.
Thật vất vả mới ông mới được an hưởng lúc tuổi già, làm sao nguyện ý tiếp tục vấ vả làm việc? Chuyện của Vân gia có hậu bối xử lý là đủ rồi, ông chỉ muốn mỗi ngày uống trà nói chuyện phiếm, sống thảnh thơi, không cần lo lắng đến mọi chuyện.
“Nha đầu thúi này, tốt xấu gì ta cũng là gia gia của cháu, vậy mà cháu lại có thể uy ђเếק ta…?”
Giọng nói của lão gia tử càng ngày càng thấp, giống như thậ sự lo lắng sẽ bị cháu gái nhà mình bắt đi huấn luyện quân đoàn.
“Người còn biết người là gia gia của cháu sao? Nếu người nào không biết còn tưởng rằng Vân Tiêu mới là tôn tử của người còn cháu là do người nhặt được.”Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, giọng nói tà khí mười phần.
Nàng nói những lời như vậy nhưng không thật sự tức giận! Dù sao gia gia nhà mình thích Vân Tiêu đó là chuyện tốt, ngay từ đầu nàng còn lo lắng gia gia không tiếp nhận hắn…
“Lão tử ta luôn luôn giúp lý không giúp thân!” Lão gia tử cứng cổ, cường ngạnh nói.
Đương nhiên, nếu Vân Lạc Phong đối mặt với Mộ Vô Song hay là người hoàng tộc, sợ rằng cháu gái nhà mình sai thì ông cũng sẽ cho là đúng! Ai dám nói cháu gái ông không đúng, khẳng định ông sẽ đi diệt toàn tộc người ta!
Nhưng mà…
Về chuyện tình cảm, tất nhiên ông sẽ giúp lý không giúp thân! Ai nói cháu gái của ông ૮ởเ φµầɳ người ta, ăn sạch sẽ rồi còn bỏ chạy lấy người? Lại không muốn phụ trách? Chuyện này làm sao được?
Ông tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra!
“Chuyện này cháu sẽ tự mình xử lý, nếu mà ông nhàn rỗi đến phát hoảng, cháu sẽ đưa người đến sân huấn luyện ngầm để người giúp đỡ nhị thúc huấn luyện quân đoàn.” Vân Lạc Phong nhếch khóe môi: “Người muốn chọn uống trà phẩm quả hay là đến quân đoàn chịu cực khổ.”
“Phẩm quả? Quả gì?”
“Linh quả.”
Hai chữ này làm đôi mắt lão gia tử sáng rực lên, ông ho khan hai tiếng, ánh mắt chuyển hướng sang Vân Tiêu, ha hả cười nói: “A Tiêu, cháu gái của ta thật sự là người không nghe lời, gia gia ta cũng thật sự trái phải cũng không thay đổi được quyết định của nó, bất quá, gia gia ủng hộ ngươi bắt lấy nó, nếu cháu gái ta thành thân, đối tượng chỉ có thể là ngươi, những người khác ta tuyệt đối không nhận.”
Nực cười!
Có Vân Tiêu thực lực cường đại lại nghe lời người như vậy ở bên cạnh, còn có ai có thể so sánh được với hắn!
Nếu cháu gái nhà mình vứt bỏ Vân Tiêu, ông là người đầu tiên không đáp ứng!
“Gia gia!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong trầm xuống: “Thoạt nhìn cháu giống người phụ bạc lắm ư?"
Hay là kiểu người ăn sạch sẽ rồi không chịu trách nhiệm?
“Chuyện này……”
Lão gia tử hắng giọng nói, ho khan hai tiếng, ngay cả khi ông không nói ra lời, ánh mắt ông lại nói lên một cách rõ ràng rằng cháu đúng là loại người đó đấy!
Trông thấy sắc mặt Vân Lạc Phong càng lúc càng nặng nề, lão gia tử cười mỉa hai tiếng: "Bây giờ lão nhân ta đây không quấy rầy hai đứa nữa, hai đứa cứ trò chuyện với nhau đi, ha ha."
Để không phải đi tới sân huấn luyện ngầm bồi dưỡng đoàn quân, vì linh quả của mình... Ông chỉ có thể xin lỗi Vân Tiêu thôi.
Nghĩ đến đây, lão gia tử lập tức chạy nhanh ra ngoài cửa, đến khi chạy tới cửa rồi, ông chợt nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại dặn dò một câu: "Nha đầu, đừng quên linh quả của ta đó!"
Nói xong lời ấy, ông không dừng lại nữa, lao nhanh ra ngoài.
Cả thư phòng đã lấy lại vẻ yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể cảm nhận rõ ràng...
“Vân Tiêu, có phải ngươi cố ý không?" Vân Lạc Phong nhếch khóe môi, bước hai bước về phía nam nhân: "Ngươi cố ý để Khinh Yên nhìn thấy cảnh ấy."
Với thực lực của Vân Tiêu, trong vòng trăm dặm, cho dù chỉ có một con kiến xuất hiện, hắn vẫn cảm nhận được!
Nhưng lúc Khinh Yên xông vào, hắn không nhắc nhở mình! Mà mình lại càng sơ ý thu lại ý thức, không hề phát hiện nàng ta đến đây!
Vân Tiêu gật đầu thành thật, thừa nhận với Vân Lạc Phong.
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong nở nụ cười, nét cười tuyệt mỹ, tràn đầy hơi thở nguy hiểm: "Ngươi đã trở nên phúc hắc như thế từ bao giờ?"
Vẻ mặt Vân Tiêu lập tức căng thẳng: "Nàng... tức giận?"
“Ta là người dễ nổi giận như thế sao?" Nụ cười tà mị của Vân Lạc Phong càng thêm động lòng người.
Vân Tiêu không giống Cao Thiếu Thần.
Nam nhân Cao Thiếu Thần kia, nơi nơi chốn chốn đều lộ vẻ tính kế, ở chung với hắn khiến nàng cảm giác như có mũi nhọn trên lưng.
Mà Vân Tiêu, cho dù hắn làm gì đều không hề xúc phạm đến nàng! Chính vì điểm này, nàng mới tha thứ cho hành động ngày hôm nay của hắn.
“Tuy ta nói không giận, nhưng đối với hành vi ngày hôm nay của ngươi, ta phải trừng trị ngươi một chút mới được!"
Vân Lạc Phong hơi nheo mắt, đôi mắt tà mị để lộ ánh nhìn nguy hiểm: "Bắt đầu từ đêm nay, ta và ngươi ngủ chung một giường! Chẳng qua... ngươi không được chạm vào ta một chút nào!"
Sắc mặt Vân Tiêu hơi cứng đờ.
Lần nào chỉ cần tới gần Vân Lạc Phong, ngọn lửa hừng hực sẽ bừng bừng trong nội tâm hắn! Càng không cần bàn tới việc cùng giường chung chăn gối với nàng!
Nếu chỉ cùng giường chung chăn gối thì cũng thôi đi, nhưng lại không có cách nào để chạm vào nàng! Đối với một nam nhân bình thường mà nói, đây là sự giày vò đến mức nào?
Thế nhưng, Vân Tiêu vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”
Đối với bất kỳ yêu cầu gì của nàng, hắn đều không từ chối!
……
Sau khi Vân Lạc Phong rời khỏi thư phòng, nàng liền tìm một nơi yên tĩnh rồi khoanh chân ngồi xuống, để cho ý thức của mình tiến vào không gian Thần Điển.
Trong không gian, Tiểu Mạch trông thấy Vân Lạc Phong tay không xuất hiện nên bĩu môi, mắt đầy vẻ ai oán: "Chủ nhân, rốt cuộc khi nào người mới song tu với Vân Tiêu?"
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, khom lưng hái linh dược trong Dược Điền (ruộng trồng linh dược).
“Chủ nhân, bây giờ người đã biểu hiện ưu tú như thế, sau này chắc chắn có rất nhiều kẻ theo đuổi người! Vân Tiêu chỉ muốn cưới người về thôi, hắn cố ý để gặp phải và phá hỏng chuyện của cả hai, về tình có thể tha thứ, ai bảo người ăn hắn sạch sành sanh rồi lại không chịu trách nhiệm chứ?"
Tiểu Mạch thấy Vân Lạc Phong không để ý đến mình, hắn tiếp tục lải nhải: “Chủ nhân, người thật sự phải làm ra chuyện cầm thú \'૮ởเ φµầɳ rồi không nhận người ta\' ư?"
Bàn tay nắm chặt linh dược của Vân Lạc Phong hơi run một chút, ánh mắt tà khí lướt nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Mạch, nhếch môi nói: "Gia gia ta không biết tình trạng giữa ta và hắn nảy sinh đến đâu, chẳng lẽ ngươi cũng không biết? Ngay cả quần của hắn ta cũng chưa cởi, lấy đâu ra chuyện ૮ởเ φµầɳ rồi không nhận người?"
Tiểu Mạch khẽ vuốt cằm: “Người không có ૮ởเ φµầɳ áo hắn, mà là người xé!"
Khóe mắt Vân Lạc Phong hơi co lại, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Tiểu Mạch, đối với Vân Tiêu, đúng là ta có cảm tình, hơn nữa cũng không ngăn cản sự tiếp cận của hắn! Ở bên cạnh hắn, ta có một cảm giác rất an toàn, tuy hôm nay tên gia hỏa ấy làm ta bị hố một lần nhưng ta hiểu rõ hắn vĩnh viễn không gạt mình, càng không gây tổn thương cho ta."
Nam nhân ấy thà ruồng bỏ cả thế gian cũng tuyệt đối không buông nàng ra! Làm sao nàng lại không có cảm giác gì chứ?
Huống hồ, nếu hắn phủ nhận chuyện ngày hôm nay, không chừng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn! Nhưng hắn thà mạo hiểm nàng có nguy cơ tức giận rồi vẫn thừa nhận hành động của mình.
Còn cái gì khiến người ta tin cậy hơn một nam nhân không hề thốt ra lời nói dối chứ?
“Nhưng Hoa Hạ này, ngươi biết rõ tình hình của ta ở Hoa Hạ* nhỉ?" Vân Lạc Phong quay đầu nhìn sang Tiểu Mạch: "Kiếp trước, ta tận mắt nhìn thấy phụ mẫu bị người ta ɢɨết hại, ngã vào trong vũng máu! Hơn nữa người hại phụ mẫu ta, chẳng những ςướק mất gia sản nha ta mà còn ung dung ngoài vòng pháp luật, còn ta lại bị đưa tới cô nhi viện! Nếu không gặp được ân sư, ta cũng không tài nào thoát được bóng ma ấy."
*Hoa Hạ ở Trung Quốc.
Tiểu Mạch giật mình, trở nên im lặng.
Hắn gặp được Vân Lạc Phong ở Đại học Hoa Hạ, về phần những chuyện xảy ra trước đó với nàng, hắn cũng không rõ ràng.
“Bây giờ, chẳng những ta có thể sống lại một đời mà còn có được người thân nhất thương nhất, làm sao ta có thể nguyện ý để người thân mình chịu ức ђเếק?"
Cho dù nàng thường xuyên tranh luận với lão gia tử, nhưng lão gia tử lại là người thân duy nhất trên đời này của nàng! Vì thế, nhất định nàng phải vì phụ mẫu của thân thể này mà báo thù rửa hận, chỉ có như vậy, lão gia tử mới thoát khỏi thù hận trong quá khứ được!
“Chủ nhân, người muốn báo thù, vậy thì ắt phải song tu với Vân Tiêu, có thế thực lực của người mới càng đột phá nhanh." Tiểu Mạch cắn chặt môi và nói.
Vân Lạc Phong lắc đầu: “Ta dựa vào sự nỗ lực của bản thân cũng có thể báo thù! Tiểu Mạch, đối với ta mà nói, chuyện nam nữ là chuyện rất tốt đẹp, không phải dùng để làm điều kiện tăng sức mạnh! Không sai, ta có cảm tình với Vân Tiêu, ta càng không chống cự sự tiếp xúc của hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ ta nguyện ý giao bản thân mình cho hắn!"
Tiểu Mạch há hốc mồm, muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói tới bên miệng lại bị hắn nuốt vào, ánh mắt hắn lộ vẻ phức tạp:"Chủ nhân, dù ta hy vọng người và Vân Tiêu song tu, nhưng bây giờ ta nguyện ý tôn trọng quyết định của người."
Với tính cách của chủ nhân, chắc chắn sẽ không vì song tu mà lăn giường với một nam nhân! Chỉ có đợi nàng hoàn toàn yêu nam nhân ấy, nàng mới có thể hoàn toàn giao phó gửi gắm bản thân mình đi.
Chủ tử như vậy, chẳng phải rất đáng để hắn thưởng thức sao?
Trên đại lục cường giả vi tôn (kẻ mạnh được kính trọng), có bao người có thể nghe theo ý định ban đầu, không chịu sự mê hoặc của thực lực cường đại mà song tu với kẻ khác chứ?
“Chủ nhân, ta tin ngày mà người song tu với Vân Tiêu sẽ không còn xa nữa..."
Tiểu Mạch nở nụ cười, để lộ hai chiếc răng nanh đáng yêu, đồng tử trong mắt sáng ngời như những vì sao ban đêm phát ra ánh sáng rực rỡ.
Với tốc độ phát triển giữa chủ nhân và Vân Tiêu, không bao lâu nữa, sự kỳ vọng trong lòng hắn có thể trở thành sự thật rồi...
Trúc lâu.
Trong sương phòng xa hoa, thân thể Mộ Vô Song bó chặt trong chăn, sắc mặt vô cùng tái nhợt, ánh mắt dại ra tuyệt vọng, trong mắt càng có vẻ thống khổ nặng nề.
Cao Lăng, Vân Lạc Phong, rốt cuộc có một ngày, nàng sẽ khiến bọn họ sống không bằng ૮ɦếƭ!
Nghĩ đến việc những người đó khiến mình gặp họa đến nông nỗi này, hận ý nơi đáy mắt của Mộ Vô Song càng thêm nồng đậm mãnh liệt, giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt bên trong.
Thùng thùng thùng!
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền từ ngoài vào, giọng nói như ma chú khiến thân mình Mộ Vô Song run rẩy kịch liệt, nàng cắn chặt môi và hỏi: "Ai đó?"
“Vô Song, là ta……”
Ngoài cửa, tiếng nói của người từng \'tha hồn quấn mộng\' nàng truyền vào, khiến nỗi căm hận nơi đáy mắt càng thêm mãnh liệt, nhưng nàng vẫn cố ngăn chặn sự phẫn nộ trong lòng và nói: "Vào đi."
Két...!
Cửa phòng bị mở ra, một bóng dáng gầy yếu bước chầm chậm vào trong nhà.
Dung mạo tuấn lãng của thiếu niên như đao chém gọt, nhưng cuối cùng lại không có khí thế sắc bén như ngày trước, ngược lại lộ ra hơi thở chán chường.
Ánh mắt hắn ngơ ngẩn nhìn Mộ Vô Song, hỏi bằng giọng khô khốc: “Vô Song, nàng... có khỏe không?"
Khỏe?
Dưới tình huống như vậy, hắn còn hỏi nàng khỏe không?
Có gì khác với việc tát nàng một cái chứ?
Mộ Vô Song hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tái nhợt nhở nụ cười thống khổ: "Thái tử, cho dù Vô Song vì chàng làm gì, Vô Song cũng thấy đáng giá..."
“Vô Song.”
Cao Lăng vội bước tới, ôm thân thể mềm mại của Mộ Vô Song vào mình, không hề nhìn thấy sự lạnh lẽo u ám lóe lên ở đáy mắt người thiếu nữ.
Gặp phải cảnh ngộ như vậy, sao nàng có thể đối xử với Cao Lăng như lúc ban đầu? Chẳng qua, vì muốn nam nhân này áy náy, nàng đành phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!
“Thái tử.”
Mộ Vô Song ngước khuôn mặt tái nhợt lên, hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung: "Chàng chưa nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đẩy chàng đến nơi này vậy? Ta cũng hiểu rõ là ai rồi đấy! Có phải tiện nhân Vân Lạc Phong kia không?"
Nghe thấy Mộ Vô Song nói lời này, Cao Lăng không khỏi nhíu mày.
Uổng cho hắn trước kia còn cho rằng Mộ Vô Song ưu tú hơn Vân Lạc Phong, bây giờ ngoại trừ thực lực tương đối xuất chúng, những chỗ khác của Mộ Vô Song hoàn toàn không thể so sánh với Vân Lạc Phong! Huống hồ, với địa vị y sư, Vân Lạc Phong cũng không hề thua kém Mộ Vô Song!
Đặc biệt hơn là Mộ Vô Song đã trở thành người \'có thể lấy bất cứ ai làm phu quân\'! Hơn nữa vừa nãy nàng mới hầu hạ một lão nam nhân!
Lúc này đây Cao Lăng đã quên mất Mộ Vô Song vì ai mà lâm vào cảnh ngộ này! Nếu như không phải hắn ích kỷ, Mộ Vô Song cũng không mất đi thân thể trong sạch!
Nhưng hắn lại vì việc này mà đâm ra cực kỳ ghét bỏ Mộ Vô Song! Cho rằng nàng không giữ phụ đạo, **** ngay tại đây!
Dù trong lòng nghĩ vậy, Cao Lăng lại không biểu hiện ra trên mặt, trong đôi mắt trầm xuống của hắn hiện lên cái nhìn không dễ phát hiện: “Chuyện này không phải Vân Lạc Phong làm, là Quỷ Đế.”
“Quỷ Đế?” Thân mình Mộ Vô Song chấn động, kinh ngạc nhìn về phía Cao Lăng: "Chàng nói Quỷ Đế lãnh khốc vô tình mà ai nấy đều biết đấy ư? Thái tử điện hạ, sao nàng lại chọc phải loại người ấy?"
Quỷ Đế là một truyền kỳ trên mảnh đại lục này!
Ba năm trước đây, người được thế nhân gọi là Quỷ Đế đã xuất hiện trước mắt mọi người! Bằng chứng là Quỷ Đế này có thủ đoạn tàn bạo máu lạnh, lãnh khốc quyết đoán! Trong vòng ba năm, số người ૮ɦếƭ dưới tay hắn cũng không hề ít!
Trong thời gian đó đã có không ít nghĩa sĩ vì giữ gìn nền hòa bình của đại lục mà tiến hành bao vây diệt trừ Quỷ Đế, nào ngờ những người ấy đều một đi không trở lại! Biến mất không rõ tung tích, chính nguyên nhân đó đã khiến tiếng tăm Quỷ Đế được thế nhân truyền tai nhau khắp nơi.
Không phải có một câu nói \'dưới bầu trời này hay trên hoàng thổ\' ư?
Nhưng Quỷ Đế vẫn cứ là nhân vật khiến hoàng thất đau đầu!
“Chuyện này mà nàng còn dám hỏi ta?"
Ban đầu Cao Lăng còn nói ra vẻ thiện ý, vừa nghe câu hỏi kia, dung mạo tuấn lãng của hắn đã nặng trĩu xuống trong nháy mắt: "Lúc trước, khi thuộc hạ của Quỷ Đế đối phó với ta, hắn bảo ta vọng tưởng muốn đoạt nữ nhân của Quỷ Đế thì phải? Cho nên ta vẫn luôn muốn hỏi nàng, nàng thông đồng với Quỷ Đế như thế nào? Nếu không do nàng, ta cũng không phải chịu sự trừng phạt đến vậy!"
Ánh mắt vốn kђเếק sợ của Mộ Vô Song càng trợn to hơn: "Chàng nói Quỷ Đế có ý với ta?"
Cao Lăng không nói gì, sắc mặt của hắn rất không tốt, chỉ cần tưởng tượng đến việc mấy ngày qua phải chịu tra tấn, cõi lòng hắn lập tức phát điên!
“Thái tử điện hạ.” Trông thấy khuôn mặt Cao Lăng xanh mét, Mộ Vô Song chặt răng, đứng lên ôm lấy nam nhân trước mặt: “Thái tử điện hạ, chàng yên tâm, người ta yêu vĩnh viễn là chàng!”
Ánh mắt Cao Lăng lóe lên, rũ mắt nhìn kỹ Mộ Vô Song: “Bây giờ ta nói cho nàng biết Quỷ Đế có lòng ái mộ nàng, chẳng lẽ nàng không có một chút động lòng sao?”
“Thái tử, tương truyền rằng tên Quỷ Đế ấy trước sau vẫn mang mặt nạ, chưa có ai trông thấy khuôn mặt của hắn, nếu hắn lớn lên thật sự tuấn mỹ, tất nhiên sẽ không dùng mặt nạ che đi dung mạo, do đó Vô Song đoán chắc chắn Quỷ Đế xấu đến mức không thể gặp người, sao có thể so sánh với Thái tử điện hạ chứ? Chỉ cần Thái tử điện hạ không buông tay Vô Song, Vô Song cũng sẽ không rời khỏi Thái tử.”
Với người có thực lực cường đại như Quỷ Đế, tất nhiên không hề muốn nữ nhân của mình mất đi sự trong sạch, vì thế Mộ Vô Song chẳng động lòng một khắc nào, vẫn nên mau chóng bình tĩnh lại thôi.
Hẳn là lúc đối phó với Cao Lăng, Quỷ Đế cũng không định kéo nàng xuống nước khiến nàng mất đi sự trong sạch, bây giờ chỉ có thể túm chặt lấy cọng cỏ Cao Lăng cuối cùng này thôi...
Đáng tiếc……
Nếu thân thể nàng vẫn trong sạch, chắc chắn nàng có thể lựa chọn sà vào cái ôm ấm áp của Quỷ Đế mà không phải đi theo một kẻ cặn bã như Cao Lăng! Ít nhất khi so sánh thực lực của Quỷ Đế với Cao Lăng, mạnh cũng không phải chỉ mạnh hơn một chút!
Từ đầu đến cuối, Mộ Vô Song không hề hoài nghi lời Cao Lăng nói, theo như nàng thấy, mình ưu tú xuất chúng như vậy, Quỷ Đế coi trọng là lẽ đương nhiên!
Đến nỗi vì sao Quỷ Đế chưa từng xuất hiện trước mặt nàng để biểu lộ tình thâm, nàng tự giải thích với mình rằng có lẽ Quỷ Đế sợ dọa phải nàng, cho nên mới che giấu hết toàn bộ sự ái mộ, nhưng hắn lại không cam lòng để Cao Lăng đong đưa qua lại trước mặt mình, d đó mới ra tay với Cao Lăng...
“Vô Song, nàng biết thì tốt rồi.” Sắc mặt Cao Lăng hơi hòa hoãn: “Mấy ngày nay nàng vì ta mà nếm trải sự đày đọa, sau khi hồi cung ta sẽ cho nàng một danh phận!”
“Hồi cung?” Mộ Vô Song cười khổ một tiếng: “Thái tử điện hạ, chàng cho rằng người của Trúc lâu sẽ để chúng ta đi sao?”
Ánh mắt Cao Lăng lóe lên mấy lần: “Vừa rồi Xuân Nương tìm ta, bà ấy bảo chỉ cần đêm nay nàng hầu hạ mấy con linh thú, ngày mai bà ấy sẽ thả cho chúng ta đi.”
Lời thiếu niên nói giống như một luồng sét đánh giữa trời quang khiến Mộ Vô Song không dám tin, nàng mở to đôi mắt đẹp, trong mắt chứa đựng nỗi kђเếק sợ sâu sắc.
“Thái tử điện hạ, sao chàng có thể... bảo ta đi hầu hạ linh thú?”
Đấy là nguyên nhân thật sự để hôm nay hắn tới tìm nàng ư?
Mà theo như lời hắn nói sẽ nguyện ý nghênh thú (cưới hỏi) nàng, cũng chỉ vì muốn nàng chịu nỗi nhục nhã to lớn này sao?
Thân mình Mộ Vô Song khẽ run lên, trên khuôn mặt tuyết trắng là nỗi tuyệt vọng.
Bảo nàng bán mình, nàng còn có thể nhịn, nhưng bảo nàng hầu hạ linh thú, nàng nên nhịn kiểu gì đây?