Thân thể Mộ Vô Song nhẹ nhàng run lên, mắt đẹp tràn ngập thống khổ nhìn Thiên Kha, dung nhan tuyệt mỹ của nàng trắng bệch, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
“Thiên Kha cô nương, vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Cho đến bây giờ, trước đầu đến cuối nàng vẫn không thể tin được, người của Thiên gia tiếp đón nàng, chỉ vì muốn để cho nàng trở thành Dược nhân*?
Dược nhân*: người thuốc.
“Mộ Vô Song, ngươi còn không rõ sao?” Thiên Kha nâng khuôn mặt lạnh băng lên, ánh mắt kêu ngạo, “Ta cho rằng ta đã nói thông suốt dễ hiểu, không nghĩ tới ngươi sẽ ngu xuẩn lý giải không được, ngươi cho rằng ngươi là ai? Loại người như ngươi, vì chính mình mà từ bỏ cả gia tộc, Thiên gia ta sao lại dùng ngươi? Nuôi dưỡng ngươi, chẳng khác nào chúng ta đang nuôi dưỡng một con bạch nhãn lang*!”
Bạch nhãn lang*: kẻ vong ơn phụ nghĩa.
Thân thể Mộ Vô Song càng thêm run rẩy lợi hại, nàng gian nan từ trên mặt đất bò lên, gắt gao nắm lấy tay: “Thiên Kha cô nương, là ngươi nói, nếu trở thành người của Thiên gia thì không nên để ý tới sống ૮ɦếƭ của người khác, ta chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Thiên gia thôi, có làm sai chỗ nào sao?”
Thấy được Mộ Vô Song gần điên cuồng nói, khóe môi Thiên Kha nở nụ cười trào phúng: “Không sai, những lời này xác thật là ta nói, nhưng mà, có làm hay không chính là chuyện của ngươi! Một gia tộc ngươi cũng có thể vứt bỏ, sau này tất nhiên cũng có thể sẽ phản bội lại Thiên gia, ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì để được xem trọng?”
Giống như Ngũ Lôi Oanh Đỉnh*, bước chân của Mộ Vô Song lảo đảo vài cái, cánh tay của nàng dùng sức chống đỡ một cây cổ thụ bên cạnh, mới có thể làm cho thân thể của nàng không bị ngã xuống.
Ngũ lôi oanh đỉnh*: tựa như sét đáng ngang tai.
Dược nhân là cái gì? Thân là y sư Mộ Vô Song không có khả năng không biết!
Dược nhân này, đó là dùng người để thí nghiệm làm thuốc, một số y sư đều có trong tay một ít Dược nhân dùng để vì bọn họ mà làm thuốc thí nghiệm! Mà Dược nhân này là ૮ɦếƭ hay sống thì phải xem bản lĩnh của y sư!
Buồn cười chính là, Thiên gia đến tìm nàng, lai có thể vì để cho nàng trở thành Dược nhân?
Mà nàng, vì tiến vào Thiên gia, lại phản bội người trong gia tộc luôn cưng chiều nàng, thương yêu nàng!
“Không!”Mộ Vô Song tê tâm liệt phế hô to một tiếng, tiếng kêu của nàng mang theo thê lương, nước mắt tuyệt vọng từ trong đôi mắt đẹp chậm rãi rơi xuống dưới.
Không cam lòng!
Nàng không cam lòng thất bại ở nơi này! Nàng chưa có đứng ở đỉnh cao Đại Lục, còn chưa nhìn thấy được thần y Thiên Nhai, nàng làm sao cam tâm ngã ở trước mặc Vân Lạc Phong?
“Thiên Kha, chúng ta đi thôi.”
Thiên Ngọc lạnh lùng Mộ Vô Song, rồi sau đó thu hồi tầm mắt, nhìn Thiên Kha nói.
Thiên Kha nhẹ nhàng gật gật đầu, theo bước chân Thiên Ngọc xoay người đi về phía đại viện.
Lúc sau nàng đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, dừng một chút, cố tình đè thấp thanh âm nói: “Lần này nể mặt Thiên Ngọc, ta không muốn so đo với ngươi, nhưng nếu lần sau để ta gặp ngươi, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha ngươi!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, đôi mắt đen nhánh chứa ý cười tà mị: “Có thể! Chỉ cần ngươi có năng lực này!”
Mặc dù nàng mỉm cười, nhưng giọng điệu vô cùng liều lĩnh, làm cho sắc mặt Thiên Kha đột nhiên thay đổi.
Nàng càng thêm nắm chặt chuôi kiếm trong tay, hít thở một hơi thật sâu, mới có thể ngăn được cơn tức giận đang bùng nổ từ trong lòng.
Cuối cùng, Thiên Kha không quay đầu lại, bước nhanh ra sân.
“Không cần!”
Nhìn bóng dáng hai người sắp biến mất, rốt cuộc Mộ Vô Song cảm giác được sợ hãi, nhanh chóng nhào tới: “Thiên Kha cô nương, ta sai rồi, các người đừng đi!”
Phụt!
Nàng còn chưa kịp lao tới, một bóng dáng xinh đẹp chợt lóe lên, một chưởng dừng ngay trước иgự¢ Mộ Vô Song, ngay lập tức, thân thể nàng lại bay ngược ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất.
Khinh Yên đứng trước mặt Mộ Vô Song, đáy mắt chứa ý cười trào phúng: “Mộ Vô Song, năm đó ngươi khi dễ tiểu thư nhà ta như thế nào, hiện tại nên trả lại hết cho ngươi!”
Phanh!
Mộ Vô Song vừa định mở miệng nói chuyện, lại một chưởng rơi xuống trên người nàng, nháy mắt đánh bay thân thể nàng ra ngoài, trong miệng nàng không ngừng phun ra ngụm máu tươi.
Tĩnh!
Toàn bộ bên trong phủ Thừa tướng, yên tĩnh giống như ૮ɦếƭ!
Khinh Yên thân là nha hoàn bên người của Vân Lạc Phong, nàng có mấy phân lượng sợ là không có người nào là không biết rõ! Nhưng hôm nay, tiểu nha hoàn không có tiếng tăm này lại đột nhiên có tu vi Cao Linh Giả sơ cấp? So với chuyện này thì còn có cái gì làm cho người ta kђเếק sợ hơn nữa?
Mà giờ khắc này, Mộ Vô Song đã không có lòng dạ nào để chú ý đến thực lực cùa Khinh Yên, ánh mắt nàng tuyệt vọng nhìn về phía hai người Thiên gia vừa biến mất, tâm bỗng nhiên chìm vào vực sâu.
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ, nàng vội vàng từ trên mặt đất bò lên, chạy như bay về phía Mộ Hành Cừu.
“Gia gia, cháu biết sai rồi, cháu gái biết sai rồi, cầu người cứu cháu, người vào Hoàng cung cầu xin Nương nương, chỉ cần Nương nương mở miệng, Bệ hạ nhất định sẽ cứu cháu.”
Mộ Hành Cừu nhắm hai mắt lại, trong lòng yên tĩnh một lúc lâu sau, hắn vừa mờ mắt, trong mắt tràn đầy thất vọng: “Vô Song, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm? Lúc trước là ngươi vứt bỏ Mộ gia, hiện giờ, người của Thiên gia từ bỏ ngươi, ngươi lại tới cầu ta cứu ngươi? Ta chỉ muốn biết, ta nên làm sao để cứu ngươi?”
Nghe được những lời này của Mộ Hành Cừu, Mộ Vô Song cho rằng đối phương vẫn còn nhớ đến tình thân, đôi mắt lập tức sáng lên một chút: “Sau lưng Long Nguyên Quốc có Linh môn làm chỗ dựa, người vào cung cầu xin nương nương cứu mạng, bệ hạ rất sủng ái nương nương, nhất định sẽ vì nương nương cứu cháu! Nếu bệ hạ nguyện ý cứu cháu, có thể mời cường giả của Linh môn xuất hiện, như vậy tiện nhân Vân Lạc Phong này không thể ɢɨết cháu.”
Mộ Hành Cừu này giống như cộng rơm cuối cùng cứu mạng Mộ Vô Song, cho nên nàng liều ૮ɦếƭ bắt lấy hắn, mắt đẹp chứa ý khẩn cầu.
“Vô Song, ta không cứu được ngươi.”
Mộ Hành Cừu lắc lắc đầu: “Đừng nói là ta, bệ hạ cũng không thể nào cứu được ngươi, càng không thể cứu vớt được Mộ gia chúng ta.”
“Gia gia!” Mộ Vô Song thất thanh hét lên một tiếng lên, phẫn nộ nói, “Ta là cháu gái của người, người làm sao có thể không cứu ta? Ta biết người nhất định có biện pháp cứu ta! Người không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu! Nếu không phụ mẫu ta trên trời có linh thiêng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua người!”
Bốp!
Mộ Vô Sâm giơ tay tát Mộ Vô Song, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mộ Vô Song, lúc trước là ngươi phản bội gia tộc, hiện giờ có tư cách gì trách người khác thấy ૮ɦếƭ mà không cứu?”
Một cái tát này, chẳng những không làm cho Mộ Vô Song bình tĩnh lại, ngược lại khiến cho nàng càng thêm điên cuồng, cả người đều trở nên vặn vẹo.
“Mộ gia các người cũng không phải là thứ gì tốt! Sớm muộn gì có một ngày, ta muốn toàn bộ những người này phải trả giá thật nhiều, ha ha ha!” Nàng điên cuồng cười to ba tiếng, đôi mắt căm hận chậm rãi nhìn về phía Vân Lạc Phong, “Vân Lạc Phong, ngươi không thể ɢɨết ta! Nói cách khác, Quỷ Đế sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Quỷ Đế?
Khi Mộ Vô Song nói ra những lời này, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt của Vân Tiêu chợt lạnh xuống, trong con mắt lạnh lùng bắt đầu có từng luồng sát khí.
“Vân Lạc Phong, có lẽ là ngươi không biết đi? Cao Lăng sở dĩ bị đưa đi trúc lâu, là bởi vì Quỷ Đế coi trọng ta, mà Cao Lăng muốn tranh đoạt ta với hắn, cho nên nhân tài Quỷ Đế sẽ ném hắn đi đến trúc lâu! Bởi vậy, nếu ngươi dám ᴆụng đến một cộng lông tơ của ta, nếu để Quỷ Đế biết khẳng định sẽ không tha thứ ngươi!”
Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, trên mặt không còn có sợ hãi như trước, thay vào đó là vẻ mặt tràn đầy đắc ý
Thình thịch!
Sau khi Mộ Vô Song nói ra lời này, đột nhiên, trên cây cổ thụ trong sân, một thân hình mặc trường bào màu xám té ngã cắm đầu xuống đất, ngã ở giữa đám người.
“Á...xin lỗi!” Tần Nguyên cười mỉa bò dậy, “Mới vừa rồi ta không nhịn được liền ngã xuống.
Bởi vì chủ nhân không thích hắn xuất ở chỗ sáng, cho nên hắn núp ở trên cây! Không ngờ đột nhiên nghe được lời nói tự cho là đúng của Mộ Vô Song, hắn bị kinh sợ rất lớn, không cẩn thận liền ngã cắm đầu xuống đất.
“Ngươi là ai?”
Sắc mặt Mộ Hành Cừu thay đổi một cái, hắn không ngờ đến, vào thời điểm Mộ gia và Vân gia trang giành đối nghịch nhau, lại có người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm! Mà mình lại không thể phát hiện được.
Người nam nhân này, rốt cuộc có bao nhiêu thực lực?
“Ngươi hỏi ta hả?” Tần Nguyên chuyển hướng nhìn Mộ Hành Cừu, ha hả cười hai tiếng: “Ta là ai thì Thái tử Long Nguyên quốc các ngươi biết rõ, ban đầu chính là ta đưa hắn đi đến trúc lâu, còn bán được một giá tốt, chậc chậc, không thể không nói, thật ra thì vóc người của Thái tử cực tốt, nên khách nhân ở trúc lâu rất là thích đó.”
Dĩ nhiên, vóc dáng của Thái tử có khá hơn nữa, cũng không có cách nào so sánh được với chủ nhân nhà mình.
“Ngươi chính là thuộc hạ của Quỷ Đế?” Mộ Vô Song nghe thấy lời nói của Tần Nguyên, trong lòng vui mừng, “Ngươi là đến cứu ta sao?”
Tần Nguyên lúng túng cười hai tiếng: “Cái này...Có phải là ngươi có hiểu lầm gì không? Chủ nhân nhà ta không quen biết gì với ngươi, thì tại sao muốn ta đến cứu ngươi?”
Không quen?Hai chữ này làm sắc mặt Mộ Vô Song thay đổi một cái:”Nếu như hắn không thích ta vậy tại sao phải vì ta mà tranh giành tình nhân với Thái tử?”
Trên mặt Tần Nguyên vẫn mang theo nụ cười như cũ, vậy mà, mắt của hắn lại toát ra nồng đậm giễu cợt.
“Người mà chủ nhân nhà ta thích là Vân gia Vân Lạc Phong, cũng không phải là người tranh giành tình nhân với Cao Lăng, thật sự là do Cao Lăng quá phiền, luôn dây dưa với chủ mẫu tương lai của chúng ta, vậy nên chủ nhân nhà ta để cho ta ném hắn vào trúc lâu, để yên tĩnh một thời gian.”
Tranh giành tình nhân?
Cao Lăng háo sắc như vậy, còn chưa có tư cách để tranh giành tình nhân với chủ nhân nhà hắn! Hành động hôm đó của chủ nhân, chẳng qua là đuổi đi một con ruồi dây dưa với chủ mẫu mà thôi, tranh giành tình nhân ở đâu ra?
Sắc mặt Mộ Vô Song trong chớp mắt trở nên tái nhợt vô cùng, bước chân lại lui về phía sau thêm mấy bước, bịch một tiếng, đặt ௱ôЛƓ ngồi trên mặt đất, khuôn mặt nàng ta từ tái nhợt lúc ban đầu biến thành màu xám tro như người ૮ɦếƭ.
Người Quỷ Đế thích là Vân Lạc Phong?
Tại sao? Tại sao vận may của Vân Lạc Phong bao giờ cũng tốt như vậy? Ngay cả Quỷ Đế cũng yêu nàng? Buồn cười hơn là mình lại cho là Quỷ Đế coi trọng mình.
Đột nhiên, hình như Mộ Vô Song nghĩ đến điều gì đó, trong giọng nói khàn khàn chứa thêm ý điên cuồng: “Ha ha ha! Quỷ Đế lại thích Vân Lạc Phong? Đáng tiếc đáng tiếc, con tiện nhân Vân Lạc Phong này đã tằng tịu với thị vệ, thân thể đã sớm không còn trong sạch nữa, ta nhìn xem Quỷ Đế các ngươi làm sao có thể tiếp tục thích nàng ta?”
Nghe thấy lời nói điên cuồng của Mộ Vô Song, Tần Nguyên cẩn thận liếc mắt nhìn nam tử lãnh khốc ngồi ở trên liễn kiệu, cả người toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Hắn biết, ban đầu minh xử lý chuyện không thỏa đáng, dẫn đến Mộ Vô Song hiểu lầm rằng người chủ nhân thích là nàng ta, tất nhiên chuyện này sẽ làm chủ nhân bất mãn! Nhưng làm sao có thể nghĩ đến sẽ có loại nữ nhân tự luyến đến trình độ này?
Giống như cảm giác được sát khí nồng nặc tỏa ra trên người của nam tử, Tần Nguyên bị dọa sợ đến rụt cổ một cái, chỉ sợ sẽ bị liên lụy đến hắn, lập tức quay đầu nhìn phía Mộ Vô Song đang cười điên khùng, châm chọc nói: “Xin lỗi, ngươi nói người thị vệ tằng tịu với Vân cô nương-----chính là chủ nhân của ta?”
Một câu này, là Tần Nguyên cố tình đé thấp thanh âm.
Bởi vì hắn biết chủ nhân không muốn bại lộ thân phận của bản thân, nếu không, với tính cách ích kỷ kia của đám người Tiêu gia, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội dây dưa với chủ tử!
Nhưng mà cho dù giọng nói bị hắn ép đến cực nhỏ, vào trong tai Vân Lạc Phong vẫn nghe được rõ ràng.
Nàng nhẹ nhàng nhướng nhướng mày, nhìn nam tử tuấn mỹ lãnh khốc bên cạnh, trong đôi mắt đen lộ ra ánh sáng nguy hiểm: “Vân Tiêu, trở về giải thích với ta một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.”
Vân Tiêu giật mình, gật đầu nói: “Được.”
.....
Lúc này, trong đại viện phủ Thừa tướng, cả người Mộ Vô Song giống như tác phẩm điêu khắc ngây ngốc tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tần Nguyên đứng ở trước mặt nàng, dường như còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong lời nói của đối phương.
“Không thể nào, hắn chỉ là một hộ vệ mà thôi! Tại sao hắn có thể là...”
Giọng nói của nàng ẩn chứa run sợ, ngay cả иgự¢ cũng phập phồng kịch liệt không ngừng, trên khuôn mặt trắng ngắt không có chút nào giống con người, vậy mà, lời nàng còn chưa nói hết, đã bị giọng nói giễu cợt của Tần Nguyên cắt ngang.
“Ai bảo chủ mẫu nhà ta ưu tú như thế, khiến cho chủ nhân của ta cam tâm tình nguyện đi theo nàng? Dĩ nhiên, về điểm này, coi như cả cuộc đời của ngươi cũng không thể hơn được nàng.”
Lời của Tần Nguyên giống như một cây gai nhọn, hung hăng đâm vào lòng Mộ Vô Song, làm cho đôi mắt nàng vốn là tuyệt vọng tràn đầy oán hận, trên mặt tràn đầy không cam lòng và tức giận.
Lúc bắt đầu, nàng cho là Quỷ Đế chỉ là một nam nhân xấu xí, nên mới có thể dùng mặt nạ che mặt, không nghĩ rằng, Quỷ Đế này chẳng những có vóc dáng tuấn mỹ lãnh khốc như thế, hoàn mỹ đến nỗi làm cho tim người khác đập thình thịch! Quan trọng hơn là, hắn si tình chân thành với Vân Lạc Phong như thế! Đây cũng là ưu điểm thiếu sót của toàn bộ nam nhân trên thế gian!
Nhưng vì cái gì, nam nhân ưu tú như vậy, lại chỉ dừng mắt ở trên người Vân Lạc Phong? Mình có điểm nào kém hơn Vân Lạc Phong? Nhất là Quỷ Đế này, vì một nữ nhân, hắn cam tâm tình nguyện trở thành hộ vệ bên cạnh nàng.Bỗng nhiên...
Mộ Vô Song nhớ lại lúc đầu mình từng sỉ nhục Vân Tiêu.
Lúc ấy nàng còn sỉ nhục hắn, một tên thị vệ nho nhỏ mà thôi, ngay cả tư cách liếc nhìn nàng một cái cũng không có!
Nhưng thế nào nàng cũng không ngờ, còn cái thị vệ nho nhỏ này sẽ có danh tiếng lừng lẫy như thế!
Nghĩ đến đây, Mộ Vô Song rất muốn hung hăng tát mình một cái! Nếu như lúc đầu nàng không có sỉ nhục Vân Tiêu, Quỷ Đế có có một ít thương hoa tiếc ngọc với nàng hay không, hoàn cảnh như bây giờ cũng không đến phiên nàng?
Rất rõ ràng, Mộ Vô Song muốn quá nhiều, chẳng sợ nàng mà không nói những lời đó, ở trong cảm nhận của Vân Tiêu, thật sự nàng vẫn sẽ phải ૮ɦếƭ? Ai bảo nàng đắc tội Vân Lạc Phong?
Người đắc tội Vân Lạc Phong, đều đáng ૮ɦếƭ!
“Mộ Vô Song,” Tân Nguyên cong cong khóe môi, đáy mắt chứa đùa cợt, “Ngươi với Cao Lăng thật đúng là tuyệt phối, hai người đều là một dạng não tàn ngu ngốc! Thật là một đôi trời đất tạo nên, cũng chỉ có Cao Lăng mới có thể coi trọng nữ nhân như ngươi, nhưng mà hắn như vậy cũng tốt, làm cho chủ nhân nhà ta nhặt được một bảo vật.”
Phảng phất như sợ oán khí trong lòng Mộ Vô Song chưa đủ lớn, Tần Nguyên tiếp tục dùng gai đâm nàng.
Giọng nói của hắn khinh miệt, giống như một cây gai nhọn, đâm đến trái tim của nàng ngàn thương trăm lỗ, máu tươi đầm đìa.
Rồi sau đó...
Trên khuôn mặt Mộ Vô Song tràn đầy ghen ghét đố kị cũng xiêu vẹo đứng lên, sắc mặt dữ tợn nhào tới chỗ liễn kiệu: “Vân Lạc Phong, ngươi tiện nhân này, ta muốn ɢɨết ngươi! Đều vì ngươi, nếu như không phải vì ngươi, ta cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh này, toàn bộ là lỗi của ngươi!”
“Phụt!”
Nhưng Mộ Vô Song còn chưa có đến trước mặt Vân Lạc Phong, một thanh lợi kiếm bỗng nhiên đâm thủng иgự¢ của ả, trong nháy mắt máu tươi tựa như hoa hồng nở rộ, nhiễm đỏ vạt áo ả.
Khinh Yên lạnh lùng rút trường kiếm về, trên dung nhan thanh tú mang theo một tia cười lạnh: “Mộ Vô Song, ngươi quên lúc trước ngươi đối xử với tiểu thư nhà ta như thế nào sao? Hiện giờ ngươi cũng chỉ là gặp báo ứng thôi.”
Lời nói của tiểu nha hoàn làm cả người Mộ Vô Song cứng đờ, thân mình đều run rẩy một chút, ngẩng đầu lên, mắt đẹp nhìn về phía thiếu nữ nằm nghiêng ở trên liễn kiệu, vẻ không cam lòng xuất hiện ở trên dung nhan tái nhợt.
Không!
Nàng không thể ૮ɦếƭ ở chỗ này được, đặc biệt là ngã ở trước mặt Vân Lạc Phong.
“Gia gia……” Nàng gian nan quay đầu, ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Mộ Hành Cừu, “Cứu cháu.”
Trong mắt Mộ Hành Cừu hiện lên một tia không đành lòng: “Vân Lạc Phong, lúc này Vân gia các ngươi thắng, thắng còn thật xinh đẹp! Những năm gần đây, Vân gia các ngươi thân là tử địch của ta, ta vẫn luôn đối nghịch với các ngươi, hiện tại ta cũng mệt mỏi.”
“Tử địch?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Xin lỗi, Mộ gia các ngươi chỉ là đá kê chân của ta, còn không đủ trình độ và tư cách làm tử địch.”
Nếu là dĩ vãng nghe thấy lời nói cuồng vọng này của Vân Lạc Phong, Mộ Hành Cừu nhất định muốn cãi nhau với nàng một trận, nhưng hôm nay lòng hắn đã chìm vào đáy vực, hít sâu một hơi, nói: “Vân Lạc Phong, bây giờ ta có thể tự vận ở trước mặt ngươi, nhưng ta chỉ cầu ngươi cho Mộ Vô Song được toàn thây.”
Vừa rồi một đạo công kích kia của Khinh Yên cố tình tránh đi điểm yếu hại của Mộ Vô Song, mục đích của việc này không cần nghĩ cũng biết tất nhiên là muốn giữ mạng Mộ Vô Song để tra tấn.
Nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn cháu gái mình đã từng thương yêu nhất bị người ta tra tấn.
Mặc dù Mộ Vô Song phản bội Mộ gia trước!
“Ngươi nói điều kiện với ta sao?” Nụ cười bên môi của Vân Lạc Phong chứa một tia tà khí, con ngươi đen nhánh dừng ở trên dung nhan trắng bệch của Mộ Hành Cừu, “Ngươi cho rằng ngươi có tư cách này sao?”
Mộ Hành Cừu cười khổ một tiếng: “Vân Lạc Phong, coi như ta cầu ngươi, cho cháu gái ta được toàn thây, để nó được ૮ɦếƭ không có bất luận đau khổ nào.”
Hắn không có khẩn cầu Vân Lạc Phong buông tha Mộ Vô Song, bởi vì đó là việc không có khả năng! Cho nên hắn chỉ cầu nàng cho Mộ Vô Song được toàn thây! Đây cũng là chuyện duy nhất mà gia gia như hắn có thể làm.
“Gia gia!” Giọng nói của Mộ Vô Song mang theo suy yếu, trong mắt đẹp lại hàm chứa tuyệt vọng sâu sắc, “Cháu không muốn ૮ɦếƭ, gia gia cháu thật sự không muốn ૮ɦếƭ, cầu người cứu cháu, cứu cháu rời khỏi nơi này……”
Vẻ mặt Mộ Hành Cừu có chút thống khổ, nhưng cuối cùng hắn vẫn không để ý đến lời cầu xin của Mộ Vô Song, một đôi con ngươi lẳng lặng nhìn chăm chú Vân Lạc Phong: “Vân Lạc Phong, nếu ngươi đáp ứng ta, ta sẽ lập tức tự vận.”
Mắt đen của Vân Lạc Phong tà tà nhìn về phía Mộ Hành Cừu, gợi lên khóe môi, nói: “Mộ Hành Cừu, ngươi còn nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói những gì không?”
Thân mình Mộ Hành Cừu cứng đờ, dung nhan già nua càng thêm tái nhợt.
“Lúc trước ngươi đã nói với lão nhân nhà ta, Mộ gia các ngươi đầu tiên là có Mộ Quý phi, kế tiếp lại có một vị Thái tử phi là Mộ Vô Song, cho nên chú định Mộ gia sẽ vĩnh viễn đạp lên đầu Vân gia! Còn Vân gia ta lại không có bất luận nữ nhi ưu tú nào có thể đi nịnh bợ người hoàng tộc! Một câu này ngươi không có nói sai, người Vân gia ta xác thật sẽ không đi nịnh bợ hoàng tộc! Ta chỉ biết dùng lực lượng của chính mình để quyết định vận mệnh của bản thân!”