Toàn bộ bản thân ta cũng chỉ thuộc về nàng, trừ nàng ra, không có ai có tư cách chạm vào ta!"
Chẳng sợ chỉ là ᴆụng vào ống quần của hắn...
Thân thể Tư Huyên cứng đờ, thống khổ đã giấu trong lòng át đi cánh tay đau nhức, một đôi mắt tan nát cõi lòng nhìn nam tử lãnh khốc trước mắt.
Lòng của nàng, dần dần bị ghen tỵ nhấm nuốt!
Vân Lạc Phong!
Vì sao vận may của nữ nhân kia tốt như thế, có thể được nam tử lãnh khốc hoàn mỹ như vậy toàn tâm toàn ý yêu!
Còn nàng, ngay cả một chút ít cũng không có được...
"Tần Nguyên," Vân Tiêu thu hồi tầm mắt lãnh khốc về, quát lạnh một tiếng, "Sau khi giải quyết nàng ta, đưa Tư Quỳnh đi đi!"
Hắn chi rời đi một ngày mà thôi, ai biết những người này lại không an phận như thế, lại thừa dịp hắn đi khỏi vọng tưởng có ý đồ với nàng!
Hắn tuyệt không cho phép có bất cứ kẻ nào làm tổn thương nàng!
"Không!"
Tư Huyên hoảng sợ hét lên một tiếng: "Phụ thân, cứu con với, con không muốn ૮ɦếƭ, van cầu người cứu con với..."
Nghe tiếng nữ nhi mình van xin, thân thể Tư Quỳnh run rẩy một cái, cuối cùng hắn vẫn nhẫn tâm quay đầu, không hề liếc mắt nhìn nàng ta thêm một cái nào nữa.
"Đừng có mà gào khóc, coi như ngươi có gào đến rách cổ họng cũng vô dụng thôi," Tần Nguyên cười lạnh một tiếng, "Nhưng mà, Tư Huyên, ta không thể không bội phục lá gan của ngươi, đến cả chủ mẫu nhà ta cũng dám đặt chủ ý? Chẳng lẽ cha ngươi không có dạy ngươi đừng trêu chọc đến chủ nhân nhà ta sao?"
Dứt lời, Tần Nguyên không hề nhìn nàng ta nữa, dù sao thì ở trong cảm nhận của hắn, Tư Huyên đã là một người ૮ɦếƭ!
Ngược lại là Tư Quỳnh, người này có thể nhẫn tâm đến mức ngay cả nữ nhi thân sinh của mình cũng không cứu, thật đúng là làm cho hắn mở rộng tầm mắt.
"Ngươi ắn cái này đi.<>"
Tần Nguyên lấy ra từ trong иgự¢ một viên thuốc màu đen, đưa cho Tư Quỳnh.
"Đây là cái gì?" Tư Quỳnh ngẩn ra, ánh mắt sinh ra cảnh giác.
"Đương nhiên là độc dược, chẳng lẽ ta còn cho ngươi dùng thuốc bổ hay sao?" Tần Nguyên trợn trắng mắt, châm chọc cười, "Nhanh chóng ăn độc dược vào, rồi chúng ta sẽ lên đường."
Hai chữ lên đường, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm!
Mà Tư Quỳnh, rõ ràng chính là loại người dễ dàng nghĩ lệch theo hướng đó.
"Chẳng qua là Quỷ Đế đại nhân để cho ngươi mang ta đi, cũng không phải để cho ngươi ɢɨết ta, hơn nữa, ta cũng đã giao Tư Huyên ra, vì sao còn muốn ɢɨết ta?"
Tần Nguyên lạnh lùng nói: "Ai nói ta muốn ɢɨết ngươi hả? Chỉ là ngươi là loại người nhẫn tâm không thể làm người khác tin tưởng được, vì vậy, nhất định ngươi phải dùng viên độc dược này, như thế mới có thể khống chế được ngươi, tránh cho sau này bị ngươi cắn ngược lại một cái."
"Nhưng mà, Quỷ Đế đại nhân cũng không yêu cầu ngươi làm vậy."
Tư Quỳnh lui về phía sau mấy bước, hiển nhiên không muốn dùng viên thuốc màu đen này.
"Nêu như cái gì cũng để chủ nhân mở miệng nói ra, vậy còn cần những thuốc hạ như chúng ta làm gì? Mau chóng ăn độc dược vào rồi cùng ta lên đường, nếu không, ngươi và nữ nhi của ngươi cùng xuống Địa Ngục làm bạn."
Tần Nguyên hơi không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, sắc mặt một vẻ lạnh như băng.
Tư Quỳnh do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo lệnh của Tần Nguyên, hắn run rẩy đưa tay ra, cầm viên thuốc màu đen trong tay, nhắm mắt lại ăn vào.
Nhìn Tư Quỳnh ăn độc dược, Tần Nguyên cười lạnh mở miệng: "Ngươi là ở lại đào hố chôn cất cho nữ như ngươi hay là lập tức đi với ta?"
Tư Quỳnh lắc đầu một cái: "Ném nàng vào bãi tha ma là được, nàng phạm sai lầm làm hại liên lụy đến Linh môn, không có tư cách nhập từ đường. <>"
Thân thể Tư Huyên kịch liệt run rẩy, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy sợ hãi, dường như nàng không thể tin được, phụ thân đã từng yêu thương mình như thế lại tàn nhẫn đến trình độ như vậy.
Chẳng những thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, thậm chí ngay cả thi thể của nàng cũng không nhận...
"Cha, hổ dữ còn không ăn thịt con, người ngoan tâm tàn nhẫn như thế rồi sẽ gặp báo ứng!"
Tư Huyên thê lương hô to một tiếng, một đầu tóc rối xốc xếch ở phía sau, giống như kẻ điên gắt gao nhìn chằm chằm Tư Quỳnh.
"Ngươi nghịch nữ này, đắc tội Quỷ Đế mà còn dám nói những lời đại nghịch bất đạo như thế!"
Một cái tát của Tư Quỳnh làm thân thể Tư Huyên bay thẳng ra ngoài, lại một cước đá vào hông của nàng.
"Ai cho ngươi đắc tội với Quỷ Đế? Nếu không phải do ngươi đắc tội Quỷ Đế, lão tử cũng không bị bắt buộc uống thuốc độc, ngươi đã hại lão tử còn dám giáo huấn lão tử hả? Phải báo ứng cũng là báo ứng tới trước với loại nữ nhi đại nghịch bất đạo như ngươi!"
Chân của hắn, từng cái một hạ xuống người Tư Huyên.
Tư Huyên bị hắn đạp đến phun máu tươi, sắc mặt trắng ngắt, tất cả xương sườn trước иgự¢ nàng đều bị gãy, đau đến không thể nói ra một câu.
Tay Tần Nguyên ôm иgự¢, nhìn trò hay xảy ra trước mắt, tựa như hắn xem đến mệt mỏi, còn mang ra một cái ghế rồi ngồi xuống, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng hăng hái bừng bừng.
"Tần Nguyên cồn tử, cái nghịch nữ này quá đại nghịch bất đạo, nên không phiền đến Tần Nguyên công tử động thủ, ta tự mình giải quyết nàng!"
Ngay lập tức Tư Quỳnh rút trường kiếm ra, trong ánh mắt thương tâm của Tư Huyên chợt đâᗰ ᗰạᑎᕼ xuống.
máu tươi từ Ⱡồ₦g иgự¢ bắn ra, nhiễm đỏ cả khuôn mặt hắn, sắc mặt của hắn một màu lạnh lẽo, mặt không chút biểu cảm.
Dường như người mà hắn ɢɨết ૮ɦếƭ không phải là nữ nhi của hắn, mà chỉ là một người xa lạ...
"Tư Quỳnh," Tần Nguyên chậm rãi từ băng ghế đứng dậy, "Ngươi đúng là mất hết tính người, là một người tư lợi, cũng khó trách chủ nhân nhà ta vẫn không thu Linh môn các ngươi, thật may là ta đã đề phòng từ sớm cho ngươi dùng thuốc độc, nếu không, với tính cách này của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ cắn ngược lại chủ nhân một ngụm, à, đúng rồi, chủ nhân nhà ta cũng không phải là chủ nhân của ngươi, ngươi đến cả là một con chó cạnh người cũng không được tính..."
Đối mặt chê cười của Tần Nguyên, Tư Quỳnh cũng không tức giận, trên khuôn mặt nở nụ cười nịnh hót: "Tần Nguyên công tử, ngươi nói đúng, ta ngay cả một con chó cũng không phải, chỉ là không biết hiện tại Quỷ Đế đại nhân muốn ta đến đâu vậy?"Tần Nguyên cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên là đến Vân gia! Nữ nhi của ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy, ngươi là người làm cha phải nhận lỗi với chủ mẫu nhà ta, nếu như chủ mẫu nhà ta không tha thứ cho ngươi, ngươi cũng xuống đó làm bạn với nữ nhi của ngươi đi. <>"
Tư Quỳnh không tự chủ được rùng mình một cái, trong lòng mắng Tư Huyên đến cả trăm ngàn.
Nếu không phải do nàng, mình cũng không bị trừng phạt đến như vậy!
"Tần Nguyên công tử, vậy xin người dẫn đường luôn bây giờ, ta sẽ nhận lỗi với nàng, chỉ cần nàng có thể nguôi giận, ta có thể mặc cho nàng đánh mắng."
Nhìn Tư Quỳnh trước mặt giống như chân chó, nụ cười của Tần Nguyên mang theo một tia châm chọc, xoay người đi về phía thư phòng.
"Đuổi sát theo, nếu là đến trễ, không chờ được chủ mẫu tha thứ, chủ nhân cũng sẽ ɢɨết ngươi."
Vừa nghe lời này, Tư Quỳnh vội vàng đi theo, sải bước đuổi theo sau lưng Tần Nguyên...
...
Phủ Vân Tướng quân.
Trong hậu viện nơi dòng suối trong vắt đang nhẹ nhàng chảy, thiếu nữ ngồi bên cây đại thụ đánh cờ một mình, hồi lâu, nàng khẽ thở dài, trong con ngươi đen nhánh toát ra cảm xúc nhàn nhạt.
"Tiểu thư, người còn đang nghĩ về Vân Tiêu sao?" Khinh Yên che miệng cười khẽ, một đôi mắt to sàng ngời không hề chớp mắt nhìn Vân Lạc Phong, hỏi.
Tay Vân Lạc Phong đang cầm chặt con cờ hơi run lên, nhàn nhạt cười nói: "Ta đang lo lắng có phải Vân Tiêu đang gặp phải vấn đề gì hay không, hắn nói chỉ rời đi có một ngày, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa trở về, ta không thể không lo lắng cho hắn."
Dù sao, công pháp mà Vân Tiêu tu luyện khá đặc thù, vạn nhất đúng thời điểm hắn đang chiến đấu thì Thiên Linh công quyết đột phá, hắn sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, đối với hắn cực kỳ bất lợi.
Đây cũng là chuyện nàng lo lắng.
“Đúng rồi…” Vân Lạc Phong nhẹ nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Diệp Linh đứng bên cạnh: “Lần trước trù nghệ của đầu bếp ở phủ của ngươi không tệ, ta định hỏi ngươi có thể dẫn hắn đến đây hay không, kết quả quá bận rộn nên quên mất chuyện này! Từ lúc thưởng thức qua trù nghệ của đầu bếp đó, ngay cả thức ăn ở Vân gia ta cũng thấy chỉ bình thường, đợi mấy ngày nữa ngươi dẫn tên kia đầu bếp kia đến Vân gia đi.”
Ánh mắt Diệp Linh nghi hoặc, trù nghệ của đầu bếp ở phủ Tam hoàng tử tốt hơn ở Vân gia?
Tại sao hắn lại không biết?
Trù nghệ của đầu bếp ở Vân gia còn vượt qua cả ngự trù trong hoàng cung, làm sao những đầu bếp ở phủ Tam hoàng tử có thể so sánh được?
“Tiểu thư.” Khinh Yên thật cẩn thận liếc nhìn Vân Lạc Phong: “Ngày đó, canh nô tỳ bưng cho người không phải đầu bếp phủ Tam hoàng tử làm.”
Chân mày Vân Lạc Phong khẽ nhếch: “Vậy canh kia là do ai làm?”
“Là…” Khinh Yên cắn môi, trong lòng rối loạn, nói: “Là Vân Tiêu.”
Vân Tiêu?
Vân Lạc Phong giật mình, ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng nàng không nghĩ tới Vân Tiêu lại có trù nghệ cao siêu như vậy?
Đang lúc nàng trầm mặc, một hơi thở quen thuộc từ phía sau nàng truyền đến, mang theo hương vị nam nhân đặc trưng lan truyền trong không khí.
“Nàng đã biết?”
Giọng nói nam nhân trầm thấp khàn khàn, chậm rãi vang lên bên tai nàng.
Vân Lạc Phong xoay người nhìn Vân Tiêu xuất hiện trước mặt mình, trong đôi mắt đen nhánh chứa ý cười: “Vân Tiêu, ngươi đã trở lại?”
“Ừ.” Vân Tiêu ngơ ngẩn nhìn Vân Lạc Phong: “Lúc ấy ta thấy nàng ăn không quen thức ăn Lưu Kim Quốc, cho nên…”
“Vân Tiêu.” Vân Lạc Phong cắt đứt lời nam nhân nói: “Ngươi biết nấu ăn tại sao không nói sớm cho ta biết?”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong thật sâu: “Nàng không thích ta làm những việc này! Ta sợ ta làm nàng sẽ tức giận.”
“Vì sao ta lại tức giận?” Vân Lạc Phong khẽ cau mày, không rõ nguyên do hỏi.
Vân Tiêu trầm mặc một lúc: “Ngày đó, ta đổ nước tắm cho nàng, nàng nói đây là việc hằng ngày của Khinh Yên, ta cho rằng nàngkhông thích ta làm những việc thế này…”
“Vân Tiêu, trù nghệ của ngươi thật không tồi, học được từ đâu?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, lần này nàng thật sự nhặt được báu vật.
Người nam nhân này, không chỉ có diện mạo cực phẩm, thực lực càng cường đại, lại chân thành với nàng!
Bây giờ lại cộng thêm một chuyện, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp! Giống như không có chuyện gì là hắn không biết.
“Những năm gần đây, cuộc sống hằng ngày ta đều tự mình xử lý! Còn về trù nghệ… Là lúc ở Vô Hồi chi sâm tự học mà thành.”
Ánh mắt Vân Tiêu nghiêm túc mà chuyên chú, trong đôi mắt màu đen đều là hình ảnh của thiếu nữ tuyệt sắc.
“Nếu nàng thích, về sau ta có thể mỗi ngày xuống bếp vì nàng.”
Giọng nói của Vân Lạc Phong rất bá đạo: “Từ nay về sau, ngươi chỉ có thể nấu canh cho một mình ta mà thôi.”
“Vân Tướng quân thì sai?”
“Không nấu.”
Vân Lạc Phong không chút do dự nói, ngay cả một đường quay lại cũng không chừa.
Nếu lão gia tử biết nàng nói những lời này, khẳng định sẽ bị nàng chọc tức đến ૮ɦếƭ.
“Được.”
Khóe môi Vân Tiêu gợi khẽ mỉm cười: “Ta chỉ xuống bếp vì một mình nàng.”
Nụ cười của hắn chỉ nở rộ vì một mình nàng, trù nghệ của hắn cũng chỉ thể hiện vì một mình nàng!
“Ta đã biết chuyện gần đây ở Long Nguyên Quốc.” Khóe môi Vân Tiêu hơi mỉm cười rồi biến mất, nhanh đến nỗi giống như chưa từng xuất hiện: “Nhưng mà ta đã thay nàng giải quyết mọi chuyện! Tư Huyên đã ૮ɦếƭ, phụ thân của nàng ta cũng mang đến trước mặt nàng.”
Vân Lạc Phong ngẩn người, thật ra nàng không đoán được Vân Tiêu sở dĩ về muộn như thế là vì chuyện của nàng nên đến Linh Môn trước.
Người nam nhân này, luôn trong lúc vô tình đã vì nàng làm tốt tất cả mọi chuyện!
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Lạc Phong xuất hiện một dòng nước ấm, ánh mắt của nàng chậm rãi rời khỏi Vân Tiêu, dừng ở trên người nam tử trung niên đang theo sát phía sau Tần Nguyên.
Nam tử trung niên này liếc mắt một cái đã thấy được thiếu nữ tuyệt mỹ đứng trước mặt Vân Tiêu, sâu trong ánh mắt vô cùng kinh diễm, khó trách được Quỷ Đế sẽ vì nữ nhân này mà tức giận, thiếu nữ tuyệt sắc như thế, sợ là không có nam nhân không động tâm.
“Quỷ Đế đại nhân.” Tư Quỳnh bước nhanh đến, cúi mình thật sâu vái chào với Vân Tiêu rồi nhìn sang Vân Lạc Phong: “Vân cô nương, những chuyện trước kia là do nữ nhi của ta làm sai, hiện giờ ta đã trừng phạt nàng, mong Vân cô nương tha thứ cho Linh Môn chúng ta!”
Trên mặt hắn là nụ cười nịnh nọt, đã không còn đường chủ Linh Môn uy phong lẫm liệt nữa.
Vân Lạc Phong nhẹ nhướng mày: “Ở bên trong Linh Môn, địa vị Linh Môn thật sự rất cao, nếu không cũng không có cách nào điều động nhiều Cao Linh Giả như vậy.”
Sắc mặt Tư Quỳnh có chút xấu hổ, giọng nói nôn nóng, sợ Vân Lạc Phong sẽ hiểu lầm hắn.
“Vân cô nương, ở Linh Môn Tư Huyện luôn khiến những vị trưởng lão đó vui vẻ, cho nên, bọn họ mới có thể nghe theo lời nàng sai khiến, ta có thể thề, ta không hề có quan hệ gì đến những việc này.”
“Phải không?”
Trong mắt thiếu nữ hàm chứa ý cười, đôi mắt màu đen dường như có thể thấy rõ mọi chuyện, nhìn thẳng vào Tư Quỳnh.
Trong lòng Tư Quỳnh có chút chột dạ, hắn biết rõ chuyện nữ nhi nhà mình điều động thế lực Linh Môn, nhưng mà hắn cũng không biết chuyện này sẽ có quan hệ với Quỷ Đế.
Xuất phát từ lòng tin với nữ nhi, hắn giao cho nàng thực quyền to lớn, bằng không, với thực lực của Tư Huyên sẽ không có tư cách điều động cường giả Linh Môn.
Đương nhiên, những việc này, hắn không có khả năng nói cho Vân Lạc Phong biết.
“Vân cô nương, ta thề với trời, chuyện này ta tuyệt đối không biết! Cầu xin ngươi nhất định phải tin tưởng ta, hơn nữa về sau Tư Quỳnh ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho Vân cô nương, nguyện trung thành cả đời!”
Sắc mắt Tư quỳnh đã không còn sự nịnh nọt như lúc trước, trở nên vô cùng nghiêm túc làm người ta không tự chủ được tin tưởng lời hắn nói.
Nhưng mà…
Vân Lạc Phong tuyệt đối không tin đối với chuyện của Tư Huyên, Tư Quỳnh không biết một chút nào, nếu như thật sự hắn cái gì cũng không biết, đường chủ Linh Môn như hắn cũng quá vô dụng!
“Hắn có thể dùng.” Vân Tiêu nhìn Tư Quỳnh, đôi mắt đen nhìn Vân Lạc Phong, nghiêm túc nói:“Ta để Tần Nguyên cho hắn ăn độc dược, có độc dược này khống chế, hắn không có cách nào phản bội nàng.”
Vân Lạc Phong gật đầu: “Vân gia đang thiếu một người chạy vặt, nếu hắn nguyện ý làm trâu làm ngựa, vậy ở lại Vân gia làm việc vặt đi.”
“Tạ Vân cô nương khai ân.”
Tục ngữ nói, ૮ɦếƭ tử tế không bằng sống ỷ lại.
Chỉ cần có thể sống sót, đừng nói là để hắn làm việc vặt, cho dù thật sự để hắn làm trâu làm ngựa, hắn cũng nguyện ý!
“Linh Môn các ngươi là hậu trường của Long Nguyên Quốc, không biết chuyện hoàng tộc lần này các ngươi muốn xử lý như thế nào?” Vân Lạc Phong lười biếng dựa người lên trên cây, cười như không cười hỏi.
Tư Quỳnh cung kính nói: “Không bằng để Vân cô nương quyết định.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng vuốt cằm: “Thất hoàng tử Long Nguyên Quốc không tồi, dù cho tuổi còn nhỏ nhưng mà suy nghĩ đã đủ thành thục, hắn là người suy nhất trong đoạn thời gian hỗn loạn này lựa chọn bo bo giữ mình.”
Thất hoàng tử Long Nguyên Quốc, mẫu thân ૮ɦếƭ sớm, tình cảm với Cao Đồ cũng không sâu nặng, là người có cũng được mà không có cũng được!
Dù tuổi hắn còn nhỏ nhưng lại có thiên phú cực kỳ cường hãn, vì xuất thân đê tiện nên Cao Đồ chưa từng liếc nhìn hắn.
“Nếu Vân cô nương đã mở miệng, vậy Hoàng đế Long Nguyên Quốc để Thất hoàng tử đảm nhiệm.”
Tư Quỳnh cười nịnh nọt: “Vân cô nương, không biết còn có chuyện gì phân phó?”
“Ngươi đi xuống theo Khinh Yên, muốn làm cái gì nàng sẽ phân phó ngươi đi làm.” Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc, nói.
“Vâng.”
Tư quỳnh chắp tay, đầy mặt tôn kính.
Nhìn bóng dáng Khinh Yên rời đi, Vân Lạc Phong trầm mặc, thật lâu sau, nàng nhìn nam tử trước mặt, hỏi: “Linh Môn là thế lực sau lưng Long Nguyên Quốc, mà Bạch Gia là thế lực sau lưng Kim Quốc, chỉ là không biết thực lực Bạch gia và Linh Môn có tương đồng hay không?”
“Bạch gia và Linh Môn bất đồng, cho dù có một trăm Linh Môn cũng không thể so sánh với Bạch Gia.”
“Vì sao?”
Bỗng nhiên trong đầu Vân Lạc Phong hiện ra dung nhan tuấn mỹ tà mị kia, tâm dần dần trầm xuống.
“Bạch gia có Bạch Túc!” Vân Tiêu hơi nhíu mày, trong ánh mắt lãnh khốc là sự nghiêm túc: “Nếu không có Bạch Túc, thế lực Bạch gia và Linh Môn sẽ không chệnh lệch quá lớn.”
Bạch Túc…
Đôi mắt Vân Lạc Phong hơi tối lại: “Hắn và phụ mẫu quá cố của ta hình như có quan hệ, chỉ là không biết rốt cuộc hắn có lai lịch gì.”
Lúc đầu, nàng cho rằng thực lực Bạch gia và Linh Môn sẽ không chệnh lệch quá lớn, không nghĩ rằng nàng suy nghĩ quá đơn giản!
Đối phó với Linh Môn khá dễ dàng, nếu gặp phải Bạch gia, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy…
“Lần sau, nếu gặp lại Bạch Túc, ta không có bên cạnh nàng, nàng đừng chiến đấu với hắn.”
Trong ánh mắt nam nhân lãnh khốc hiện ra sự quan tâm không dễ phát hiện, mặt than cũng hơi khẩn trương.
Nam nhân kia quá mức nguy hiểm, nếu một mình Vân Lạc Phong đối mặt với hắn, khẳng định sẽ thua thiệt!
“Ta hiểu.” Vân Lạc Phong chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lãnh khốc của nam nhân kia: “Ta sẽ không một mình chiến đấu với hắn.”
Vân Tiêu nhìn Vân Lạc Phong thật sâu: “Ta để Tư Quỳnh ở bên cạnh nàng là vì thực lực của hắn cũng không tồi, lúc ta không có ở đây, có thể tạm thời bảo hộ nàng! Đợi đến khi nàng không cần hắn nữa, có thể tùy ý xử trí.”
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong tiến lên hai bước, ôm chặt lấy thân thể nam nhân.
“Cảm ơn ngươi…”
Thiếu nữ nhẹ giọng nỉ non làm thân mình Vân Tiêu hơi cứng lại, hắn giơ tay lên, gắt gao ôm chặt thân thể của nàng.
Cúi mặt xuống, đôi môi đỏ yêu dị kéo lên một đường cong cực lớn.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ bảo hộ nàng!”
Nếu hắn lựa chọn bảo hộ nàng, sẽ không để nàng phải chịu thương tổn! Bất luận là Bạch gia, hay là những người khác…
“Khụ khụ.”
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một tiếng ho khan, Vân Lạc Phong vội vàng thoát khỏi cái ôm của Vân Tiêu, liếc nhìn lão giả đang từ bên ngoài đi vào trong viện.
“Gia gia, người thật nhàn hạ thoải mái, còn có thể chạy tới nơi này quấy rầy cháu gái người dạy dỗ nam nhân?”
Nàng nhẹ nhướng mày, cười như không cười nhìn lão giả có chút xấu hổ.
“Nha đầu thúi, ta mới vừa trở lại Vân gia, đã nghe nói ngươi mới nhận một người sai vặt.” Lão giả hề cảm thấy hổ thẹn vì hành vi của chính mình, giọng điệu ông khong tốt nói: “Người Vân gia chúng ta đã đủ nhiều, nuôi dưỡng nhiều người như vậy phải tốn rất nhiều bạc ngươi có biết không? Thật là không làm đương gia không biết củi gạo quý giá, ngươi cho rằng bạc của lão tử bạc là nhặt được hay sao?”
“Hình như bạc trong Vân gia đều là do cháu kiếm.” Vân Lạc Phong nhún vai, đáp lại một câu.
Lão gia tử trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong: “Cái gì mà cháu kiếm? Của cháu chính là của ta! Bạc đó đều thuộc về ta, hơn nữa cháu trả cho tên sai vặt kia bao nhiêu tiền công?”
“Miễn phí.” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng xoa mũi: “À, hơn nữa, thân phận của gã sai vặt này là môn chủ Linh Môn…”