Nam tử trung niên vội vàng đoạt lấy ngân phiếu, đưa tới gần mắt kiểm tra thật giả, sau khi xác định tấm ngân phiếu này là thật, hắn nhanh nhẹn nhét vào trong ống tay áo, rồi ngay cả tài sản cũng không thu xếp, vội vàng rời đi nơi này.
Tiêu Kính khinh miệt nhìn bóng dáng nam tử trung niên vội vàng rời đi, chậm rãi thu hồi ánh mắt, dừng tầm mắt ở trên người Lăng Dao.
“Như vậy chúng ta có thể ở đây rồi, kế tiếp, chính là tìm kiếm phế vật kia.”
Lăng Dao nhíu nhíu mày: “Chỉ là, chúng ta không nhìn thấy phế vật kia mười mấy năm, dù cho hắn xuất hiện ở trước mặt chúng ta, chưa chắc chúng ta nhận ra hắn.”
“Yên tâm,” Tiêu Kính thần bí cười, “Trong tay của ta có một thứ, chỉ cần có thứ này, hắn vừa xuất hiện ở trước mặt thì ta có thể nhận ra lập tức!”
Nghe vậy, trong lòng Lăng Dao nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Như vậy thì được, vì hạnh phúc của ta cùng Ngọc Thanh, ta phải mau chóng tìm được phế vật kia, giải trừ hôn ước với hắn! Chỉ có đệ nhất thiên tài Tiêu gia như Ngọc Thanh mới có thể xứng với ta.”
Tiêu Ngọc Thanh, Tiêu gia đệ nhất thiên tài! Là đối tượng mà vô số nữ tử trong Linh Vực tha thiết ước mơ! Những người trong đó, cũng bao gồm nàng!
Nếu phế vật kia có tự mình hiểu lấy thì không nên dây dưa cùng nàng! Mà đồng ý từ hôn với nàng.
“Yên tâm đi,” Tiêu Kính an ủi vỗ vỗ bả vai Lăng Dao, “Cho dù sau khi hắn nhìn thấy ngươi rồi bắt đầu dây dưa, Tiêu gia chúng ta cũng có biện pháp làm hắn từ bỏ ngươi! Hai nhà Tiêu Lăng phải liên hôn! Nhưng mà, đối tượng ngươi liên hôn không phải là phế vật kia!”
“Chỉ hy vọng như thế.”
Hiện giờ chỉ cần tưởng tượng đến phế vật kia, đáy mắt Lăng Dao liền hiện lên một tia chán ghét.
Nếu không phải vì từ hôn, cả đời này nàng ta đều không muốn nhìn thấy phế vật kia!
“Chúng ta đi vào nghỉ ngơi trước,” Tiêu Kính hơi nheo hai mắt lại, “Về phần phế vật kia…… Ta sẽ tìm được hắn nhanh thôi.”
……
Bên trong phủ Tướng quân.
Trong hậu hoa viên, thiếu nữ ngồi ở dưới cây hoa đào bế mạc dưỡng tức, linh lực nhàn nhạt quanh quẩn quanh thân nàng, theo lỗ chân lông lúc đóng lúc mở mà đi vào trong cơ thể.
Bỗng nhiên, thiếu nữ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đi đến, nàng hơi mở mắt, con ngươi màu đen nhìn tiểu nha hoàn đang đi vào hậu viện.
“Thế nào?” Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, hỏi.
“Tiểu thư,” Khinh Yên nhăn mày đẹp, “Ta đã phân phó rồi, các khách điếm cũng không dám tiếp nhận hai người đó, chỉ là nam nhân của Tiêu gia kia lấy ngân phiếu mua một căn nhà.”
“Ta biết rồi.”
Trong mắt đen của Vân Lạc Phong lộ ra tia sáng làm người ta không cách nào hiểu được nàng suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu nàng mới cong môi cười, trong đôi mắt cong cong chứa ánh sáng nguy hiểm.
“Cũng đến lúc ta đi thăm hai người kia rồi.”
Khinh Yên chớp mắt: “Tiểu thư, người muốn ra tay với người của Tiêu gia sao? Lấy lý do gì?”
“Lý do?” Vân Lạc Phong cười khẽ một tiếng, “Đừng quên, ta là đệ nhất ăn chơi trác táng của Long Nguyên Quốc, đánh người cần gì lý do? Đơn giản là thấy bọn họ khó chịu thôi! Khinh Yên, gọi mọi người ở quân đoàn, chúng ta đi làm chuyện lớn!”
Vân Lạc Phong nàng đánh người chưa bao giờ cần tìm lý do gì, chỉ là thấy những người đó chướng mắt mà thôi! Ai có thể nói gì nàng?
Hai mắt Khinh Yên sáng lên, quả thực tiểu thư nhà mình quá khí phách, xem ra nàng còn phải học tập tiểu thư rất nhiều điều, đặc biệt là tinh thần không biết xấu hổ như lúc này!
Trong trạch viện.
Lăng Dao gắt gao nhíu mày lại, mặt tràn đầy ghét bỏ đánh giá toàn bộ phủ đệ.
“Tòa nhà bị hư hỏng này, không thể nào so sánh được với Lăng gia ta, ngươi nhìn xem, trên mặt đất này lại có thể có con kiến, thật sự làm người ghê tởm.”
Lăng Dao nhấc chân hung hăng nghiền nát con kiến dưới chân, lại cởi giày mình xuống dưới, lấy ra khăn tay chà lau lòng bàn chân, con kiến bị nàng dẫm ૮ɦếƭ giống như là con vật ghê tởm gì đó..
“Dao Nhi, trước khi ta tìm khách điếm, đã quan sát thật lâu xung quanh đây, trạch viện này đã tốt nhất rồi, ngươi liền tạm thời chấp nhận một chút, Thế tục giới* gì đó làm sao có thể so với Linh vực?”
Thế tục giới*: thế đời, thế thường.
Tiêu Kính bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lăng Dao là tiểu công chúa Lăng gia, được nuông chiều từ bé, không chịu cái gì quá ủy khuất, mặc chính là tơ lụa Lăng La*, ăn lại là sơn trân hải vị, lấy loại tính cách này của nàng, thì không nên tiến vào nơi này với hắn.
Tơ lụa Lăng La*: tơ lụa mỏng, có hoa.
Lăng Dao há mồm muốn nói gì, lại vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đều nhịp, ngay sau đó, một đám người mãnh liệt tiến vào, toàn bộ bao vây đình viện.
“Các ngươi là người nào?” Tiêu Kính nhăn mày lại, mắt lạnh nhìn về phía đoàn người mãnh liệt tiến vào đình viện, trầm giọng hỏi.
Nháy mắt, mọi người đang vây quanh đình viện bỗng phân chia ra hai bên, lộ ra một con đường chính giữa, rồi sau đó, một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy dài màu trắng từ sau đám người chậm rãi mà đến.
Thiếu nữ kia lớn lên cực kỳ xinh đẹp, một đầu tóc đẹp như thác nước, làn da trắng nõn như ngọc, bên môi ý cười tà mị mà lười biếng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời giống như sao đêm trên trời, trong ánh mắt xinh xắn chứa khí phách liều lĩnh.
Tuy là gặp qua vô số mỹ nhân nhưng đáy mắt Tiêu Kính cũng không tự chủ được hiện lên kinh diễm, nhưng hắn kinh diễm chỉ là hơi lướt qua, mặt mày ngưng trọng nhìn phía thiếu nữ.
Nữ nhân này…… Rất nguy hiểm!
Giống như là hồ ly ẩn trốn ở trong bóng đêm, mặt ngoài thoạt nhìn vẫn là bình tĩnh, kỳ thật trong thời điểm ngươi không chú ý liền nhảy ra đâm ngươi một đao!
Loại cảm giác nguy hiểm này, cho dù là trong Linh vực, những cường giả này đều không có mang cho hắn quá……
“Là ai cho phép các ngươi tiến vào địa bàn của ta? Hơn nữa, các ngươi tới nơi này để làm gì?”
Còn chưa đợi Vân Lạc Phong trả lời Tiêu Kính, Lăng Dao lập tức nhảy ra, phẫn nộ trừng đám người Vân Lạc Phong.
Đối mặt với lửa giận với Lăng Dao, môi mỏng Vân Lạc Phong khẽ mở: “Chúng ta tới nơi này…… Là vì đánh các ngươi”
Lăng Dao không nghĩ tới Vân Lạc Phong một lời không hợp liền muốn đánh người, mặt đẹp lập tức thay đổi, nàng vừa định rút trường kiếm bên hông ra, bên cạnh lại vươn tới một bàn tay ngăn cản nàng.
“Vị cô nương này.” Tiêu Kính cau mày: “Không biết Tiêu mỗ ta có chỗ nào đắc tội với cô nương, làm cho cô nương muốn động thủ?”
“Ngươi không có đắc tội ta.”
Nhưng mà, ngươi đắc tội với nam nhân của ta!
Một câu cuối cùng này, Vân Lạc Phong cũng không có nói ra, tay nàng ôm иgự¢, dáng vẻ lười biếng, tròng mắt đen nhánh tràn đầy ý cười.
Chỉ là khi nàng tươi cười, chính là che dấu mười phần nguy hiểm.
Trong lòng Tiêu Kính thầm trầm một chút: “Nếu ta không có đắc tội cô nương, vậy cô nương lại muốn động thủ, dù sao cũng nên cho ta một cái lý do.”
Vân Lạc Phong nghiêng người liếc nhìn Tiêu Kính, giọng nói nàng lười biếng trước sau như một, lại dễ dàng gây xích mích khiến cho người khác nổi lên lửa giận.
“Xin lỗi, ta đánh người chưa bao giờ yêu cầu lý do.” Nàng dừng một chút, ý cười trên mặt càng sâu: “Nếu như muốn một lý do, đó chính là…… Ta gặp các ngươi nên khó chịu!”
Lăng Dao thiếu chút nữa bị tức điên rồi, nàng chưa từng thấy qua nữ nhân vô lễ xem là đương nhiên như vậy, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Vân Lạc Phong.
“Nha đầu thúi, chỉ bằng loại mặt hàng như ngươi cũng mơ tưởng giáo huấn ta? Ngươi……”
Bốp!
Một bàn tay hung hăng quăng xuống, khiến cho Lăng Dao trở nên phát ngốc, còn chưa nói hết lời cũng dứt khoát ngừng lại, nàng kinh ngạc nhìn không biết khi nào xuất hiện trước mặt mình là thiếu nữ tuyệt mỹ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kђเếק sợ.
Bởi vì…… vừa rồi một khắc kia, nàng cũng không có thấy Vân Lạc Phong hành động, bóng dáng của đối phương bỗng nhiên liền biến mất.
Giống như một trận gió nhẹ thổi qua, nhanh chóng liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Rốt cuộc là tốc độ nhanh cỡ nào mới có thể như tình hình bây giờ?
“Dao Nhi.” Trong lòng Tiêu Kính căng thẳng, vội vàng đi đến bên cạnh Lăng Dao, hắn gắt gao cau mày, quan tâm hỏi: “Ngươi sao rồi, không có việc gì đi?”
Giọng nói Tiêu Kính cuối cùng cũng làm Lăng Dao phục hồi tinh thần lại, nàng nghĩ đến chính mình lại có thể bị người đánh, cả người đều phát ra lửa giận hừng hực, giương nanh múa vuốt vọt về phía Vân Lạc Phong, vẻ mặt mang theo điên cuồng.
“Tiện nhân, ngươi cũng dám đánh ta, ta muốn ɢɨết ngươi! Từ nhỏ đến lớn còn không có người dám đánh ta! Không ɢɨết ngươi ta sẽ không gọi là Lăng Dao!”
Hai tròng mắt nàng đỏ bừng, tựa như dã thú muốn ăn thịt người, móng vuốt bén nhọn đâm về trước mặt của Vân Lạc Phong, trước mắt đều là điên cuồng.
Nhưng mà……
Nàng mới vừa vọt tới trước mặt Vân Lạc Phong, tay Vân Lạc Phong liền bắt được cánh tay của nàng, hung hăng quăng ngã trên mặt đất, phịch một tiếng, đầu Lăng Dao vừa vặn ᴆụng trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm ᴆục.
Lúc nào Lăng Dao đã chịu nhiều ủy khuất tới như vậy? Đau đến nước mắt đều chảy ra, nàng còn chưa tới kịp đứng lên, chân Vân Lạc Phong cũng đã hung hăng dẫm lên trên иgự¢ nàng.
Một chân này dẫm xuống, Lăng Dao đau hô to lên, hai tròng mắt đỏ bừng chứa sát khí nồng đậm.
“Tiện nhân, ngươi dám động thủ với ta, Lăng gia ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng nhướng mày, chân phải đột nhiên dùng lực một chút, ngay lập tức, Lăng Dao thê lương hô to một tiếng, nàng đau đến ứa mồ hôi lạnh ra, ngay cả nói cũng không nên lời……
“Dừng tay!”
Rốt cuộc Tiêu Kính cũng từ trong kђเếק sợ đi ra, vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Vị cô nương này, lưu lại cho người một đường, ngày sau có thể gặp nhau, ngươi đừng làm thật quá đáng, Linh vực chúng ta cũng không phải dễ trêu chọc.”
Ban đầu Tiêu Kính cho rằng báo ra hai chữ Linh vực này, sẽ làm Vân Lạc Phong có chỗ sợ hãi.
Đáng tiếc, không như mong muốn, sau khi nghe đến hai chữ thiếu nữ không có bất kì phản ứng gì, phảng phất không có nghe thấy hắn nói.
Ánh mắt Tiêu Kính trầm xuống: “Các ngươi lên cho ta!”
Hắn vung xuống tay, lạnh giọng ra lệnh.
“Vâng, công tử.”
Nghe vậy, người Tiêu gia đứng sau Tiêu Kính nhanh chóng nhằm về phía Vân Lạc Phong, khi bọn họ sắp sửa tới trước mặt Vân Lạc Phong, quân đoàn mọi người bỗng nhiên đứng ra, giống như một pho tượng Tôn chiến thần che ở trước mặt Vân Lạc Phong.
Oanh!
Khí thế cường đại che trời lấp đất mà đến, thổi quét ở toàn bộ bên trong đình viện……
Sau khi mọi người cảm nhận được khí thế này, đột nhiên sắc mặt Tiêu Kính đại biến, ánh mắt càng thêm ngưng trọng.
“Cao Linh Giả? Nơi này lại có thể có mười người Cao Linh Giả! Khi nào Long Nguyên Quốc Cao Linh Giả biến thành rau cải trắng, lại có thế có nhiều như vậy?”
Tuy rằng ở Tiêu gia có nhiều người Cao Linh Giả, ngay cả Thiên Linh Giả đều có mấy chục người, nhưng mà mười người Cao Linh Giả đối với Long Nguyên Quốc là một tồn tại không nhỏ.
Rốt cuộc, lấy hiểu biết của hắn về Long Nguyên Quốc, trong quốc gia này giống như chỉ có hai gã Cao Linh Giả……
Mà hắn, chúng đệ tử ở Tiêu gia tài năng cũng không kém, chỉ trong mấy tháng đã đạt tới Cao Linh Giả trung cấp, chỉ là, trước mắt số lượng những người này quá nhiều, nếu hắn muốn ứng đối tất nhiên vẫn phải cố hết sức.
Mắt Tiêu Kính lập loè vài cái, trầm giọng nói: “Cô nương, trong Tiêu gia chúng ta có không ít Thiên Linh Giả, Lăng gia cũng giống như vậy không kém, nếu ngươi khăng khăng như thế, tất nhiên sẽ rước lấy phiền toái cho chính mình!”
Đối mặt với sự uy ђเếק của Tiêu Kính, Vân Lạc Phong dùng động tác đáp lại.
Bốp!
Tay nàng lại cho Lăng Dao một cái tát lên mặt, trong phút chốc, hai má của Lăng Dao đều sưng lên, giống như đầu lợn.
Nàng đau đến nỗi nói không nên lời, đôi mắt đỏ bừng chứa nước mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vân Lạc Phong.
Nếu ánh mắt có thể ɢɨết người, nói không chừng Vân Lạc Phong đã bị nàng thiên đao vạn quả.
Tuy tính tình của Tiêu Kính trầm ổn vững vàng cũng bị Vân Lạc Phong làm tức giận, nổi trận lôi đình, khuôn mặt lạnh lẽo đáng sợ.
“Ngươi khăng khăng làm bậy, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Tiêu Kính siết chặt nắm đấm, tung người vọt tới chỗ Vân Lạc Phong, trong ánh mắt tàn nhẫn thoáng qua một tia sát khí.
Ầm!
Đột nhiên, thiếu nữ phía trước ngẩng mặt lên, đôi mắt tà dị liếc nhìn hắn, trong khoảnh khắc đó, một cỗ lực lượng cường hãn dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn, trong nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng…
Ầm!
Vân Lạc Phong nâng chân lên đá vào иgự¢ Tiêu Kinh làm thân mình hắn bị đá bay ra ngoài, đập vào vách tường, cơ thể hắn dường như đã bị thương nặng, miệng không ngừng phun máu tươi, muốn ngừng nhưng không cách nào ngừng được.
“Đánh cho ta!” Vân Lạc Phong liếc nhìn Tiêu Kính đã ngã xuống đất không dậy nổi, tà khí cong khóe môi: “Không đánh ૮ɦếƭ là được, hai người kia vẫn không thể ૮ɦếƭ nhanh như vậy được!”
“Tuân lệnh chủ tử.”
Nghe vậy, mọi người trong quân đoàn đều xoa tay hầm hè, cười âm hiểm đi đến chỗ Tiêu Kính dang nằm trên mặt đất.
“Các ngươi… Các ngươi đừng tới đây!” Tiêu Kính vô cùng hoảng sợ, toàn thân đều run rẩy không ngừng.
Nếu ngay từ đầu, đối mặt quân đoàn, hắn có thể không hề sợ hãi, suy cho cùng người cường đại nhất trong số những người này cũng chỉ là Cao Linh Giả sơ cấp.
Nhưng mà một cước vừa rồi của Vân Lạc Phong làm thân thể hắn đã chịu một vạn điểm thương tổn, ngay cả đứng dậy hắn cũng không đứng nổi càng miễn bàn đến chuyện chiến đấu với những người này.
Mọi người Tiêu gia thấy tình thế không ổn, muốn đi cứu Tiêu Kính ngặt nỗi bọn họ còn chưa kịp tới trước mặt Tiêu Kính, đã bị người trong quân đoàn ngăn cản.
Sau đó là một hồi đơn phương chà đạp.
Chuyện này cũng trách Tiêu Kính quá mức với tự tin, hắn cho rằng Long Nguyên Quốc này không có cường giả nào cho nên cũng không dẫn theo hộ vệ cường đại đến, những hộ vệ hắn dẫn theo người mạnh nhất cũng chỉ là Cao Linh Giả sơ cấp mà thôi.
Chuyện này tạo thành tình thế hộ vệ Tiêu gia không có cách nào đánh lại.
Bốp!
Từng người từng người trong quân đoàn một quyền lại một quyền đánh mặt Tiêu Kính làm răng của hắn rơi đầy đất, gương mặt sưng thành bánh bao, miệng còn không ngừng khạc ra máu tươi.
Vân Lạc Phong không hề nhìn tình hình bên Vân Kính, mà chuyển ánh mắt về phía thiếu nữ trước mặt, nhẹ nhàng nhướng mày, mỉm cười tà khí: “Ngươi có thể lựa chọn một biện pháp bị ngược khác.”
Lăng Dao vô cùng hoảng sợ, liên tục lắc đầu: “Không, ta là người Lăng gia, ta…”
Bốp!
Bỗng nhiên bàn tay của thiếu nữ hạ xuống, rơi lên người Lăng Dao ngăn chặn lời nàng muốn nói ở trong miệng.
Phụt một tiếng, Lăng Dao nôn ra một ngụm máu, khóe miệng nàng còn vương vết máu, máu nhiễm đỏ vạt áo, đôi mắt phẫn nộ trừng Vân Lạc Phong.
Giờ này phút này, thân thể nàng đang run rẩy không thôi, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa cắn nuốt cả người nàng.
Tiện nhân này, nhất định nàng sẽ không bỏ qua cho ả!
Bốp!
Vân Lạc Phong lại hạ một quyền nữa, lập tức thân mình Lăng Dao chấn động, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, dung nhan xinh đẹp trắng bệch.
Mỗi một quyền đánh xuống, trong lòng Vân Lạc Phong hả giận một phần, chỉ cần nàng nghĩ đến những tra tấn mà mấy năm nay Vân Tiêu gặp phải, trong lòng nàng tràn ngập hận ý.
Tiêu gia!
Sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ diệt sạch Tiêu gia báo thù rửa hận cho Vân Tiêu! Nhưng hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm!
Vân Lạc Phong hít thật sâu ngăn chặn lửa giận trong lòng bùng lên như điên loạn, rồi sau đó nàng mới nhìn Lăng Dao đã bị đánh đến không ra hình người.
Tiêu Kính cũng không có chỗ nào không bị thương, y phục đã bị người ta xé thành mảnh nhỏ. Da thịt trên người chỗ xanh chỗ tím, không còn một chỗ nào lành lặn, thân thể hăn không ngừng run rẩy ngay cả sức lực phản kháng cũng không có…
Để không bị đánh tiếp hắn che giấu hận ý vào trong lòng, đôi mắt thâm trầm giống như một hồ nước sâu nhìn không thấy đáy.
“Ăn vào.”
Vân Lạc Phong không biết từ chỗ nào lấy ra một viên màu đen thuốc, lạnh giọng ra lệnh.
Ánh mắt Lăng Dao lộ ra sự hoảng sợ, liên tục lắc đầu, trong miệng phát ra âm thanh nức nở.
Vân Lạc Phong cười tà khí, ngón tay nắm cằm của Lăng Dao, dùng sức mở miệng nàng ra mạnh mẽ nhét viên thuốc vào.
“Khinh Yên, để tất cả mọi người của Tiêu gia nuốt thuốc vào.”
Vân Lạc Phong lại lấy thuốc ra, khóe môi mỉm cười tà ác: “Ăn thuốc này vào, từ nay về sau, tính mạng của các ngươi bị ta khống chế! Nếu dám truyền ra một câu về chuyện ngày hôm nay, lập tức ta sẽ cho các ngươi đã chịu thống khổ vạn trùng gặm cắn!”
Lúc trước Vân Lạc Phong đã từng nói với Vân Tiêu, nàng có chừng mực! Thế lực cường đại giống Tiêu gia như vậy, với thực lực hiện tại của nàng vẫn khó có thể chống lại!
Cho nên, nàng mới chuẩn bị viên thuốc này! Mục đích chính là khống chế những người này!
Dù sao nàng cũng không phải loại người vì hết giận sẽ đặt mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm! Nàng vô cùng luyến tiếc mạng sống! Chỉ khi ở tình huống không có bất cứ sự nguy hiểm nào nàng mới có thể không cố kỵ cái gì!
Tiêu Kính cúi mặt xuống, hắn không phản kháng giống như Lăng Dao mà thuận theo nuốt viên thuốc vào.
Chỉ vì hắn hiểu rõ, hiện tại hoàn cảnh của mình chính là cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé! Nếu hắn phản kháng, chờ đợi hắn sẽ là trừng phạt càng tàn khốc!
Vì thế, còn không bằng hắn nghe lời nuốt thuốc vào để tránh gặp tra tấn!
Những người Tiêu gia khác thấy Tiêu Kính đã nuốt viên thuốc cũng chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện nuốt vào, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi, có người còn bị đau vẫn đang trên lăn lộn trên mặt đất.
“Rốt cuộc ngươi là người nào!” Tiêu Kính dùng sức chống đỡ thân thể, từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt nghiêm trọng nhìn Vân Lạc Phong.
Vân Lạc Phong nhếch khóe môi lên, tà khí liếc Tiêu Kính: “Đệ nhất ăn chơi trác táng ở Long Nguyên Quốc chính là ta! Mọi người đều biết, ta đánh người cũng không yêu cầu lý do, chỉ cần làm ta nhìn không thuận mắt tất cả đều bị bánh.”
Lúc này mặt Tiêu Kính đã sưng thành đầu heo, cũng không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng mà từ trong đôi mắt kia của hắn vẫn có thể thấy được hắn cũng không tin tưởng lời Vân Lạc Phong đã nói.
Vân Lạc Phong duỗi cái eo, lười biếng nói: “Ta hy vọng các ngươi có thể ở Long Nguyên Quốc lâu thêm mấy ngày, bởi vì… Ta chưa từng đánh người sảng khoái giống hôm nay vậy.”
Đột nhiên thân thể Lăng Dao hơi run rẩy, lúc này nàng đã học thông minh, cắn chặt môi không nói lời nào.
“Chúng ta đi thôi.”
Sau khi nói xong lời này, Vân Lạc Phong đi về phía cửa. Lập tức, mọi người trong quân đoàn cũng cất bước, theo sát ở phía sau thiếu nữ.
“Tiêu Kính, chúng ta cứ như vậy nuốt xuống cơn tức này hay sao? Ta thật không cam lòng!”
Lăng Dao thật vất vả mới nói chuyện được nhưng khi nàng nói chuyện không cẩn thận khẽ động vết thương trên mặt, đau đến mức phải hít khí lạnh.