Vân Lạc Phong hơi hơi nhếch môi: "Chẳng những nàng nói cho ta biết từ nhỏ nàng đã định hôn với ngươi, còn nói thêm trong tay của ngươi có tín vật đính ước của hai người các ngươi, không biết có chuyện này không?"
Vân Tiêu suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu một cái: "Không rõ ràng lắm, nàng nói tín vật đính ước là..."
"Một khối ngọc bội có khắc chữ Lăng."
Vân Tiêu trầm mặc lại, chân mày nhíu chặt dường như đang suy tư điều gì đó, nhưng hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra cái ngọc bội kia có hình dạng gì.
"Trong tay ta cũng không có ngọc bội mà nàng nói."
Thời điểm hắn rời Tiêu gia, hai bàn tay trắng, làm sao có ngọc bội được? Vì vậy, vật mà Vân Lạc Phong nói, thật sự hắn không có.
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn Vân Tiêu: "Lúc ngươi đi, mẹ ngươi không cho ngươi cái gì?"
"Không có."
Vân Tiêu trả lời rất chắc chắn, một đôi mắt màu đen tràn đầy sự chân thành tha thiết và nghiêm túc: "Tin tưởng ta, trước đây ta và nàng ta tuyệt đối không có loại quan hệ như nàng nói."
Đối với lời của Vân Tiêu, dĩ nhiên là Vân Lạc Phong tin không hề nghi ngờ, chỉ là dáng vẻ của Lăng Dao không giống như là đang nói dối.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng.
Mẫu thân Vân Tiêu không đưa ngọc bội kia cho hắn!
"Không có việc gì," Vân Lạc Phong nhấc đùi đẹp lên, hoạt động bả vai mỏi nhừ, giọng nói lười biếng vang lên, "Vân Tiêu, ngươi đến giúp ta xoa Ϧóþ bả vai."
Vân Tiêu mím nhẹ môi mỏng, yên lặng đi đến bên người Vân Lạc Phong, tay của hắn hạ xuống bả vai của thiếu nữ, nhìn từ phía sau. có thể nhìn xuyên thấu bộ váy của thiếu nữ, nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc.
Nhịp tim Vân Tiêu bỗng nhiên đập mạnh, ánh mắt không thể dời khỏi người thiếu nữ, cứ ngẩn ngơ nhìn nàng.
"Vân Tiêu?"
Vân Lạc Phong thấy Vân Tiêu vẫn chậm chạp chưa có làm, quay đầu nhìn nam tử ở sau lưng.
Sau khi nhìn thấy trong mắt nam nhân có chứa tính xâm chiếm, nàng hơi nheo đôi mắt lại, nụ cười bên miệng lộ ra hơi thở nguy hiểm."Muốn nhìn?"
"Muốn."
Vân Tiêu là một nam nhân rất thành thật, chẳng những thân thể không nói dối, ngay cả lời nói từ trong miệng cũng không có một câu nói dối.
hắn muốn nhìn nàng, cho nên hắn rất thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nụ cười trên mặt thiếu nữ càng sâu, nàng từ trên ghế quý phi đứng lên, đi mấy bước đến gần thân thể nam nhân.
"Vậy...Ta cởi hết cho ngươi nhìn, được không?"
Ầm!
Giọng nói thiếu nữ mập mờ cộng thêm động tác trêu đùa, làm cho nam tử trực tiếp sung huyết não, trong nháy mắt làm thân thể hắn bị kích thích có phản ứng...
Cho dù mấy ngày nay hai người đồng giường cộng chẩm, nhưng Vân Lạc Phong chưa từng cởi hết y phục trước mặt Vân Tiêu, cho dù là ở trên giường, nàng cũng mặc đồ lót, cũng khó trách nghe được lời của nàng, trong lòng Vân Tiêu sinh ra nhiệt hỏa dụς ∀ọηg.
Cảm nhận được hơi thở của nam nhân trong nháy mắt trở nên hổn hển, Vân Lạc phong không nhịn được cười khẽ một tiếng: "Vân Tiêu, ta chọc ngươi đó, muốn ta cởi hết cho ngươi xem...Vậy thì chúng ta cần phải giải quyết xong chuyện của Tiêu gia đã."
Nghĩ đến người Tiêu gia vũ nhục Vân Tiêu, trong lòng Vân Lạc Phong lại lần nữa dâng lên sát ý, trong đôi mắt màu đen mang theo nồng nặc lạnh lẽo.
Tiêu gia!
Lúc trước cũng chỉ là bắt đầu, còn về sau này, nàng sẽ làm cho người Tiêu gia vĩnh viễn phải hối hận!
Sống không bằng ૮ɦếƭ!
Vân Tiêu nhìn dung nhan tuyệt mỹ của thiếu nữ, trong mắt đen lãnh khốc thoáng qua suy nghĩ sâu xa, tròng mắt của hắn vẫn thâm thúy như đêm tối như cũ, làm cho không có người nào có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng nam nhân này.
Hôm sau.
Ngày mới vừa mới rạng, sau khi Vân Lạc Phong rửa mặt xong đẩy cửa phòng ra, bỗng nhiên có một hình ảnh màu xám tro ở cửa chiếu vào trong mắt của nàng.
“Chủ mẫu, người tỉnh rồi?”
Tần Nguyên xấu hổ cười hai tiếng: “Cái này, là chủ tử nhà ta bảo ta chờ người ở chỗ này, sẵn nói với người một câu.”
Không biết vì sao, nhìn vẻ mặt của Tần Nguyên, trong lòng Vân Lạc Phong hiện ra một loại dự cảm chẳng lành.
“Vân Tiêu đâu?”
Nàng cau mày, hỏi.
Tần Nguyên xoa xoa đầu: “Chủ tử đi tới Linh Vực, muốn trở về Tiêu gia……”
“Về Tiêu gia? Hắn về Tiêu gia làm gì?” Vân Lạc Phong giật mình, ấn đường nhíu chặt, hỏi.
Sắc mặt Tần Nguyên càng thêm lúng túng: “Chủ mẫu, chủ tử để ta nói với người, ngài sẽ mau chóng diệt Tiêu gia, sau đó…… Chủ mẫu đừng quên thực hiện lời hứa hẹn.”
“Hứa hẹn cái gì?”
“Chính là chủ mẫu nói, chờ sau khi Tiêu gia diệt vong thì cởi sạch quần áo để chủ tử nhìn……”
Sau khi nói lời này xong, mặt Tần Nguyên đỏ bừng, hắn càng không hiểu được, chủ tử lãnh khốc sát phạt như thế lại không biết xấu hổ nói ra mấy lời đó.
Đặc biệt là, vì để chủ mẫu cởi sạch quần áo, ngài lại đến Linh Vực……
Xem ra vị trí của chủ mẫu ở trong cảm nhận của chủ tử thật quan trọng!
“Tên ngu ngốc này,” Vân Lạc Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Thật đúng là ta nói cái gì hắn liền tin cái đó, vì một câu như vậy mà hắn trở về Tiêu gia.”
Tần Nguyên thôi xấu hổ, dường như nhớ tới điều ấy, trên mặt không tự chủ xuất hiện một tia nôn nóng.
“Chủ mẫu, có vài lời chủ tử không cho ta nói, nhưng ta nghĩ, ta vẫn nên để chủ mẫu biết, lúc này, nói không chừng chủ tử về Tiêu gia sẽ gặp nguy hiểm……”
Tim Vân Lạc Phong trầm xuống: “Sao lại thế? Với thực lực của Vân Tiêu mà không ứng phó được Tiêu gia sao?”
“Chủ mẫu,” Tần Nguyên lắc lắc đầu, “Thực lực chủ tử nhà ta rất cường đại, chỉ là…… trong tay gia chủ Tiêu gia có nắm một thứ, sẽ sinh ra nguy hiểm đối với chủ tử!”
Sắc mặt Vân Lạc Phong thay đổi, mắt đen chợt trầm xuống: “Khi ta động thủ người của Tiêu gia lúc trước, vì sao Vân Tiêu không có nói cho ta chuyện này?”
Tần Nguyên cười khổ một tiếng: “Chủ mẫu, trọng lượng của người ở trong lòng chủ tử quá nặng, chỉ cần người vui vẻ, ngài ấy chẳng sợ đặt mình vào trong cảnh nguy hiểm, ngài ấy đều không lùi bước!”
Cái tên ngu ngốc này!
Nghe Tần Nguyên nói, Vân Lạc Phong nhịn không được mắng Vân Tiêu một câu ở trong lòng.
Hai kiếp làm người, nàng chưa từng gặp qua người ngốc đến độ như thế! Nhưng hết lần này tới lần khác… Nàng lại thường cảm động bởi tên ngu ngốc đó!
“Cho ta bản đồ tới Linh Vực.” Vân Lạc Phong hít sâu rồi nói.
“Hả?” Tần Nguyên sửng sốt một chút, “Chủ mẫu muốn tới Linh Vực làm cái gì?”
“Đương nhiên là đi tìm tên ngu ngốc Vân Tiêu!”
Chuyện là do nàng gây ra, sao nàng có thể mặc kệ tên ngu ngốc kia? Vô luận có bao nhiêu nguy hiểm, nàng đều phải đi tới Linh Vực!
Vẻ mặt Tần Nguyên căng thẳng, ngượng ngùng nói: “Chủ mẫu, chuyện này không tốt lắm nhỉ? Nếu để chủ tử biết ta nói chuyện này cho chủ mẫu, tất nhiên sẽ róc xương lóc thịt ta.”
Vân Lạc Phong liếc mắt nhìn về phía Tần Nguyên, kỳ quái nói: “Ngươi lựa chọn bị hắn róc xương lóc thịt? Hay là lựa chọn bị ta lăng trì? Ngươi yên tâm, nhất định thủ đoạn của ta càng khiếnngười cảm thấy thống khổ hơn Vân Tiêu! Không cho ngươi giữ lại giọt máu cuối cùng, cũng sẽ không để ngươi dễ dàng ૮ɦếƭ đi!”
Cả người Tần Nguyên run rẩy run, ánh mắt toát ra hoảng sợ.
Hắn hối hận! Hối hận nói chuyện này cho chủ mẫu! Nếu để chủ tử biết, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha hắn!
Nhưng cuối cùng, Tần Nguyên vẫn cắn chặt răng: “Chủ mẫu chờ một lát, bây giờ ta liền đi chuẩn bị bản đồ tới Linh Vực cho người.”
Dù sao, đến lúc đó nếu chủ tử tức giận, có chủ mẫu ở bên, nhất định mình có thể thoát ૮ɦếƭ.
Nếu lúc này không đưa bản đồ cho chủ mẫu, nói không chừng, đúng là hắn sẽ nhận hết đau khổ mà ૮ɦếƭ……
Nghĩ đến đây, tim Tần Nguyên dần dần khôi phục bình tĩnh, hắn không còn bất luận chần chừ gì nào, chạy nhanh đi tìm bản đồ cho Vân Lạc Phong.
Chỉ vì Tần Nguyên hiểu rất rõ, ở chỗ này thì chủ tử không là gì, lời chủ mẫu nói mới là thánh chỉ! Ngay cả chủ tử đều nhất thiết chấp hành!
Cho nên, hắn chỉ cần lấy lòng chủ mẫu, còn sợ về sau chủ tử sẽ trừng phạt hắn sao?
Tần Nguyên càng nghĩ càng đắc ý, hiệu suất làm việc cũng nhanh hơn, không bao lâu đã tìm bản đồ tới đưa cho Vân Lạc Phong.
“Chủ mẫu, đây là bản đồ tới Linh Vực, ta đã đồng ý phải bảo vệ chủ mẫu, cho nên lần này ta sẽ đi cùng chủ mẫu.”
Tần Nguyên nịnh nọt giống như chú chó trung thành, nếu sau lưng hắn có một cái đuôi, nhất định sẽ lắc lắc rất vui sướng.
“Không cần,” Vân Lạc Phong cất bản đồ, “Ngươi ở lại bảo vệ Vân gia, một mình ta đi tới Linh Vực là đủ rồi.”
“Chỉ là……” Tần Nguyên nhíu chặt mày, “Cường giả Linh Vực đông đảo, ta sợ chủ mẫu không có cách ứng phó.”
Vân Lạc Phong lạnh lùng nhìn Tần Nguyên: “Ngươi muốn cãi mệnh lệnh của ta? Được! Chờ Vân Tiêu trở về, ta nói ngươi làm việc bất lực, để hắn trừng phạt ngươi.”
Tần Nguyên tức khắc biến thành gương mặt đau khổ, uất uất ức ức nói: “Chủ mẫu, nếu để người đi Linh Vực một mình, nhất định thuộc hạ sẽ không yên tâm, nếu người bị sao đó, chủ tử sẽ không bỏ qua cho ta.”
“Yên tâm, có ta ở đây, hắn sẽ không trừng phạt ngươi, nhưng nếu ngươi không nghe theo mệnh lệnh của ta, hiện tại ta có thể khiến ngươi sống không bằng ૮ɦếƭ.”
Giọng nói của thiếu nữ bình tĩnh như nước, lại khiến trái tim Tần Nguyên lo lắng.
“Chủ mẫu, cho dù hiện tại người muốn trừng phạt thuộc hạ, thuộc hạ vẫn phải đi theo ngươi.”Tần Nguyên cười khổ một tiếng: “Dù sao thuộc hạ đã đồng ý với chủ tử, cần phải bảo đảm an toàn cho chủ mẫu.”
Xẹt!
Bỗng nhiên, một cây ngân châm bay tới từ phía trước, đâm vào trong cơ thể Tần Nguyên, trong phút chốc, cơ thể hắn như bị mất cảm giác, không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể nôn nóng nhìn phía Vân Lạc Phong.
“Chủ mẫu, ngươi không thể đi Linh Vực một mình!”
Vân Lạc Phong nhìn Tần Nguyên: “Một canh giờ sau, ngân châm trên người của ngươi sẽ tự rơi ra, lúc đó ngươi có thể tự do hoạt động, trong lúc này, chỉ có thể khiến ngươi chịu uất ức!”
“Chủ mẫu!” Sắc mặt Tần Nguyên càng thêm nôn nóng.
Sớm biết như thế, hắn không nên nói cho chủ mẫu chuyện này.
“Tần Nguyên, lúc này ta đến Linh Vực, không biết đến bao lâu mới có thể trở về, ta không yên tâm Vân gia, chỉ có ngươi ở chỗ này ta mới có thể an tâm, huống chi, Tư Quỳnh còn cần ngươi canh chừng, không có ngươi nói, khó đảm bảo hắn sẽ không khơi dậy sóng gió.”
Tần Nguyên muốn dùng linh lực bức ngân châm trong cơ thể ra, đáng tiếc, linh lực của hắn giống như bị giam cầm, không cách nào lay động.
Đúng là hắn đã sơ suất, bởi vì hắn không nghĩ đến Vân Lạc Phong sẽ đột nhiên ra tay!
“Nhờ ngươi.”
Vân Lạc Phong nghiêm túc nhìn phía Tần Nguyên mồ hôi đầy người: “Vân gia, còn có gia gia, nhị thúc của ta phiền ngươi chăm sóc! Chờ ta cùng Vân Tiêu trở về, ta sẽ cầu tình cho ngươi.”
Tần Nguyên chấn động, hắn biết hiện tại mình nói cái gì thì Vân Lạc Phong cũng không thể buông tha.
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười chua sót.
“Chủ mẫu, ngươi đã quyết định như vậy, thuộc hạ còn có thể nói cái gì? Nếu người thật sự muốn đi tìm chủ tử, vậy người cứ đi đi, ta sẽ bảo vệ Vân gia thay người thật tốt!”
“Cảm ơn.”
Đôi mắt màu đen của Vân Lạc Phong mang theo cảm kích, chân thành nói lời cảm tạ.
Cơ thể Tần Nguyên cứng đờ, cười khổ nói: “Chủ mẫu, chủ tử nhà ta là nam nhân của người, cho nên bất luận thuộc hạ làm cái gì đều là điều cần thiết, hai chữ này, đúng là thuộc hạ không nhận nổi.”
Hắn biết, mặc kệ trước đó Vân Lạc Phong uy ђเếק hắn như thế nào, nàng đều không thể thật sự làm ra chuyện tàn nhẫn với hắn như thế.
Đừng thấy bên ngoài chủ mẫu cuồng vọng kiêu ngạo, nói đánh người liền đánh! Nhưng nàng lại vô cùng thật lòng với người nhà của mình.
Bằng không, nàng cũng không sẽ nói ra hai chữ cảm ơn này với hắn.
Chính vì có một chủ mẫu như vậy, mới có thể làm hắn cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh của nàng.
“Nói cho gia gia ta một tiếng, chậm thì nửa năm, nhiều thì hai ba năm, ta sẽ trở về.”
Cuối cùng Vân Lạc Phong nhìn Tần Nguyên rồi xoay người đi ra cửa phòng.
Nàng hiểu rõ, nếu nói cho lão gia tử biết mình muốn đi Linh Vực, nhất định lão gia tử sẽ không chấp thuận, bởi vậy nàng chỉ có thể vụng trộm rời đi.
……
Linh Vực.
Có lẽ là bởi vì công tử tiểu thư của Tiêu gia cùng Lăng gia đã chịu khinh nhục bên ngoài, hiện giờ toàn bộ Linh Vực đều không bình tĩnh.Giờ phút này, bên trong đại đường Tiêu gia, sắc mặt lão giả nghiêm túc, đoan chính ngồi phía trên, ngồi dưới ông là một nam một nữ.
Trong đó nam nhân trung niên mặc áo bào màu xanh, đáy mắt lộ ra nét âm trầm, đôi mắt chán ghét liếc nhìn nam tử lãnh khốc đứng thẳng ở trong đại sảnh.
Bên cạnh hắn là một phụ nhân mỹ diễm, dung nhan của mỹ phụ này hiện lên vẻ tươi cười diễm lệ, con ngươi lại giống như rắn độc, bị nàng nhìn một cái thì cũng giống như bị rắn độc theo dõi.
“Tiêu nhi, lần này tìm ngươi trở về là có hai việc muốn làm,” Lão giả nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, giống như dao nhỏ khắc vào trong lòng, “Thứ nhất, không lâu nữa là ngày Tiêu Ngọc Thanh kế thừa gia chủ, theo lý thuyết ngươi bị trục xuất khỏi Tiêu gia, cũng bị từ đường xoá tên nên không có tư cách tham dự sự kiện lần này, chẳng qua, nếu Tiêu Ngọc Thanh muốn kế thừa vị trí gia chủ, cần phải mở ra bí cảnh* của Tiêu gia! Mà cái giá để mở ra bí cảnh chính là máu của mười đệ tử Tiêu gia.”
* bí cảnh: nơi bí mật, vị trí bí mật
Trong đại sảnh, nam nhân im lặng không nói lời nào, trên gương mặt tuấn mỹ không biểu hiện điều gì, mắt đen lãnh khốc lạnh lùng nhìn lão giả ngồi ở trên cao, bình tĩnh không hề dao động.
“Vốn dĩ Tiêu gia chúng ta đã lựa chọn con cháu có huyết mạch cận kề, không biết tại sao khoảng thời gian trước một người đệ tử trong đó ra ngoài làm nhiệm vụ thì hy sinh mất, vì thế, Tiêu gia chúng ta mới lợi dụng năng lực huyết mạch tìm ngươi!”
Hiện giờ huyết mạch Tiêu gia điêu tàn, có thể mở ra bí cảnh huyết mạch cũng chỉ có mười người này, năng lực huyết mạch của đám đệ tử còn lại quá mức nông cạn, không thể mở ra năng lượng bí cảnh.
Vì vậy, Tiêu gia mới có thể nghĩ đến kẻ đã đã rời đi là Vân Tiêu.
Năm đó, thí nghiệm năng lực huyết mạch của Vân Tiêu biểu hiện huyết mạch của hắn rất mạnh, vốn dĩ hắn là hi vọng của mọi người ở Tiêu gia, ai biết sau lại phát hiện gia hỏa này chính là một kẻ phế vật!
Ngay cả Tiêu Lâm thân là gia chủ Tiêu gia cũng không rõ, vì sao Vân Tiêu có năng lực huyết mạch thâm hậu như thế mà lại là một phế vật?
Huống chi, toàn bộ Tiêu gia cũng không có người kế thừa huyết mạch sâu hơn hắn!
“Chuyện thứ hai……” Tiêu lão gia tử dừng một chút, nói, “Hôn sự của ngươi cùng Lăng Dao bỏ đi, nàng cùng Tiêu Ngọc Thanh lưỡng tình tương duyệt, mặc dù ngươi một hai muốn nghênh thú Lăng Dao, nàng cũng sẽ không nguyện ý, cần gì tăng thêm khó chịu? Với thiên phú của ngươi thì không có tư cách thay thế Tiêu gia chúng ta liên hôn cùng Lăng gia.”
Tiêu Lâm vẫn luôn cho rằng tiểu cô nương ưu tú như Lăng Dao, lại có thân phận tiểu công của Lăng gia chúa, phế vật như vậy sẽ không nguyện ý từ hôn cùng nàng.
Nhưng ông không nghĩ tới Vân Tiêu đã không phải phế vật trước kia, chưa nói nếu hắn là phế vật trước đây, cũng sẽ không thích Lăng Dao.
Hắn chỉ để ý có một người là Vân Lạc Phong!
“Được.”
Ban đầu Vân Tiêu vẫn luôn giữ im lặng, lúc nghe thấy lời này mới chậm rãi mở miệng, giọng nói vẫn lãnh khốc như bình thường.
Nghe nam nhân nói, mọi người ở đây đều nhẹ nhàng thở ra, bọn họ đúng là sợ sau khi Vân Tiêu biết phải từ bỏ hôn sự với Lăng Dao thì sẽ không đồng ý!
Cũng được, phế vật này còn tự mình hiểu lấy! Biết chính mình không xứng với tiểu công chúa Lăng gia.
“Một khi đã như vậy, giao tín vật đính hôn của các ngươi ra đây đi.” Tiêu Lâm dịu lại một chút, giọng nói cũng không nghiêm khắc giống lúc ban đầu.
Vân Tiêu nhíu chặt mày: “Ta không có tín vật.”
Những lời này của hắn làm sắc mặt mọi người ở đây thay đổi!
Nam tử trung niên ngồi ở kia trực tiếp đứng lên, khuôn mặt xanh mét: “Ngươi nói bậy! Nhất định mẫu thân đáng ૮ɦếƭ của ngươi giao tín vật cho ngươi! Lập tức giao ra đây! Đừng cho là ta không biết, ngươi không muốn từ hôn cùng Lăng Dao! Nhưng ngươi lại quên, bằng một kẻ phế vật như ngươi, như thế nào mà nữ nhi Lăng gia sẽ thích ngươi?”
Đối với hắn, Vân Tiêu không giao ra tín vật chính là vì không muốn từ hôn!
Nghe được giọng nói phẫn nộ của nam tử trung niên, ánh mắt Vân Tiêu lạnh lùng liếc về phía hắn……
Nam nhân đó là phụ thân trên danh nghĩa của hắn!
Nhưng trong cảm nhận thì mình cũng không phải là con hắn, ngược lại là kẻ thù không đội trời chung!
Mà nếu không phải vì lấy đồ vật kia về, hiện giờ toàn bộ Tiêu gia, đều không còn tồn tại nữa ……“Ta sẽ từ hôn.”
Vân Tiêu dừng một chút: “Huống chi, ta cùng nàng ta cũng không tồn tại chuyện hôn nhân.”
Hắn muốn nghênh thú, chỉ có một người là Vân Lạc Phong!
Những nữ nhân khác trong mắt hắn cũng đều giống như bộ xương trắng!
“Ngươi muốn từ hôn thì giao tín vật đính hôn ra đây,” Nam tử trung niên lạnh lùng nói, trong mắt hắn tràn ngập chán ghét cùng trào phúng rất rõ ràng, “Ngươi không giao tín vật ra, ai biết ngươi thật sự muốn từ hôn hay là thuận miệng nói thôi?”
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của hôn phu nhà mình, phụ nhân mỹ diễm vội vàng tức giận thay hắn, khuôn mặt diễm lệ tràn đầy khinh miệt.
“Phu quân, tiểu tử này là một phế vật, có thể đính hôn cùng tiểu công chúa Lăng gia đã là phúc khí tu luyện tám đời, loại người giống hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, đáng tiếc, tiểu công chúa Lăng gia thích Ngọc Thanh nhà ta, phế vật này căn bản không có làm trò được.”
Một kẻ phế vật mà thôi, cho rằng Tiêu gia tìm hắn trở về là muốn công nhận thân phận của hắn? Nếu không phải vì nhi tử nhà mình, Tiêu gia căn bản sẽ không cho phép hắn bước vào một bước.
Vẫn là nhi tử nhà mình ưu tú! Chẳng những được xưng là đệ nhất thiên tài của Linh Vực, càng được muôn người chú ý, là mục tiêu mà nữ tử thiên hạ đều muốn tranh đoạt, không giống phế vật này, vĩnh viễn đều bị châm chọc mỉa mai.
Sau khi câu nói của nữ nhân mỹ diễm nữ phát ra, ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu lạnh lùng liếc qua ả một cái.
Chỉ một cái liếc đó đã khiến ả như rơi xuống địa ngục, cả người lạnh băng.
Không!
Không có khả năng!
Nữ nhân mỹ diễm cắn chặt môi, thân thể mềm mại run rẩy không thôi.
Sao phế vật này có có ánh mắt kђเếק người như thế? Dường như muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ ả, trái tim ả cũng co chặt lại……
“Duyệt nhi, xảy ra chuyện gì?” Nam tử trung niên không biết gì, ôm chặt lấy thân thể run rẩy của phụ nhân mỹ diễm, quan tâm hỏi.