Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 81: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt Tiêu Lâm: “Ta sẽ ɢɨết các nàng.”
Ngữ khí của hắn tràn ngập lãnh khốc, phảng phất những người đó đều chỉ là con kiến mà thôi, chứ không phải nhưng sinh mạng sống sờ sờ.
“Được, được lắm, Vân Tiêu, ngươi thật là không muốn sống nữa, một khi đã như vậy, ta sẽ đưa ngươi xuống địa ngục.”
Tiêu Lâm khó thở cười dữ tợn hai tiếng, bàn tay dừng ở trên ngọc bài……
Lạch cạch một tiếng.



Ngọc bài ở trong tay hắn biến thành hai đoạn.
“Vân Tiêu, đây là kết cục khi ngươi không nghe lời, Tiêu gia ta không cần người không nghe lời!” Tiêu Lâm cười lạnh nhìn về phía Vân Tiêu.
Khi nhìn thấy cả người hắn đều ngây ngẩn cả người.
Nam nhân đứng ở trong gió nhẹ, hắc y tung bay, tuấn mỹ lãnh khốc, con ngươi hắn vẫn bình tĩnh không hề gợn sóng, mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Lâm.
“Không thể nào, sao có thể chứ?”


Tiêu Lâm run lập cập: “Vì cái gì ngọc bài nát mà ngươi còn sống?”
Sau khi Tiêu Lâm dứt lời, Vân Lạc Phong từ lúc bắt đầu liền ở một bên xem kịch vui rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Chuyện này hẳn nên hỏi nhi tử ngoan của ngươi.”
Nghe vậy Tiêu Lâm lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Thần, trong mắt hàm chứa một tia phẫn nộ.
“Nói cho ta rốt cuộc sao lại thế này?”
Trong giọng nói của hắn có lửa giận không kiềm chế được.
Lúc này Tiêu Thần mới nhớ tới chuyện chính mình đã làm mấy ngày trước, hắn bị dọa đến run rẩy một chút: “Phụ thân…… Lúc ấy nhi tử vì lấy lòng Lâm Duyệt đã cầm ngọc bài này cho nàng.”
“Hừm.” Dù cho trong lòng Tiêu Lâm còn có chút phẫn nộ, lại vẫn nhẹ nhàng thở ra vì lời nói của Tiêu Thần, hắn nhìn về phía Lâm Duyệt, hỏi, “Ngọc bài đâu, lấy ra mau.”
Lâm Duyệt hơi hơi hé miệng, khuôn mặt yêu diễm hiện lên một tia sợ hãi.
“Lâm Duyệt, đưa ngọc bài cho phụ thân." Tiêu Thần nhíu nhíu mày, “Không phải bà muốn hắn ૮ɦếƭ sao? Hiện tại có thể như bà mong muốn, chỉ cần bà giao ngọc bài ra đây, hắn lập tức sẽ lìa đời.”
“Ngọc bài……” Lâm Duyệt hơi chột dạ nói, “Ngọc bài ở trong phòng ta.”


“Một khi đã như vậy, hiện tại ta sẽ phái người đi lấy.”
Chỉ cần ngọc bài còn, mặc kệ ở địa phương nào đều không ngại.
Bởi vì hiện tại đối với bọn họ mà nói, ngọc bài là thứ duy nhất có thể uy ђเếק Vân Tiêu.
Sắc mặt Lâm Duyệt cứng lại, bà đang suy nghĩ biện pháp làm sao để giải quyết chuyện trước mắt thì một giọng nói tà mị chậm rãi vang lên.
“Ngươi chắc chắn ngọc bài còn ở trong phòng ngươi sao?”
Lâm Duyệt nhíu nhíu mày, có chút không vui nhìn về phía Vân Lạc Phong.
Đúng lúc này, một con chuột nhỏ màu trắng bỗng nhiên xuất hiện ở trong mắt bà.
Con chuột nhỏ đó đứng ở trên mu bàn tay của Vân Lạc Phong, nó vuốt móng nhìn Lâm Duyệt, dường như trong mắt con chuột nhỏ mang theo trào phúng cứ như đang cười nhạo Lâm Duyệt là đồ ngu xuẩn.
“Tiểu súc sinh, hóa ra ngươi ở chỗ này!” Lâm Duyệt trông thấy Trà Sữa trên mu bàn tay Vân Lạc Phong, khuôn mặt nháy mắt dữ tợn, “Khó trách, khó trách hiện tại các ngươi dám can đảm cãi mệnh lệnh của Tiêu gia, hóa ra là tiểu súc sinh trong tay ngươi ςướק đi ngọc bài của ta.”
Cho dù con chuột nhỏ này hóa thành tro bà cũng sẽ nhận ra!

Tưởng tượng đến lúc trước bị con chuột nhỏ này đoạt đi ngọc bài, hận ý trong lòng bà càng thêm tăng lên, hận không thể bầm thây vạn đoạn nó.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”
Tiêu Thần nghe thấy lời Lâm Duyệt nói, xách vạt áo bà ta lên, gân xanh trên thái dương nhảy lên: “Ngươi nói ngọc bài bị ςướק đi?”
“Không sai." Lâm Duyệt thấy không thể tiếp tục nói dối nữa, dứt khoát thừa nhận chuyện này, “Ngọc bài đã bị trộm mất!”
Bốp!
Tiêu Lâm không khống chế được chính mình, đánh một quyền lên trên người Lâm Duyệt khiến thân thể của ả nháy mắt bay ra ngoài, rơi mạnh trên mặt đất.
Giờ phút này Tiêu Lâm gắt gao nắm chặt nắm tay, tiếng khớp xương kêu lên vang dội, khuôn mặt già nua trở nên xanh mét, lửa giận chen nhau thoát ra dường như nháy mắt có thể đốt Lâm Duyệt thành tro.
“Tiện nhân, ngươi dám tự ý lấy đi ngọc bài, lại còn để người khác trộm mất!”
Lâm Duyệt nhắm hai mắt lại, thần sắc tuyệt vọng, rồi sau đó ả mở mắt ra, ánh mắt nhìn thẳng Vân Tiêu: “Năm đó, ta ném ngươi vào Vô Hồi chi sâm, tại sao ngươi lại không ૮ɦếƭ? Nếu ngươi ૮ɦếƭ rồi thì thật tốt!”



Tiêu Ngọc Thanh mới vừa di chuyển thân thể định dựa vào cây đại thụ, thình lình nghe thấy câu này của mẫu thân, thân thể của hắn bỗng nhiên run lên, dung nhan tuấn mỹ lập tức trở nên tái nhợt không sức sống.
Lúc trước những lời Vân Lạc Phong nói… Lại là sự thật!
Mẫu thân thật sự làm ra chuyện tàn hại huyết mạch Tiêu gia!
Tiêu Ngọc Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, hiện giờ hắn chỉ cần tưởng tượng đến chuyện chính mình đã từng vì mẫu thân mà cãi nhau thì cảm thấy thật là buồn cười!
Bây giờ sự thật trước mắt hung hăng tát một cái thật đau vào mặt hắn, đau vô cùng!
“Mẫu thân, người từng nói mẫu thân của hắn vì muốn có phụ thân, cho nên bắt nha hoàn của người, dùng nha hoàn ép buộc người, chuyện này có phải là giả hay không?” Tiêu Ngọc Thanh mở hai mắt, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng nhìn Lâm Duyệt đang nằm phía trước, trong giọng nói của hắn tràn đầy thất vọng.
Giọng nói thất vọng này giống như đâm vào trái tim Lâm Duyệt, làm ả hơi run sợ.
“Không sai, là giả!”
Giờ phút này, ả cũng không hề che dấu chính mình, bởi vậy cũng thừa nhận những gì Tiêu Ngọc Thanh nói.
Oanh!


Trái tim Tiêu Ngọc Thanh run lên, lui về phía sau vài bước, hắn đỡ lấy một thân cây bên cạnh, mới có thể đứng vững, bên trong đôi mắt là sự đau đớn âm thầm.
Cũng đúng lúc này, hắn nhìn thấy nắm tay Tiêu Lâm lại lần nữa đánh về phía Lâm Duyệt, dưới sự vội vàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thân mình hắn chợt lóe, vọt tới trước mặt Lâm Duyệt, dùng thân thể của mình đón công kích của Tiêu Lâm.
Phanh!
Một chưởng này làm Tiêu Ngọc Thanh bay xa mấy thước, miệng hắn phun ra máu tươi, ngũ tạng lục phủ cũng đau đớn không thôi.
Không nghĩ tới, sau khi biết được chân tướng mọi chuyện, hắn vẫn không đành lòng nhìn mẫu thân ૮ɦếƭ đi!
“Ngọc Thanh!”
Có lẽ là do lương tâm Lâm Duyệt nổi lên, không tham sống sợ ૮ɦếƭ giống như ngày thường, ả chạy nhanh đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thanh, khuôn mặt lộ ra sự nôn nóng: “Con thế nào rồi?”
“Nương, năm đó người… Vì sao lại muốn làm như vậy?” Tiêu Ngọc Thanh thất vọng nhìn Lâm Duyệt: “Vì sao phải làm ra chuyện xấu xa không thể tha thứ như vậy?”
Chuyện xấu?
Hai chữ này kích thích Lâm Duyệt, ả tức giận phẫn nộ nói: “Con lại có thể cho rằng chuyện ta làm chính là chuyện xấu, ta làm nhiều chuyện như vậy còn không phải là vì con! Chẳng lẽ con muốn làm một đứa con tư sinh hay sao? Ta vì muốn con trở lại Tiêu gia, vì muốn cho con thân phận là con chính thê, đã làm nhiều chuyện như vậy, vì sao con còn muốn oán trách ta?”
Tiêu Ngọc Thanh cười khổ: “Sớm biết rằng địa vị con chính thê vì như thế mà có được, con thà rằng không cần! Con thà rằng sinh sống bên ngoài cũng tốt hơn đi vào Tiêu gia này không có nhân tình thế này.”
Mẫu thân làm nhiều như vậy, thật sự là vì hắn sao?
Không!
Bà chỉ vì bản thân mình mà thôi!
Bà muốn một cuộc sống tôn quý, muốn có được địa vị mọi người tôn kính, vì thế, không tiếc phạm phải vô số sai lầm!
Mà chuyện này hắn hẳn là sớm biết mới đúng, lại còn ở đây lừa mình dối người qua nhiều năm như vậy…
“Ngọc Thanh, từ nay về sau, con là hy vọng của ta.” Lâm Duyệt cúi mắt xuống, ở bên tai Tiêu Ngọc Thanh nhỏ giọng nói.
Tiêu Ngọc Thanh còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Lâm Duyệt từ trong lòng lấy ra một quyển phù chú, ngay sau đó, đột nhiên ả đè tay Tiêu Ngọc Thanh lại, một tiếng xé rách vang lên, dùng tay hắn xé nát quyển phù chú này.
“Ngọc Thanh, đây là truyền tống phù, có thể truyền tống con đến chỗ cách xa nơi này mấy ngàn mét, là vật trân quý nhiều năm duy nhất của ta, nhớ rõ, nhất định phải báo thù cho ta!”
“Không!”
Tiêu Ngọc Thanh nôn nóng hô to một tiếng, rồi sau đó, toàn bộ thân thể của hắn lay động theo cơn gió, nhanh chóng biến mất phía trên ngọn núi.
Lâm Duyệt hành động quá nhanh, nhanh đến nỗi tất cả mọi người không có cách nào phản ứng kịp.
Rồi sau đó, ánh mắt ả dần dần chuyển hướng, nhìn về phía Tiêu Thần, khóe môi mỉm cười chua xót.
“Ta giao cho ngươi cả thanh xuân của mình, mà ngươi lại cô phụ một lòng say mê của ta.”
Mặt ả tràn ngập ưu thương, không còn kiêu căng ngạo mạn như xưa nữa.
“Cũng may ta còn có Ngọc Thanh, nó là toàn bộ hy vọng của ta, ta sẽ không để nó ૮ɦếƭ ở trong tay các ngươi.”
Nếu là Lâm Duyệt trước kia, khẳng định ả sẽ lựa chọn chính mình còn sống, để Tiêu Ngọc Thanh ૮ɦếƭ đi!
Nhưng hiện tại, trong lòng ả đã bị cừu hận chiếm đoạt.
Ả không tham sống sợ ૮ɦếƭ! Ả chỉ muốn báo thù thôi!
Bằng thiên phú của ả, cho dù rời khỏi nơi này, cũng nhất định không có khả năng báo thù, vì thế, ả nhường lại hi vọng sống cho Tiêu Ngọc Thanh, mục đích chính là để hắn sau này vì ả báo thù rửa hận!
Vân Tiêu nhìn chăm chú phương hướng Tiêu Ngọc Thanh rời đi, hơi nhíu mày, cho Lâm Quỳnh đang đứng bên cạnh một ánh mắt.
Lâm Quỳnh ngầm hiểu ý hắn muốn nói, vội vàng hướng về nơi xa bay đi, nhanh chóng biến mất trong mắt mọi người…
Sau khi Lâm Quỳnh rời đi, Vân Tiêu mới thu hồi ánh mắt, lãnh khốc nhìn Lâm Duyệt thật lâu, sát ý từ trên người khuếch tán ra ngoài, bao phủ toàn bộ sau núi.
“Ha hả…” Lâm Duyệt cảm nhận được sát ý của Vân Tiêu, cười lạnh: “Cho dù ta ૮ɦếƭ ở trong tay của ngươi, nhưng mà nhi tử của ta nhất định sẽ báo thù cho ta, lúc đó, các ngươi sẽ đi địa ngục bồi ta, ha ha ha…!”
Ả tươi cười vô cùng dữ tợn, trong ánh mắt tràn ngập tàn nhẫn.
Hận!
Ả làm sao có thể không hận!
Tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể vượt qua con của ả, đặc biệt là tên phế vật này!
Ngụy Liên Thành thật sự nhìn không nổi nữa, đứng dậy, trào phúng nói: “Lâm Duyệt, ta chỉ muốn nói một lời, hiện tại nhi tử của ngươi không bằng Vân Tiêu, sau này cũng sẽ không bằng Vân Tiêu, ngươi vẫn đừng đặt quá nhiều hy vọng vào hắn.”
“Hừ! Ta không tin, nhi tử của ta ưu tú như thế! Phế vật này có thể trở nên cường đại như vậy, khẳng định đã gặp được kỳ ngộ gì đó! Cho nên, lúc nãy ta đã truyền tống Ngọc Thanh ra ngoài, hơn nữa, địa điểm truyền tống chính là Vô Hồi chi sâm!”
Ngụy Liên Thành lắc đầu.
Nữ nhân này thật sự là điên rồi!
Lúc trước ném Vân Tiêu vào Vô Hồi chi sâm, bây giờ lại tự mình ném nhi tử vào, cũng chỉ có nữ nhân điên cuồng mới có thể làm ra loại chuyện thế này.
“Các ngươi muốn ɢɨết cứ ɢɨết đi, dù sao Ngọc Thanh sẽ vì ta báo thù!”
Lâm Duyệt nâng cằm, cười lạnh nhìn về những người trước mặt.
“Ngươi muốn ૮ɦếƭ?” Vân Lạc Phong cong khóe môi: “Chỉ sợ không dễ dàng như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua câu nói sống không bằng ૮ɦếƭ hay sao?”
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, bởi vì nữ nhân này đã gây ra nhiều thương tổn cho Vân Tiêu!
Chỉ bằng điểm này cũng đủ ả ૮ɦếƭ hơn một ngàn vạn lần!
Thân mình Lâm Duyệt hơi run rẩy, ả nhìn Vân Lạc Phong từng bước ép sát mình, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra sự hoảng sợ.
“Ngươi muốn làm gì?”
Ả lui về phía sau hai bước, gắt gao cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
Đến tận giờ phút này, rốt cuộc ả mới cảm giác được sự sợ hãi…
“Làm ngươi thể nghiệm cảm giác sống không bằng ૮ɦếƭ.”
Vân Lạc Phong tà ác cười, bước hai bước đến gần Lâm Duyệt, mỉm cười lạnh nhạt: “Không biết ngươi có muốn nếm thử một chút cảm giác tan xương nát thịt hay không?”
Lâm Duyệt ngẩn ra, đáy mắt lộ ra sự sợ hãi, ả còn chưa kịp nói thêm cái gì, một viên thuốc màu đen từ đầu ngón tay thiếu nữ bắn ra, bắn vào trong miệng ả.
Ực!
Lâm Duyệt không cẩn thận nuốt viên thuốc màu đen vào trong miệng, ả vội vàng Ϧóþ chặt yết hầu của mình, chạy đến bên cạnh nôn khan. Nhưng mà, viên thuốc màu đen kia vào miệng là tan, nhanh chóng hòa vào bên trong thân thể của ả…
“Vân Lạc Phong.” Sau khi Lăng Dao thấy một màn như vậy, cười lạnh: “Ngươi muốn dùng thuốc tan xương nát thịt để chế trụ chúng ta thì ngươi đã sai mười phần! Chẳng lẽ ngươi không biết bà ta đã liên hệ được với thần y Thiên Nhai? Có thần y Thiên Nhai đến, thuốc tan xương nát thịt của ngươi có lợi hại cũng vô dụng.”
Nếu là trước đây, tất nhiên Lăng Dao sẽ xưng hô với Lâm Duyệt là bá mẫu, nhưng mà hiện tại, nàng rõ ràng dùng xưng hô không đủ tôn trọng.
Rốt cuộc, thiên phú của Tiêu Ngọc Thanh không bằng Vân Tiêu, hiện tại lòng nàng đã hướng về Vân Tiêu.
Cho dù nàng là một phế vật!
Nghĩ đến hành động lúc nãy của Vân Tiêu với nàng, nàng lại băn khoăn đau đớn, nhưng nàng thủy chung cho rằng, Vân Tiêu đối xử với nàng như thế là vì Vân Lạc Phong, nếu Vân Lạc Phong ૮ɦếƭ đi có lẽ, nàng sẽ có cơ hội chen vào…
Về chuyện nàng bị phế đan điền…
Lâm Duyệt không phải nói đã liên hệ thần y Thiên Nhai cho nàng rồi sao? Nàng không tin, trên đời này có loại bệnh mà thần y không có cách giải quyết.
Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Lăng Dao, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc, cùng lúc hắn nhìn Lăng Dao, trong nháy mắt, dưới tác động điên cuồng của linh lực, cơ thể của nàng đau đớn đến nỗi nói không nên lời.
“Có người có thể giải được thuốc tan xương nát thịt của ta hay không, các ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Vân Lạc Phong chậm rãi đi đến chỗ Lâm Duyệt, trên mặt mỉm cười tà khí.
Đột nhiên thân thể Lâm Duyệt vô cùng đau đớn giống như tan xương nát thịt, đau đến nỗi ả kêu lên thảm thiết.
“Ta nói rồi, người từng khinh nhục Vân Tiêu, tuyệt đối sẽ không ૮ɦếƭ đơn giản như vậy.”
Nàng chỉ làm bọn họ sống không bằng ૮ɦếƭ!
Nhìn bộ dáng thê thảm của Lâm Duyệt, phụ tử Tiêu gia run rẩy, rõ ràng vô cùng hoảng sợ đối với thủ đoạn của Vân Lạc Phong.
“Chúng ta tứ phương tạo thành tam đại gia tộc, là do Linh Thần Sơn phong tặng.” Tiêu Lâm cắn chặt răng, nói: “Cho dù thực lực của Tiêu nhi mạnh mẽ cũng không có cách nào đối kháng với Linh Thần Sơn, nếu các ngươi khăng khăng động thủ với Linh Thần Sơn chúng ta, những người ở Linh Thần Sơn tất nhiên sẽ không buông tha các ngươi.”
Thấy Tiêu Lâm lôi cả Linh Thần Sơn ra, Ngụy Liên Thành bất đắc dĩ lắc đầu, trên gương mặt già nua của hắn mỉm cười trào phúng.
Chẳng lẽ lão gia hỏa này không biết Lâm Nhược Bạch là đại tiểu thư của Linh Thần Sơn? Dám làm trò nói những lời này trước mặt nàng? Nếu để vị đại nhân kia biết những việc này, sao có thể có thể đi vòng qua những người này?
“Ngụy Liên Thành.” Tiêu Lâm nhìn về phía Ngụy Liên Thành, tiếp tục nói: “Tam đại gia tộc chúng ta chính là một thể, hiện tại ngoại địch xâm phạm, ngươi cần phải liên hợp với chúng ta đối kháng bọn họ!”
Nếu là quá khứ, hắn căn bản sẽ không đặt Ngụy Liên Thành vàotrong mắt…
Đáng tiếc, hiện tại với hắn mà nói, tất nhiên phải lên trên thuyền kia của Ngụy Liên Thành.
Ai bảo Ngụy Liên Thành là người duy nhất có thể liên lạc với vị đại nhân của Linh thần sơn.
“Ha ha.” Ngụy Liên Thành cười lạnh hai tiếng, khóe môi gợi lên một nụ cười châm chọc: “Xin lỗi, ta không cảm thấy ta và Tiêu gia các ngươi là một! Tiêu gia các người phạm sai lầm, thì phải tự mình gánh vác.”
Ngay tại thời điểm này, Ngụy Liên Thành đã chú ý tới ánh mắt bắt mãn của Lâm Nhược Bạch, lập tức phủi sạch quan hệ với Tiêu Lâm, chứng minh chính mình trong sạch.
Hắn cũng không muốn tiểu tổ tông này hiểu lầm cái gì.
Sắc mặt Tiêu Lâm càng thay đổi, tựa hồ không nghĩ tới Ngụy Liên Thành sẽ gấp gáp phủi sạch quan hệ như vậy, иgự¢ của hắn bắt đầu nổi giận.
“Ngụy Liên Thành, hy vọng ngươi sẽ không vì hành động hôm nay mà hối hận!”
Ngụy Liên Thành cười cười: “Yên tâm đi, ta còn không đến mức vì Tiêu gia các người mà đi đến hối hận đâu.”
“Hừ!” Tiêu Lâm hừ hừ, chuyển mắt nhìn phía Vân Lạc Phong: “Thật sự ngươi muốn làm khó Tiêu gia chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ những người của Linh thần sơn sao?”
Linh thần sơn?
Vân Lạc Phong theo bản năng liền liếc nhìn về phía Lâm Nhược Bạch……
Lúc trước, khi nàng nhìn thấy Lâm Nhược Bạch, chính là ở chân núi Linh thần, cho nên, dù cho lão nhân kia không có nói cho mình biết thân phận của Lâm Nhược Bạch, nhưng nàng vẫn là có thể nghĩ ra được địa vị của nàng ta ở Linh thần sơn.
Huống chi, nàng cũng không cho rằng Linh thần sơn sẽ không có lý do thiên vị Tiêu gia!
“Vân Tiêu.”
Vân Lạc Phong đè đè tay Vân Tiêu, khóe môi mỉm cười nhìn phụ tử Tiêu gia, bên môi giơ lên một đường cung: “Năm đó, các ngươi trục xuất Vân Tiêu ra khỏi gia tộc, có thể nghĩ tới cảnh tượng hôm nay không?”
Trong lòng Tiêu Thần bỗng nhiên run rẩy một chút, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt, ánh mắt cầu xin vòng qua người Vân Lạc Phong, liếc nhìn nam tử lãnh khốc bên cạnh nàng.
“Tiêu nhi, ngươi đừng quên, không có Tiêu gia chúng ta, cũng sẽ không có ngươi! Ngươi thật sự nhẫn tâm nhìn Tiêu gia diệt vong?”
Nghe được lời này, ánh mắt Vân Tiêu chậm rãi dừng ở trên người Vân Lạc Phong, ánh mắt hắn không hề ôn nhu như cũ nữa, ngược lại mang theo ánh sáng mà người khác không thể nào lý giải được.
“Nàng vui vẻ là được.”
Hắn vẫn là một câu kia, chỉ cần Vân Lạc Phong vui vẻ, cho dù nàng làm cái gì, hắn đều sẽ ở sau lưng yên lặng ủng hộ nàng.
Rồi sau đó, tựa hồ nhớ tới gì đó Vân Tiêu lại lần nữa nói một câu: “Nàng đã đáp ứng với ta, chỉ cần ta giải quyết chuyện Tiêu gia, nàng liền đáp ứng để cho ta thoát y phục của nàng.”
Ngụ ý, hắn muốn diệt Tiêu gia, mục đích chính là vì cởi một thân váy áo của Vân Lạc Phong.
Tiêu Thần hoàn toàn phẫn nộ rồi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt của nam nhân lãnh khốc, tức giận quát lớn nói: “Ngươi đại nghịch bất đạo, cũng dám đối xử với gia gia và phụ thân ngươi như thế, ngươi nhất định sẽ không được ૮ɦếƭ tử tế!”
Oanh!
Tiêu Thần vừa nói xong, một chưởng mang theo gió mà đến, đánh lui thân thể hắn mấy bước.
Thiếu nữ xoa xoa váy áo, mặt mày liều lĩnh mang theo cái nhìn trên cao xuống, lạnh lùng nhìn xuống mọi người ở Tiêu gia.
“Nam nhân của ta, các ngươi không có tư cách nhục nhã!”
Phụt!
Tiêu Thần phun ra một ngụm máu tươi, hơi thở trên người hắn run rẩy, hận không thể bầm thây những người trước mặt ra vạn đoạn.
Trái lại những người này, trong mắt Tiêu Lâm lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Bởi vì hắn biết, lúc này đây, Tiêu gia xem như hoàn toàn xong đời!
“Gia chủ!”
Trong lúc Tiêu Lâm có cảm giác tuyệt vọng hết sức sâu sắc, một giọng nói vội vã từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó, một người gia đinh bước nhanh mà đến, chấp tay, nói: “Khởi bẩm gia chủ, người của Linh thần sơn tới.”




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!