Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 97: Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng


trước sau

"Vâng, gia chủ."
Gia đinh cúi đầu chắp tay, tôn kính trả lời.
...
Ban đêm.
Trăng trong như nước.



Vân Thanh Nhã đứng ở trong sân, hai tay chắp sau lưng mà đứng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng hướng nhìn trời đêm, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.
Chợt đột nhiên, một chiếc áo choàng màu xanh khoác trên bờ vai hắn, thân mình hắn hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ thanh tú bông nhiên xuất hiện sau lưng hắn, khuôn mặt nhu hòa lại.
"Thân thể nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn, vẫn đừng để bị trúng gió thì tốt hơn."
Ninh Hân nhợt nhạt cười: "Vân đại ca, vừa rồi huynh suy nghĩ cái gì vậy?"
Nghe thấy lời ấy, Vân Thanh Nhã lại đưa mắt nhìn đêm tối, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ta suy nghĩ, nếu là đại ca và đại tẩu còn tại thế, tất nhiên sẽ vì thành tựu bây giờ của Tiểu Phong Nhi mà tự hào."


Ninh Hân quay đầu nhìn sườn mặt nam nhân, giờ mới phát hiện, dưới ánh trăng nam nhân này tốt đẹp như vậy, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt.
"Vân đại ca, huynh có nguyện ý nghe về chuyện cũ của ta không?"
Nghe vậy, Vân Thanh Nhã thu hồi ánh mắt, khẽ cười nói: "Nếu như nàng nguyện ý nói chuyện của nàng cho ta biết, ta đây sẽ nghe."
"Vân đại ca," Tầm mắt Ninh Hân hướng nhìn trời đêm, cười khổ nói, "Kỳ thật ta cực kỳ hâm mộ huynh, phụ thân của huynh chân chính là anh hùng hào kiệt! Năm đó, người thà rằng để cho nhi tử và nhi tức tự thân lãnh binh xuất chiến, cũng tuyệt đối không đưa nhi tức mình ra cho hoàng đế địch quốc làm phi tử! Đây mới là khí thế nam nhân! Nếu là đổi thành phụ thân của ta, có lẽ, lựa chọn của hắn chính là giao ta ra ngoài..."
Khi nói những lời này, giọng điệu Ninh Hân tràn đầy bi thương.
"Bởi vì, hắn đã từng gặp một chuyện phải đưa ra lựa chọn, mà lựa chọn của hắn là Ninh gia!"
Không biết là do trời lạnh hay là tâm lãnh, Ninh Hân nắm chặt vạt áo, con ngươi rũ xuống lộ ra một mảnh bi thương.
"Vào mười năm trước, nữ nhi của trưởng lão xuất môn lịch lãm mấy năm mới trở về, khi đó phu nhân Ninh gia đã là mẫu thân của ta! Mà từ nhỏ nữ nhi trưởng lão đó đã ái mộ phụ thân ta! Sau khi biết được chuyện này thì giận tím mặt! Muốn cho phụ thân ta phế đi nương ta, cưới nàng ta làm thê tử."
"Còn phụ thân ta vì yên ổn Ninh gia, hắn không chấp nhận đề nghị của nữ nhi trưởng lão đó, nhưng cũng không cự tuyệt nàng ta! Vì thế, nữ nhi trưởng lão đó cho là nương ta dây dưa không dứt với phụ thân ta, nàng ta vì muốn làm thê tử phụ thân ta, mà đánh nương ta đang sống sờ sờ cho đến ૮ɦếƭ!"
Ninh Hân hung hăng hít vào một hơi, nắm thật chặt nắm tay cố gắng áp trụ lửa giận trong lòng.


Thế nhưng, cho dù là như vậy, lòng của nàng vẫn không kìm chế được run run.
"Không sai, nữ nhân kia không có hạ độc, cũng không có ám sát, mà nàng ta ở trước mặt mọi người rõ rành rành đánh nương ta đến ૮ɦếƭ! Bởi vì nàng ta biết, phụ thân của nàng có uy nghiêm rất cao trong tộc, cho nên dù có ɢɨết nương ta, phụ thân ta cũng sẽ không làm gì được nàng ta cả."
Vân Thanh Nhã quay đầu nhìn về phía Ninh Hân, hắn vốn cho rằng mình sống đã đủ thê thảm rồi, nhưng quá khứ của Ninh Hân lại cũng không khá hơn chút nào.
Mặc dù nàng thân là Đại tiểu thư Ninh gia cao cao tại thượng, lại trơ mắt nhìn chính mẫu thân thân sinh của mình đang sống sờ sờ bị đánh ૮ɦếƭ, đây là cỡ nào thống khổ?
Vân Thanh Nhã vô ý thức vươn tay ra, chặt chẽ ôm lấy bả vai Ninh Hân.
"Vân đại ca, nữ nhân kia đã thành công, dù phụ thân ta cực kỳ bi thương khi nương ta ૮ɦếƭ đi, nhưng ngay cả dũng khí báo thù cho nương ta cũng không có! Bởi vì, phụ thân nữ nhân kia, là trưởng lão đứng đầu của Ninh gia lúc đó, tất cả vì Ninh gia, hắn nhịn xuống! Vẫn là sau khi gia gia ta biết chuyện này, chạy đến Vân gia thay nương ta báo thù! Hơn nữa còn dẫn ta rời khỏi Ninh gia."
Sau khi nói đến Ninh lão, trái lại thần sắc Ninh Hân nhu hòa lại, nhẹ giọng nói: "Vân đại ca, cho dù phụ thân ta còn đang tại thế, nhưng mà thân nhân của ta, chỉ có một người là gia gia! Người sợ sau này khi phụ thân ta có hài tử khác sẽ khiến ta chịu ủy khuất, vì vậy, để cho phụ thân ta giải tán hậu viện, đây cũng là lý do vì sao mà những năm gần đây phụ thân ta đều không cưới thê nạp tђเếק."
"Thật ra," Ninh Hân nhàn nhạt cười, "Đời này của phụ thân ta làm được chuyện tốt nhất mà nam nhân làm được, đó là năm đó dù đối mặt với rất nhiều áp lực vẫn cưới thê tử là mẫu thân ta! Đương nhiên, trong chuyện này còn có nguyên nhân do gia gia chống đỡ! Thế nhưng, ta lại hy vọng cả đời này của mẹ ta đừng có nhận thức phụ thân ta."
Như vậy, mẫu thân cũng sẽ không bị đánh ૮ɦếƭ dưới ánh mắt chòng chọc của mọi người.
"Vân đại ca, tình cảm của phụ thân ta đối với nương ta, trái lại là thật tâm, nhưng khuyết điểm lớn nhất của hắn là quá chú trọng đến gia tộc! Không quả quyết! Năm đó, khi biết được mẫu thân bị nữ nhân ia đánh ૮ɦếƭ, trong lòng hắn cũng hận muốn làm thịt nàng ta, nhưng mà, hắn cũng không dám làm như thế, huynh nói coi một nam nhân mà chút dũng khí báo thù cho thê tử cũng không có, thì có tác dụng gì?"

Ninh Hân ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt ngóng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Vân Thanh Nhã, hơi hơi nhấp môi.
"Ngày mai cùng ta về Vân gia đi."
Giọng nói nam nhân thanh nhã (trong veo) như hát chậm rãi vang lên bên tai nàng, khiến cho lòng nàng không tự chủ được an ổn lại.
"Vân đại ca, kỳ thật, trong lòng ta cực kỳ hối hận, trong mười năm kia huynh cần nhất có người làm bạn, chúng ta lại không nhận thức," Ninh Hân nhẹ nhàng cầm lấy tay Vân Thanh Nhã, khẽ cười nói, "Nếu khi đó chúng ta quen biết nhau thì thật tốt?"
Mười năm!
Một người tránh ở trong mật thất không thấy ánh mặt trời tròn mười năm, đây là cỡ nào thống khổ? Còn nàng, vào thời điểm kia không hề ở bên cạnh hắn, cũng không có làm bạn với hắn đi qua đoạn thời gian cực khổ này.
Hiện giờ chỉ cần nhớ tới, Ninh Hân lại lo lắng đau lòng một hồi, hận ý trong lòng với Y thành cũng càng sâu.
"Khi đó ta, chỉ là một người tàn phế mà thôi." Vân Thanh Nhã lắc lắc đầu, cười khổ nói."Vân đại ca," ánh mắt Ninh Hân tràn đầy chân thành tha thiết, "Mặc kệ huynh là người tàn phế, hay là một người khỏe mạnh, cười đời này của Ninh Hân ta, đã quyết sẽ không rời bỏ huynh! Trừ phi có một ngày, huynh không cần ta nữa, ta mới có thể rời đi."
Nàng yêu Vân Thanh Nhã, không quan hệ đến chuyện khác.
Dù sao, trước đây, nàng cũng không biết chút nào về thực lực của Vân Lạc Phong, cũng không biết người sau lưng nàng cường đại ra sao, dưới tình huống cái gì cũng không biết, nàng vì Vân Thanh Nhã mà bị trọng thương, cũng đã gián tiếp tình yêu của nàng đối với hắn không hề có tạp chất.


Cho dù nam nhân này chỉ là một người tàn phế, nàng cũng sẽ quyết chí tiến lên, tuyệt không lùi bước!
Ánh mắt Vân Thanh Nhã vừa động, thật sâu ngắm nhìn thiếu nữ thanh tú trước mặt.
Hắn là một nam nhân bình thường, mà ý chí phi thường sắt đá! Những năm gần đây, ngoại trừ thân nhân của hắn thì Ninh Hân, là nữ nhân duy nhất mà hắn tiếp xúc! Hiện giờ, nữ nhân này lại say mê một lòng với hắn, dù cho tim của hắn là từ tảng đá thì cũng tan chảy ra rồi.
"Ninh Hân, xem ra, về sau ta nên gọi người một tiếng nhị thẩm rồi."
Ánh mắt hai người chứa đầy gian tình, một giọng nói tà khí từ phía sau truyền đến, trong giọng nói rõ ràng ẩn chứa ý cười.
Vân Thanh Nhã vội vàng thu hồi tầm mắt, ho khan hai tiếng, trên dung nhan tuấn mỹ nhiễm một tầng xấu hổ.
"Tiểu Phong Nhi, sao cháu lại ra đây?"
Vân Lạc Phong chậm rãi đi lên, khóe môi cong lên thoáng qua nét đùa giỡn, con ngươi đen nhánh đánh giá hai người trước mắt: "Đến gặp nhị thẩm tương lai của ta một lát."
Trong lời nói của nàng rõ ràng mang theo nịnh nọt, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Vân Thanh Nhã càng thêm đỏ.
"Nhị thúc, khi nào thì thúc thành thân với Ninh Hân?"


Tựa hồ Vân Lạc Phong cảm thấy hai người xấu hổ còn chưa đủ, tiếp tục dùng giọng điệu đùa giỡn nói.
"Tiểu Phong," Ninh Hân nhợt nhạt cười, "Bây giờ chỉ có ta tương tư đơn phương thôi, sau khi Vân đại ca đón nhận tình cảm của ta, ta sẽ lập tức gả cho chàng."
Nàng không muốn miễn cưỡng Vân Thanh Nhã, cũng sẽ không dùng ân tình đên ép buộc hắn, nàng chỉ biết chờ đợi, đợi đến khi hắn nguyện ý đón nhận tình cảm của nàng.
Mắt Vân Thanh Nhã phức tạp nhìn Ninh Hân: "Ta là một nam nhân, nếu đã là nam nhân, nên bảo hộ nữ nhân của mình! Thế nhưng, thực lực của ta vẫn không đủ cường đại! Chờ đến lúc ta có khả năng để bảo vệ nàng, ta sẽ cưới nàng."
Tâm Ninh Hân đột nhiên nhảy lên một cái, kinh hỉ nhìn Vân Thanh Nhã.
Ý tứ của Vân đại ca là, chàng đón nhận tình cảm của mình? Chỉ là còn chưa đến thời điểm cưới nàng sao?
"Vân đại ca, ta chờ chàng."
Sau khi bình ổn lại tâm tình, trái tim Ninh Hân buông xuống, tươi cười trên mặt càng thêm động lòng người: "Mặc kệ bao lâu, ta cũng sẽ chờ chàng."
"Nhị thúc..." Dường như Vân Lạc Phong cảm nhận được cái gì đó, khẽ nhíu mày, "Lời này của thúc ý chính là..."
Mắt Vân Thanh Nhã nhìn Vân Lạc Phong: "Ta muốn đi Vô Hồi sâm lâm."
Vô Hồi sâm lâm, có đi mà không có về! Bất luận kẻ nào đi vào Vô Hồi sâm lâm này, đều phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ!
Nhưng Vân Lạc Phong không nghĩ tới chính là, Vân Thanh Nhã vậy mà muốn đi đến địa phương ấy."Người xác định?" Nàng nhướng mày hỏi.
"Ta xác định," Biểu tình của Vân Thanh Nhã trịnh trọng từ trước đến này chưa từng có, "Tiểu Phong nhi, cháu chỉ biết Vô Hồi sâm lâm này chỉ có đi mà không có về, lại không biết, đã từng có mấy người có thể bình yên rời khỏi Vô Hồi sâm lâm, thực lực mấy người đó đều xảy ra thay đổi rất lớn, nếu như ta muốn nhanh chóng mạnh mẽ lại, tất phải đến Vô Hồi sâm lâm."
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn chưa muốn cưới Ninh Hân.
Chính là bởi vì, hắn sợ vạn nhất mình ở trong Vô Hồi sâm lâm không có biện pháp trở về, liên lụy đến cả đời của Ninh Hân!
"Nhị thúc, thúc phải suy xét thật tốt cái đã, nếu người đã suy nghĩ xong, ta sẽ duy trì bất kỳ hành động nào của thúc, chỉ là người phải hiểu được, ta, gia gia, còn có Ninh Hân... Chúng ta đều ở Vân gia chờ người trở về! Thúc nhất định phải còn sống về gặp chúng ta."
Vân Thanh Nhã sủng nịch xoa xoa đầu Vân Lạc Phong, trong ánh mắt hàm chứa vô tận ôn nhu: "Yên tâm, ta tự có chừng mực! Ta chỉ là ở một chỗ bên ngoài Vô Hồi sâm lâm lịch lãm một phen, tuyệt không xâm nhập nữa! Vì các ngươi, ta cũng sẽ bảo đảm cho mình an toàn."
"Được," Chân mày Vân Lạc Phong nhíu chặt rồi nới lỏng ra, "Trước khi người đi Vô Hồi sâm lâm, ta sẽ chuẩn bị cho thúc một ít Linh dược, để ngừa vạn nhất!"
Môi Vân Thanh Nhã hơi giật giật, hắn vốn cho rằng mình làm ra quyết định này thì Vân Lạc Phong sẽ không đồng ý, không nghĩ đến, vậy mà nàng nhận rồi...
Trong lòng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu là quả thật Vân Lạc Phong không đồng ý, hắn cũng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để đến Vô Hồi sâm lâm!"
Chỉ có đủ thực lực mới có thể bảo vệ tốt Vân gia.
Mà hắn, cũng không muốn chuyện như trước đây phát sinh!
"Vân đại ca," Ninh Han ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú ngắm nhìn Vân Thanh Nhã, "Ta cũng sẽ ở Vân gia chờ chàng! Chàng phải còn sống trở về, nếu như chàng không có cách nào về Vân gia được.. Ta đây sẽ vì chàng mà thủ tiết cả đời."
Vân Thanh Nhã cười khổ nói: "Hân Nhi, Tiểu Phong nhi, và phụ thân ta.. Liền mong nàng chăm sóc rồi."
"Chàng yên tâm, Vân đại ca, ta sẽ thay chàng chăm sóc tốt Vân gia! Còn nữa, chỉ cần ta còn sống, thì sẽ không cho phép bất luận kẻ nào xâm phạm Vân gia!"
Thiếu nữ vô cùng kiên định, trên khuôn mặt xinh xắn là sự nghiêm túc.
Trừ khi nàng ૮ɦếƭ, nếu không nàng sẽ không để bất cứ kẻ nào xâm phạm Vân gia!
“Nhị thúc, người có muốn quay về gặp gia gia rồi mới đi hay không?” Vân Lạc Phong trầm ngâm một lúc rồi nói.
“Không cần.” Vân Thanh Nhã lắc đầu: “Nếu như cho gia gia biết, ta cũng đừng hòng rời đi.”
Không có người nào hiểu rõ tính cách của lão gia tử hơn hắn! Nếu để phụ thân biết hắn muốn đi đến chỗ như Vô Hồi chi sâm, chắc chắn ông sẽ tuyệt đối không để cho hắn đi!
Nghĩ như vậy, Vân Thanh Nhã dừng một chút: “Tiểu Phong nhi, ngày mai ta sẽ xuất phát đi Vô Hồi chi sâm trước, các ngươi về Vân gia trước chờ ta, khoan hãy động đến những người ở Y Thành, chờ ta trở lại.”
Thù với Y Thành, hắn muốn tự tay báo! Như thế, mới có thể giải trừ nhiều năm thống khổ của mình.
“Được.”
Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ của Vân Thanh Nhã rất giống suy nghĩ của nàng. Nếu nàng phải chịu thương tổn nhiều năm như vậy, nàng cũng không hy vọng người khác ra mặt vì mình, mà muốn dựa vào chính đôi tay của mình đi báo thù!
“Thời gian cũng không còn sớm, con đi về nghỉ ngơi trước, hai người cứ từ từ tán gẫu.”
Vân Lạc Phong nhếch môi cười, thật thức thời xoay người rời đi, để lại không gian cho hai người, tin rằng tối nay bọn họ sẽ có rất nhiều lời muốn nói…
Giờ phút này, trong đầu nàng hiện ra dung nhan lãnh khốc của Vân Tiêu, cũng không biết người kia gần đây như thế nào, đã rời khỏi bí cảnh hay chưa?
Nhưng mà nàng tin tưởng không bao lâu nữa Vân Tiêu sẽ trở về tìm nàng…

Long Nguyên Quốc.
Trong đại sảnh của phủ Tướng quân.
Vân lão gia tử đau đầu nhìn sính lễ để đầy trong đại sảnh, xoa huyệt thái dương, trầm thấp nói: “Còn chưa tra ra lai lịch của sính lễ này sao?”
Diệp Linh lắc đầu: “Ta đã sai người của Lạc Phong các đi điều tra nhưng mà cuối cùng vẫn không tra ra sính lễ này là do ai đưa tới! Cho nên, ta cũng không biết là ai muốn cầu hôn chủ tử.”
“Haiz…” Lão nhân bất đắc dĩ thở dài: “Thật đúng là sóng trước chưa xong sóng sau lại tới, cũng không biết Phong nhi khi nào mới trở về.”
Đúng lúc lão gia tử vừa nói xong lời này, một người gia đinh vội vàng từ ngoài cửa đi vào, vô cùng cung kính bẩm báo: “Gia chủ, đại tiểu thư và Ninh Hân cô nương đã trở lại.”
“Cái gì?”
Lão gia tử bỗng nhiên đứng lên, trên dung nhan già nua là sự vui sướng: “Hài tử Ninh Hân kia không có việc gì? Chuyện này thật sự quá tốt! Đi, chúng ta đi đón Phong nhi!”
Nói xong, ông đứng dậy định đi ra ngoài cửa nhưng mà mới chớp mắt một cái đã thấy hai thiếu nữ bước qua ngạch cửa đi vào.
Trong đó có một thiếu nữ mặc bạch y, trên khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh quốc khuynh thành nở nụ cười tà mị, đôi mắt đen nhánh mắt nhìn chằm chằm lão gia tử không chớp mắt.
Một thiếu nữ khác dung mạo tú lệ, khí chất đoan trang, nàng điềm tĩnh đứng bên cạnh Vân Lạc Phong, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy ý cười.
“Các con đã trở lại?”
Lão gia tử dừng bước, lẳng lặng nhìn hai người đi vào phủ tướng quân, một lúc sau mới thốt ra một câu như vậy.
“Đúng rồi, Thanh Nhã đâu?”
Không nhìn thấy bóng dáng Vân Thanh Nhã đâu, lão gia tử giật mình, cau mày, hỏi.
“Nhị thúc ra ngoài rèn luyện, có lẽ một thời gian nữa mới có thể trở về.” Vân Lạc Phong cười nhạt.
Nàng không nói chính xác chỗ Vân Thanh Nhã đến để tránh làm lão gia tử lo lắng. Nếu biết nhi tử của mình đi đến chỗ nguy hiểm như thế, có lẽ từ nay về sau ông cũng không thể ngủ ngon.
“Ra ngoài rèn luyện?” Vân lão gia tử sửng sốt một chút nhưng cũng không hỏi nhiều như nàng nghĩ, chân mày nhíu chặt của ông dần dần nới lỏng: “Phong nhi, con trở về thật đúng lúc, ta có chuyện muốn nói với con.”
Lúc lão gia tử nói những lời này thì Vân Lạc Phong cũng đã trông thấy sính lễ chất đầy trong đại sảnh, bất giác nhướng mày, hỏi: “Vân gia chúng ta có người muốn thành thân sao? Là Khinh Yên và Diệp Linh sao?”
“Cái này…” Lão gia tử chần chờ một lúc, yếu ớt hỏi: “Sính lễ đó là cho con.”
Vân Lạc Phong hơi nhíu mày, sính lễ này là cho nàng?
Trầm mặc một lúc, nàng ngẩng đầu nhìn lão gia tử: “Có biết là ai đưa tới không ạ?”
“Không rõ lắm.”
Lão gia tử lắc đầu: “Ngay cả người của Lạc Phong cũng không đều tra ra lai lịch của sính lễ đó.”
“Phải không?”
Vân Lạc Phong cong cong khóe môi, chậm rãi đi đến chỗ sính lễ, trong nháy mắt, khí thế trên người nàng bắt đầu lộ ra, đôi mắt khẽ nâng mang theo khí thế cao cao tại thượng.
“Một khi đã như thế, vậy thì đốt hết đi.”
Phùng!
Vừa dứt lời, trong lòng bàn tay nàng trào ra một cỗ linh lực biến đổi thành ngọn lửa, ngọn lửa này nhanh chóng bay về đống sính lễ, nháy mắt, sính lễ đó đều biến thành tro tàn.
Thiếu nữ vỗ tay, xoay người nhìn lão gia tử đang trợn mắt há hốc mồm, cười nhạt nói: “Như vậy, sính lễ đã giải quyết xong.”
Lão gia tử hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, xem ra vẫn là cháu gái nhà mình khí phách, không giống ông, chỉ vì đống sính lễ đó mà chần chờ nhiều ngày như vậy…
“Ha ha ha.”
Lão gia tử sang sảng cười to: “Tiểu Phong nhi, Hân nhi, đi thôi, đi nói cho ta nghe ở Ninh gia đã xảy ra những chuyện gì, để cho ta cảm thấy vui vẻ một chút.”
Đối với tính tình của cháu gái mình, lão gia tử hiểu rất rõ, nếu nàng đã trở lại, điều đó chứng minh chuyện Tứ trưởng lão Ninh gia đã giải quyết xong.Một khi đã như vậy, ông có thể yên tâm nghe Vân Lạc Phong thuật lại những chuyện đã phát sinh ở Ninh gia, để sau này ông cũng có vốn để khoác lác.
Nhưng mà lão gia tử chỉ nghĩ rằng Vân Lạc Phong điên cuồng ngược Tứ trưởng lão, lại không nghĩ đến tiểu nha đầu luôn đi theo sau đuôi Vân Lạc Phong lại có thân phận cường đại như thế.
Càng làm cho ông không hề dự đoán được chính là Vân Lạc Phong và Thiên Nhai cũng là bạn cũ.
Sau khi nghe tất cả mọi việc, lão gia tử choáng váng ngay tại chỗ, trợn mắt há mồm, thật lâu sau cũng không có cách nào phục hồi lại tinh thần…
Bên trong khách điếm, nam nhân quay lưng về phía cửa phòng, lẳng lặng nghe cấp dưới báo cáo, thật lâu sau, hắn mới có một chút phản ứng, khuôn mặt tuấn mỹ tà mị nở một nụ cười.
“Ngươi nói Vân Lạc Phong đốt hết sính lễ?”
“Khởi bẩm thiếu chủ, chính mắt thuộc hạ thấy cảnh này! Do đó trở về bẩm báo thiếu chủ.”
“Không có việc gì.” Bạch Túc nhếch môi cười, phất tay: “Ngươi đi xuống đi.”
“Tuân lệnh, thiếu chủ.”
Thị vệ chắp tay, từ trên mặt đất đứng lên, xoay người đi ra ngoài cửa, thuận tiện đóng cửa phòng lại, mà sau khi hắn rời đi, toàn bộ căn phòng lại khôi phục sự yên lặng.
Một lúc sau, giọng nói đùa giỡn lại độc ác của nam nhân chậm rãi vang lên: “Vân Lạc Phong này… So với mẫu thân của nàng có ý tứ hơn nhiều.”
Lúc này, nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh nam nhân khẽ mím môi mỏng, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.
“Thiếu chủ, người thật sự muốn thú Vân Lạc Phong?”
“Không sai.” Bạch Túc hơi nhướng mày, ngón tay nhẹ vuốt ve cằm: “Bởi vì ta phát hiện, nữ nhân kia rất hữu dụng với Bạch gia chúng ta! Mà nếu muốn trói chặt nàng, chỉ có một loại phương pháp này!”
Nữ tử xinh đẹp có hơi kinh ngạc: “Thiếu chủ, Vân Lạc Phong chỉ là cháu gái của một tướng quân mà thôi, vì sao nàng sẽ hữu dụng với Bạch gia?”
“Thiên phú của nàng rất mạnh.” Đôi mắt của Bạch Túc hơi nheo lại: “Hơn nữa, nàng và ta cùng là một loại người! Nếu ta không đoán sai, thời gian trước Tiêu gia sở dĩ triển khai công kích với Bạch gia, cũng là vì nữ nhân này hãm hại Bạch gia chúng ta! Cũng chính vì nguyên nhân này, ta mới sinh ra hứng thú với nàng.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!