quyền lực tối cao – hào quang gia tộc hạo

Chương 2: Bước vào thế giới gia tộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Linh Chi thức dậy từ sớm hơn thường lệ. Căn hộ nhỏ của cô vẫn giữ nguyên sự ngăn nắp nhưng lại có cảm giác trống trải lạ thường, như thể cả thế giới đang chờ cô rời đi. Cô nhìn quanh phòng, chạm tay lên chiếc bàn gỗ nhỏ nơi đặt phong bì từ luật sư Hạo, lòng vẫn đầy bồn chồn.

Một nỗi sợ mơ hồ len lỏi trong tim, nhưng đồng thời là sự tò mò không thể dập tắt. Linh Chi thầm nhủ: “Nếu không thử, tôi sẽ không bao giờ biết mình có thể làm được gì.”

Cô xỏ đôi giày cao gót màu nâu nhạt, khoác chiếc áo vest gọn gàng, mang theo túi xách nhỏ. Trong gương, khuôn mặt cô vẫn ngập ánh sáng bối rối, nhưng đôi mắt đã lấp lánh quyết tâm.

Khi xe đưa cô đến biệt thự gia tộc Hạo, Linh Chi không khỏi trầm trồ. Ngôi biệt thự đồ sộ nằm giữa khu đất rộng, xung quanh là những vườn cây được cắt tỉa tỉ mỉ, đường láng nhẵn trải dài dẫn đến cổng lớn. Cánh cổng sắt cao, được sơn đen bóng, khắc tinh xảo hình biểu tượng gia tộc – một con rồng uốn lượn quanh chiếc khiên.

“Đây… là nơi tôi sẽ sống sao?” Linh Chi thầm thốt, tim đập nhanh.

Một bảo vệ dáng người cao lớn mở cổng cho xe, ánh mắt nghiêm nghị khiến cô thấy hơi lo lắng. Xe dừng lại trước sảnh chính, nơi cửa kính khổng lồ phản chiếu hình ảnh cô nhỏ bé, vụng về giữa thế giới xa hoa này.

Linh Chi bước xuống xe, cảm giác mỗi bước chân như nặng hơn. Cánh cửa sảnh mở ra, dẫn cô vào bên trong – một không gian hoàn toàn khác so với căn hộ khiêm tốn cô quen thuộc. Sảnh rộng lớn, trần cao, lấp lánh đèn chùm pha lê, trên tường treo những bức tranh cổ quý giá. Những âm thanh bước chân vang lên trầm bổng, khiến Linh Chi cảm nhận rõ sự trật tự, quyền lực và… một chút áp lực.

Cô được dẫn vào phòng khách, nơi các thành viên gia tộc đang chờ. Linh Chi đứng trước cửa, nhíu mày quan sát:

Một người phụ nữ trung niên, gương mặt quyền lực nhưng vẫn giữ nét duyên, có lẽ là mẹ Hạo Nam.

Một vài thanh niên mặc suit sang trọng, ánh mắt sắc sảo, dường như đang đánh giá cô từ đầu đến chân.

Một cậu bé khoảng mười tuổi, tò mò quan sát cô với vẻ mặt lạ lùng.

Linh Chi cố gắng mỉm cười, cúi đầu chào. Bà mẹ Hạo Nam gật đầu nhẹ, đôi mắt nhìn cô sắc bén nhưng không quá khó chịu.

“Cô Linh Chi, chào mừng cô đến gia tộc Hạo. Đây là lần đầu cô đặt chân vào đây, xin hãy tự nhiên nhưng tuân theo quy tắc của gia tộc.” Giọng bà nghiêm nghị nhưng không lạnh lùng.

Linh Chi gật đầu, thầm nhủ phải thật cẩn thận. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ giờ đây đều quan trọng, vì cô biết rằng không chỉ Hạo Nam, mà cả gia tộc đang quan sát mọi hành động của mình.

Ngay lúc đó, một giọng trầm, lạnh lùng vang lên từ cuối phòng:

“Cô là Linh Chi?”

Linh Chi quay người, và khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Trước mắt cô là một chàng trai cao ráo, tóc đen nhánh, đôi mắt sâu như thẳm nhìn thẳng vào cô. Dáng vẻ anh lạnh lùng, ánh mắt vừa sắc bén vừa chứa một sự tò mò khó nắm bắt.

“Vâng… tôi là Linh Chi.” Cô lí nhí, cố gắng giữ bình tĩnh.

Anh ta tiến lại gần, bước đi thẳng thắn nhưng không hề tỏ ra kiêu ngạo. Linh Chi cảm nhận được sức nặng của ánh mắt anh, khiến tim cô đập mạnh.

“Hạo Nam…” Một người phụ nữ lướt qua như nhắc tên, nhưng Linh Chi chưa kịp định hình thì chàng trai đã đứng trước mặt cô.

“Người thừa kế gián tiếp… Sao cô lại được chọn?” Anh hỏi, giọng trầm, dường như không phải chất vấn mà là quan sát.

Linh Chi há hốc miệng, chưa kịp trả lời. Cô chỉ biết cúi gập người, lí nhí:

“Tôi… tôi cũng không hiểu… luật sư Hạo… họ… họ bảo tôi là người thừa kế…”

Hạo Nam cười khẽ, không phải nụ cười thân thiện mà là nụ cười lạnh lùng, nửa tò mò, nửa khó chịu.

“6 tháng thử thách. Cô sẽ sống ở đây, học cách thích nghi, và chứng minh bản thân.”

Một luồng khí áp lực tràn ngập phòng. Linh Chi cảm giác đôi chân mình như bị trói, nhưng cô vẫn gật đầu.

“Vâng… tôi sẽ cố gắng.”

Ngay sau đó, một người thư ký dẫn Linh Chi đi tham quan biệt thự. Mỗi căn phòng, mỗi hành lang đều rộng lớn, trang trí xa hoa, không thiếu gì: thư viện với hàng nghìn cuốn sách cổ, phòng khách rộng với bộ sofa da nhập khẩu, phòng ăn lớn đủ sức chứa cả trăm người. Linh Chi đi theo, mắt mở to, vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi.

Khi bước vào sân vườn, Linh Chi nhìn thấy hồ nước trong veo, những cây cổ thụ lớn, và một số thành viên gia tộc trẻ tuổi đang tập luyện thể thao. Họ dừng lại, quan sát cô, ánh mắt vừa tò mò vừa đánh giá. Một số thì khẽ cười khẩy, dường như muốn thử thách cô ngay lập tức.

“Cô sẽ không dễ dàng đâu.” Giọng Hạo Nam vang lên sau lưng, khiến Linh Chi giật mình.

Cô quay lại, gặp ánh mắt anh, và nhận ra rằng đây không chỉ là thử thách của gia tộc, mà còn là thử thách trực tiếp từ Hạo Nam – người sẽ luôn ở bên quan sát cô, đánh giá từng cử chỉ, từng lời nói.

Ngày đầu tiên, Linh Chi được giao nhiệm vụ nhỏ: tham gia buổi tiệc trà gia đình. Cô lo lắng vì không biết cách ứng xử, nhưng nhờ sự hướng dẫn khéo léo của một thành viên thân thiện, cô dần nắm được những phép tắc cơ bản.

Buổi tiệc diễn ra trong không khí trang trọng, nhưng đầy áp lực. Linh Chi cảm nhận ánh mắt mọi người liên tục dõi theo, từng câu nói, từng nụ cười đều bị soi xét. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, trò chuyện lịch sự, nhưng vẫn có vài lần nói vụng về khiến một số người nhếch môi.

Hạo Nam ngồi đối diện, quan sát cô. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt sắc lạnh ấy khiến Linh Chi cảm thấy vừa áp lực, vừa tò mò. Cô tự nhủ phải cố gắng hơn nữa, không thể để thất bại trước mắt anh.

Khi tiệc kết thúc, Linh Chi đi dạo quanh sân vườn, hít thở sâu. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của hoa và cỏ, khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn. Cô nhìn lên bầu trời trong xanh, thầm nhủ: “Đây sẽ là nơi tôi học cách sống, học cách chiến đấu, và học cách thích nghi. Tôi sẽ không bỏ cuộc.”

Nhưng sâu trong lòng, Linh Chi biết một điều rõ ràng: Hành trình phía trước sẽ không hề dễ dàng. Mỗi bước đi, mỗi câu nói, mỗi quyết định đều quan trọng. Cô phải chứng minh bản thân không chỉ với gia tộc, mà còn với chính Hạo Nam – người mà ánh mắt của anh chỉ vừa khẽ nhíu lại thôi, cũng đủ khiến cô thấy tim mình rung động lạ thường.

Buổi tối, khi Linh Chi ngồi trong căn phòng rộng lớn, ngắm nhìn ánh đèn lấp lánh từ cửa sổ, cô thầm nghĩ: “Một thế giới mới, một cuộc sống mới… Tôi phải sống hết mình, và chứng minh rằng tôi xứng đáng.”

Và từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời bình thường của Linh Chi chính thức khép lại, nhường chỗ cho một hành trình đầy thử thách, quyền lực, âm mưu… và cả tình cảm chưa từng trải.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×