Ngày hôm sau hai người ngủ đến lúc tự tỉnh, Vũ Nghị dậy sớm hơn Tống Nhất Viện, vừa tỉnh đã cảm nhận được cơ thể ấm áp mềm mại trong lồng ngực, trong hơi thở còn có mùi hương cơ thể đặc biệt của Tống Nhất Viện, anh cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Ngắm cô một lúc, Vũ Nghị không thể khống chế mà đặt những nụ hôn nhẹ nhàng vụn vặt lên mặt cô, từ trán đến đôi mắt, từ mũi đến cằm, má trái một cái rồi má phải một cái, từ tai trái đến tai phải. Tống Nhất Viện thức dậy trong nụ hôn chất chứa tình yêu nồng nàn, vẫn chưa mở mắt mà cô đã nở nụ cười, còn chủ động ngửa mặt để hưởng thụ nụ hôn của anh.
Hai người ngọt ngào trên giường một lúc rồi dậy dọn dẹp phòng ngủ lộn xộn. Vũ Nghị cầm ga giường và vỏ chăn bỏ vào máy giặt, nhìn thấy trên hai bàn trà có hai cái áo khoác của Tống Nhất Viện, anh thuận tay cầm lấy đi giặt luôn, rồi lại dọn dẹp bàn trà hỗn loạn và thu dọn một số tài liệu.
Phía dưới hai quyển tạp chí mới bỗng dưng xuất hiện bốn bức thư, tay Vũ Nghị khựng lại.
Người đàn ông thu dọn xong tất cả đồ đạc, sau đó cầm bốn bức thư ném vào thùng rác.
Tống Nhất Viện dọn dẹp phòng ngủ xong đi ra, còn đang định thu dọn bàn trà thì đã thấy nó đã được dọn sạch, cô hôn Vũ Nghị, "Anh muốn uống gì?"
"Cà phê."
Tống Nhất Viện bèn đi pha hai cốc cà phê. Hai người ngồi trên sofa, Tống Nhất Viện dựa vào Vũ Nghị, cùng nhau yên lặng uống cà phê.
Tống Nhất Viện nhìn thấy thư trong thùng rác thì "Ối" một tiếng, vươn tay ra lấy, "Em còn tưởng không tìm được nữa." Cô nhìn Vũ Nghị, không kìm được bật cười, "Anh vứt đấy à?"
"Ừ." Người đàn ông lấy thư từ trên tay Tống Nhất Viện rồi lại ném vào thùng rác lần nữa.
Sao tự nhiên kiêu ngạo thế?
Tống Nhất Viện bĩu môi, cô nằm trên đùi anh, ngước lên nhìn anh, "Em còn chưa mở ra đâu." Cô nói như đang muốn được khen ngợi.
Vũ Nghị hôn cô: "Tốt nhất là không nhận."
"Tất cả đều kẹp trong sách, trong túi, trong kịch bản, không thể đề phòng được." Tống Nhất Viện cũng cảm thấy rất phiền phức, cô vươn tay ra cho anh nhìn, "Em chưa bao giờ tháo nó xuống cả."
"Người khác không tin." Vũ Nghị nói.
"Nhìn giống kim cương giả lắm à anh?" Tống Nhất Viện nói.
Vũ Nghị bất đắc dĩ nhìn cô, "Em quá trẻ."
Tống Nhất Viện trợn mắt với anh, "Không được nhắc đến tuổi của em."
"Anh đang nói về vẻ đẹp của em."
"Được rồi, đàn ông đều là sinh vật biết nói lời ngon tiếng ngọt."
Vũ Nghị: "???"
Tống Nhất Viện cười.
Buổi chiều trên đường tới đội biện luận, Tống Nhất Viện gặp Vương Hoảng, cậu ta có phần mất hồn mất vía.
Tống Nhất Viện cười hỏi cậu ta: "Thất tình đấy à?"
Vương Hoảng rầu rĩ "Vâng" một tiếng.
"Với tình yêu của tuổi trẻ, kết quả không phải quan trọng nhất mà là quá trình."
"Ngay cả quá trình cũng chưa có."
"Bây giờ cảm thấy không có, sau này mới biết được quá trình đó dài biết bao nhiêu." Tống Nhất Viện cười, "Cả đời nhớ nhung."
Vương Hoảng nhìn thẳng vào cô, "Sao đàn chị biết ạ?"
"Đương nhiên vì chị từng nhớ nhung rồi."
"Đã từng yêu sâu đậm một người, sau đó buông bỏ rồi lại yêu một người mới ư?" Vương Hoảng khá khổ sở, "Không phải cả đời chỉ có thể yêu một người sao ạ?"
Tống Nhất Viện mềm lòng, suy nghĩ rất nhiều rồi lại cảm thấy chàng trai ngây thơ như vậy rất đáng yêu, cô nói: "Khi chúng ta còn trẻ, chúng ta cảm thấy tình yêu dài lâu, dài đến mức chúng ta không vượt qua được, "yêu đến già" là một chuyện rất dễ dàng, nhưng trên thực tế tình yêu không dài như chúng ta tưởng tượng, còn thời gian thì dài hơn chúng ta nghĩ."
"Nếu em vẫn kiên trì yêu, để nó mãi mãi tồn tại với thời gian thì sao?"
"Đó là nguyện vọng của em chứ không phải tình cảm của em." Tống Nhất Viện nói, "Yêu không phải là nguyện vọng, yêu là bản năng." Yêu là bản năng, không yêu cũng là bản năng, khi không còn tình cảm mà vẫn kiên trì yêu thì người yêu và người được yêu đều cảm nhận được.
"Vậy chị đã chấp nhận bản năng rồi sao?"
"Đúng vậy. Buông tha cho bản thân mình."
Vương Hoảng không nói lời nào.
Tống Nhất Viện cười tủm tỉm, "Được rồi, được rồi, tuy rằng tàn khốc nhưng chưa chắc đã không phải là một chuyện hạnh phúc. Yêu một người đến kiệt sức, còn có thể lại yêu một người khác là chuyện dũng cảm và may mắn biết bao nhiêu."
"Nhưng em muốn cả đời chỉ yêu một người hơn." Người trẻ tuổi luôn rất bướng bỉnh.
"Quả thật cả đời chỉ yêu một người là kỳ tích may mắn." Tống Nhất Viện không cảm thấy cậu ta ấu trĩ, ngược lại cô nghiêm túc nói: "Khi chúng ta yêu một người đều rất muốn mãi mãi như thế. Khi yêu người đầu tiên, muốn cả một đời một đôi với người đó nhưng sau đó lại không được; rồi khi gặp được người thứ hai, cảm thấy đây có lẽ là cả đời nhưng lại không được... Khi yêu không bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày không còn yêu, nhưng lúc nó đến thì lại cảm thấy chỉ có thể như vậy mà thôi." Cô dừng một chút rồi nói tiếp, "Bây giờ em đang yêu nên cảm thấy đây là cả cuộc đời. Điều này không có gì phải nói cả, chỉ là em đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, vì tác thành cho hứa hẹn hư vô này mà từ chối những duyên phận khác đang đến gần. Điều quan trọng nhất mà tình yêu dạy cho chúng ta chính là học được cách chấp nhận ông trời không chiều lòng người."
Vương Hoảng nhìn cô, ánh mắt trong trẻo mà tha thiết: "Em hiểu rồi, nhưng em đang yêu."
Tống Nhất Viện cười: "Từ từ sẽ tới." Chậm rãi yêu, chậm rãi hết yêu.
Hai người sắp đi đến phòng hoạt động, Vương Hoảng đột nhiên hỏi: "Xung quanh đàn chị có ai cả đời chỉ yêu một người không?"
Gần như Tống Nhất Viện nghĩ ngay tới Vũ Nghị.
"Có đấy."
"Ai vậy ạ?"
Tống Nhất Viện cười, "Chồng chị."
Vương Hoảng ngây người. Hóa ra là sự thật.
"Đàn chị may mắn quá."
"Nếu em thật sự muốn cả đời chỉ yêu một người thì phải hỏi bản thân một câu: Có thể kiềm chế ham muốn được đáp lại của bản thân không? Nếu làm được thì có thể, nếu không làm được thì buông tha cho bản thân đi." Đây là điều Tống Nhất Viện biết từ Vũ Nghị.
Vương Hoảng hiểu rồi, cậu ta không làm được, đành cười với Tống Nhất Viện.
Lúc sau Tống Nhất Viện huấn luyện đội viên, trùng hợp chính là cô tùy tiện rút đề cho bọn họ biện luận lại rút trúng đề "Cả đời có nên yêu nhiều người không?"
Tống Nhất Viện đứng vào một đội, cô nói: "Vương Hoảng, đến đây, chị và em biện luận."
Các đội viện hú hét, tất cả đều đang hóng kịch vui.
Vương Hoảng hất cằm: "Em tới đây!"
"Em chọn đi."
Vương Hoảng cũng không khách khí: "Em chọn không nên."
Tống Nhất Viện nhướng mày: "Những lời khuyên lúc này trả lại hết cho chị luôn à?"
Vương Hoảng cười: "Đàn chị à, đề bài là nên hay không nên, không phải là có thể hay không, tất cả quan điểm mà chị vừa nói với với em đều nói rằng chúng ta không nên."
Tống Nhất Viện cười: "Trẻ nhỏ dễ dạy đấy."
"Do cô giáo giỏi thôi."
Một cuộc biện luận mô phỏng xuất sắc.
Sau khi kết thúc, Tống Nhất Viện thở ra một hơi: "Tháng năm cứ giữ vững trạng thái như vậy thì có thể thắng." Các đội viên vui vẻ phấn khích.
Huấn luyện xong, Tống Nhất Viện đến thư viện đọc sách tra tài liệu, sáu giờ cô về nhà thì đúng lúc Vũ Nghị vừa kết thúc một cuộc họp video, hai người tùy tiện ăn chút gì đó rồi ngồi bên nhau ai làm việc người nấy.
Cuốn sách mà Tống Nhất Viện lặng lẽ viết đã sắp hoàn thành, cô gửi cho Thẩm Phong Bách đọc, anh ta đề nghị: "Cần tạo xu thế trước không?"
Tống Nhất Viện từ chối: "Tạo xu thế làm gì? Tôi còn chưa ra mắt."
"Nhiều người đọc thì sẽ nhanh nổi tiếng hơn."
Tống Nhất Viện đáp: "Ai cần nổi tiếng, tôi muốn lưu danh muôn đời."
Thẩm Phong Bách bật cười, cô vẫn là Tống Nhất Viện kiêu ngạo ấy.
Đúng rồi, đã bao giờ cô muốn nhận được sự nổi tiếng nhất thời đâu, dã tâm của cô rất lớn, thứ cô muốn là danh tiếng trăm năm.
Thẩm Phong Bách nói đầy sắc bén: "Còn kém xa lắm."
Tống Nhất Viện hỏi: "Có ai ăn một miếng mà béo ngay được không?"
Thẩm Phong Bách: "Em biết mà, có rất nhiều đấy."
Tống Nhất Viện: "..."
Cô thở dài, đảo mắt nhìn Vũ Nghị, trong lòng bồn chồn, lại gần hỏi: "Anh muốn đọc sách em viết không?"
"Có."
"Cho em ý kiến nhé!"
"Ừ."
Vũ Nghị đọc ba tiếng, đọc xong thì suy nghĩ một lúc, Tống Nhất Viện nhìn anh.
"Cuộc sống có thể là một quá trình thích ứng không có mục đích, nhưng nghệ thuật thì không nên như vậy."
"Nên như thế nào?"
"Nó hẳn là chiếc hộp Pandora hy vọng."
Tống Nhất Viện chấn động trước lời nói này.
"Theo anh, những bài viết về cái ác không đơn giản chỉ vì vạch trần tội ác. Văn học là ngành học cải tạo tinh thần con người, nếu như chỉ có cái ác, vậy hướng con người về điều sai trái thì phải làm sao? Vạch trần, châm biếm hay những điều khác không phải để chứng tỏ thế giới này thối nát bao nhiêu mà để chúng ta biết chúng ta có thể làm tốt hơn."
Tống Nhất Viện hôn anh: "Cảm ơn anh."
Vũ Nghị xấu hổ: "Anh chỉ nêu quan điểm của mình, chưa chắc đã đúng đâu."
"Vâng." Trong lòng Tống Nhất Viện đã có kết thúc mới, "Đúng hay không cũng không sao, tóm lại anh đã giúp em rồi."
"Vậy là được rồi."
Bởi vì đọc quá nhiều kết thúc đoàn viên sum họp nên Tống Nhất Viện có phần phản cảm, rồi lại đọc quá nhiều kết thúc buồn bã nên cô cũng mất hết hứng thú với những kết thúc bình thường. Nếu không viết đến địa ngục thì cứ viết lên thiên đường... Đây là ý định của cô, nhưng được Vũ Nghị chỉ ra thì cô kịp nhận ra mình đã phạm vào một sai lầm đơn giản nhưng rất lớn.
Mày đang kiêu ngạo vì cái gì hả Tống Nhất Viện? Cô nghiêm túc suy nghĩ lại, thứ mà mọi người viết nhiều nhất chắc chắn là phản ánh điều mà mọi người tập trung. Vì sao mọi người cứ viết kết thúc đoàn viên? Vì sao viết đi viết lại viết đến tận bây giờ?
Bởi vì đoàn viên sum họp ở hiện thực là điều không dễ dàng gì!
Vì sao mọi người thích viết tình yêu phô trường rầm rộ?
Bởi vì có rất ít tình yêu như vậy!
Vậy vì sao mọi người lại bắt đầu viết những thứ bình thường hiện thực?
Bởi vì mọi người càng lúc càng chú ý đến cuộc sống hằng ngày.
Bên trong ẩn chứa bao nhiêu hiện thực, cớ gì vì tránh những điều bình thường mà phải giả vờ thanh nhã lịch sự chứ? Cần gì bởi vì người khác đã viết nhiều rồi nên mình không viết nữa?
Thả lỏng bản thân để tạo nên quyển sách do chính mình lựa chọn.
Tống Nhất Viện quay đầu ngồi vào trước bàn máy tính, bắt đầu gõ chữ.
Người đàn ông ngắm cô một lúc rồi ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu làm việc.
Tống Nhất Viện viết đến bốn giờ sáng, Vũ Nghị ngồi cùng đến bốn giờ sáng.
Cô in nó ra rồi đưa cho Vũ Nghị: "Tình yêu của em, mời anh là người đầu tiên đọc nó."
"Vô cùng vinh hạnh."
Hai người hôn nhau.
Vũ Nghị đang chuẩn bị đọc thì Tống Nhất Viện gập lại. Anh không hiểu, cô chỉ thời gian: "Ngủ thôi anh."
"Anh không buồn ngủ."
"Em buồn ngủ." Tống Nhất Viện nhìn anh, "Không có anh em không ngủ được."
"Vậy ngủ thôi."
Hai người ôm nhau nằm ngủ. Bản thảo lẳng lặng đặt ở đầu giường.