Hạ An tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ. Đầu óc cô vẫn còn quay cuồng, nhưng cơn sốt đã giảm hẳn. Cô nhận ra mình không còn ở trong phòng tắm. Cô đang nằm trên chiếc giường sofa rộng rãi trong thư phòng của Lâm Kiệt.
Cảm giác đầu tiên là cơ thể cô không còn mặc bộ quần áo ướt sũng. Cô ngước nhìn xuống. Cô đang mặc một chiếc áo sơ mi nam màu xám than, dài quá nửa đùi. Mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà quen thuộc tỏa ra từ chiếc áo, bao bọc lấy cô. Đó là mùi của Lâm Kiệt.
Cô ngồi bật dậy, mặt đỏ bừng. Anh ta đã cởi đồ cho cô? Cô lập tức nhìn quanh, nhưng thư phòng trống rỗng.
Lâm Kiệt trở lại sau đó vài phút, mang theo một tô cháo trắng và một ly nước ấm. Anh đã thay một chiếc áo sơ mi màu đen, cài cúc chỉnh tề, nhưng vẫn toát ra vẻ nghiêm nghị.
"Ăn đi. Cô còn hai mươi phút nữa để hoàn thành công việc," anh nói, giọng lạnh lùng như đang ra lệnh.
Hạ An không dám nhìn thẳng vào anh. "Anh... anh đã cởi đồ cho tôi?"
Lâm Kiệt đặt tô cháo xuống bàn, nhếch mép cười đầy khinh thường. "Cô nghĩ tôi có thời gian rảnh rỗi cho mấy chuyện đó sao? Áo sơ mi của tôi nằm ngay đó. Cô tự làm. Đừng tỏ ra ngây thơ."
Cô cảm thấy nhẹ nhõm nhưng cũng có chút hụt hẫng không tên. Cô cúi đầu ăn cháo.
"Sau khi ăn, cô phải làm việc này," Lâm Kiệt nói. Anh đặt một tờ giấy lên bàn, đó là một bản vẽ phác thảo. Không phải bản vẽ kiến trúc, mà là một bức vẽ người.
Hạ An nhận ra, đó là bản vẽ chân dung anh, được cô phác thảo vội vàng trên tờ giấy nháp trong lúc làm việc đêm. Khuôn mặt anh, cái góc nghiêng lạnh lùng, và cả sự nghiêm nghị trong ánh mắt đều được cô tái hiện một cách sống động.
"Cô lén lút vẽ tôi?" Lâm Kiệt chất vấn. Giọng anh không giận dữ, mà đầy hứng thú. "Và cô còn nói cô không 'xâm phạm' đời tư của tôi?"
Hạ An cứng họng. "Đó... đó chỉ là một bài tập luyện tay."
"Luyện tay?" Anh nhấc bản vẽ lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, như đang khám phá nội tâm cô qua nét vẽ. "Tôi thấy sự say mê ở đây. Cô có hứng thú với tôi, Hạ An."
Sự căng thẳng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Hạ An. Cô vội vàng bắt máy, đó là Nam Phong – bạn cùng lớp cũ, đang rủ cô đi xem triển lãm.
"Chào Nam Phong. Tối mai à? Được, mình sẽ đi. Cảm ơn cậu nhé," Hạ An nói nhỏ, cố gắng giữ bí mật.
Lâm Kiệt lập tức đứng dậy. Khuôn mặt anh lập tức tối sầm lại. Sự lạnh lùng biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt tối tăm, đầy chiếm hữu.
Anh giật lấy điện thoại từ tay cô, ngắt cuộc gọi.
"Ai cho phép cô nói chuyện điện thoại trong giờ làm việc?" Giọng anh trầm xuống, thấp đến đáng sợ.
"Đó không phải là giờ làm việc! Anh đã đuổi tôi vì tôi bị sốt!" Hạ An phản kháng.
Lâm Kiệt ném chiếc điện thoại xuống sofa. Anh tiến đến, dùng cơ thể cao lớn dồn cô vào tường. Lần này, sự giận dữ của anh là thật, không còn là sự trừng phạt tinh tế nữa.
"Nam Phong? Bạn học?" Anh gằn giọng. "Cô gái, cô quên mất quy tắc ở đây là gì rồi sao? Hay cô quên ai là người sở hữu cô trong những đêm này?"
Hạ An hốt hoảng. "Tôi không thuộc sở hữu của anh!"
"Không?" Lâm Kiệt cười khẩy. "Cô còn nợ tôi rất nhiều 'hình phạt'. Và tôi không thích bất cứ món nợ nào của tôi bị người khác chạm vào."
Anh không để cô có cơ hội phản ứng, bàn tay anh giữ chặt gáy cô, dùng lực mạnh mẽ kéo cô lại gần.
Đỉnh điểm H+ Bùng nổ (Nụ hôn đầu tiên):
Môi anh áp xuống môi cô, không phải là sự dịu dàng, mà là sự cướp đoạt. Anh ngấu nghiến, mãnh liệt, như muốn nuốt chửng sự phản kháng của cô. Nụ hôn mang theo hương vị mạnh mẽ của cà phê đen và sự giận dữ đầy chiếm hữu.
Hạ An vùng vẫy, nhưng bàn tay anh giữ chặt cô lại, tay kia siết lấy eo cô, kéo cơ thể cô sát vào anh. Cô cảm nhận rõ sự nóng rực và cương cứng của cơ thể anh áp vào cô qua lớp quần áo.
Anh ép cô mở môi, lưỡi anh xâm nhập sâu, thô bạo nhưng đầy kích thích. Anh trừng phạt cô vì dám hẹn hò với người khác, trừng phạt cô vì đã chối bỏ sự sở hữu của anh.
Khi anh buông cô ra, môi cô sưng đỏ, hơi thở dồn dập.
"Đây là hình phạt cho sự phản bội," anh thì thầm, sát môi cô. "Từ giờ trở đi, cô chỉ có thể nhìn thấy tôi, nghĩ đến tôi, và chờ đợi những đêm ở đây."
Anh lùi lại, khuôn mặt đã dịu đi một chút, nhưng ánh mắt vẫn tăm tối. Anh chỉ vào chiếc điện thoại.
"Liên lạc với cậu ta và hủy bỏ. Bây giờ."
Hạ An không còn sức để tranh cãi. Cô biết, ranh giới cuối cùng đã hoàn toàn bị phá vỡ. Cô ngoan ngoãn cầm điện thoại lên, nhưng ánh mắt dán chặt vào Lâm Kiệt. Trong sự sợ hãi và tức giận, cô nhận ra một sự thật đáng sợ hơn: cô đã đáp lại nụ hôn của anh.