Ba ngày sau, Hạ An vẫn miệt mài với công việc "trừ nợ" mỗi đêm. Cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất có thể, tránh mọi ánh mắt và mọi tương tác không cần thiết với Lâm Kiệt. Cô thậm chí còn mang theo băng cá nhân để chứng minh rằng mình đã "nhớ bài học" của anh.
Nhưng thời tiết đột ngột thay đổi, cộng thêm sự căng thẳng tích tụ khiến cô đổ bệnh.
Đêm thứ tư, Hạ An đến căn hộ của Lâm Kiệt với khuôn mặt tái mét và làn da nóng ran. Cô cố gắng giấu đi cơn ho khan nhưng không thành.
"Hạ An, đọc lớn chương ba, mục 'Luật kiểm soát tài sản'," Lâm Kiệt ra lệnh, không rời mắt khỏi máy tính.
Cô bắt đầu đọc, nhưng giọng cô run rẩy, khô khốc. Cơn sốt khiến các chữ cái trên trang sách nhảy múa trước mắt cô.
"Cô đọc cái gì vậy?" Lâm Kiệt đột ngột dừng gõ bàn phím. Giọng anh đầy khó chịu. "Tôi không thuê cô đến đây để lẩm bẩm những điều vô nghĩa."
"Tôi... tôi xin lỗi," Hạ An thì thầm, tay cô bám chặt vào thành ghế để không bị ngã.
Lâm Kiệt đứng dậy. Sự tức giận của anh bao trùm căn phòng.
Anh bước đến, không nói một lời, đưa bàn tay to lớn, ấm nóng của mình áp vào trán cô. Cái chạm bất ngờ khiến Hạ An rùng mình, nhưng sau đó cô lại thả lỏng, cảm nhận sự mát lạnh đầy dễ chịu.
"Nhiệt độ này..." Giọng anh chùng xuống, sự tức giận thay bằng vẻ mặt nghiêm trọng. "Cô bị sốt."
Anh không để cô kịp phản ứng, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô vào sâu bên trong căn hộ. "Cô gái ngốc. Cố tỏ ra mạnh mẽ chỉ khiến cô thêm phiền phức."
Anh đưa cô vào một căn phòng mà cô chưa từng thấy – phòng tắm chính của anh, rộng hơn cả phòng ngủ của cô.
"Cô vào đây." Anh chỉ vào bồn tắm đá cẩm thạch lớn, chứa đầy nước ấm. "Nằm vào đó. Tôi không chấp nhận nhân viên bị bệnh."
Hạ An ngượng nghịu. "Tôi... tôi có thể về nhà. Tôi sẽ tự lo."
"Về nhà?" Anh cười khẩy. "Ai cho phép cô tự ý dừng thỏa thuận? Cô còn nợ tôi rất nhiều. Nằm xuống, bây giờ."
Sự kiểm soát của anh không cho phép phản kháng. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống mép bồn, bắt đầu cởi quần áo. Chiếc áo sơ mi rơi xuống sàn. Cô mặc một chiếc áo lót đơn giản.
Ngay khi cô định cởi chiếc quần jeans, Lâm Kiệt đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp, đầy ám chỉ.
"Dừng lại."
Hạ An ngước nhìn, mặt cô nóng ran không phải vì sốt, mà vì ánh mắt anh.
Anh tiến lại gần, cúi người. Đôi mắt sắc lạnh của anh dán chặt vào khuôn ngực cô đang phập phồng. Anh đặt tay lên vai cô, dùng lực đẩy nhẹ, buộc cô trượt dần vào bồn tắm.
"Cô nghĩ tôi cần cô trình diễn sao?" Anh khinh miệt, nhưng đôi mắt lại cháy rực. "Tôi chỉ cần cô khỏe mạnh. Tự lo liệu lấy."
Lâm Kiệt quay lưng, lấy một chiếc khăn bông lớn và một ít thuốc hạ sốt. Nhưng trước khi anh rời đi, anh lại quay lại.
Anh quỳ xuống bên mép bồn tắm. Bàn tay anh đưa xuống nước, chạm vào vai cô, rồi di chuyển vuốt nhẹ dọc sống lưng cô, nơi làn da cô vẫn còn run rẩy vì lạnh và căng thẳng.
"Tôi không thích những thứ yếu ớt trong lãnh thổ của mình," anh thì thầm, giọng nói trầm khàn hơn mọi khi. "Nên, đừng yếu đuối."
Cái chạm đó không thô bạo, nhưng lại vô cùng thân mật. Hạ An cắn môi, cảm nhận sự chăm sóc đầy chiếm hữu và quyến rũ. Cô biết, anh không chỉ đang giúp cô hạ sốt, mà còn đang đánh dấu, đang khám phá cô trong tình trạng yếu đuối nhất.
Lâm Kiệt đứng dậy. Anh đặt khăn và thuốc lên kệ, sau đó bước ra khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.
Hạ An nằm trong bồn tắm, hơi nước ấm áp bao bọc lấy cơ thể cô. Nhưng trái tim cô lại đập rộn ràng, nóng rực hơn cả cơn sốt. Cô ngước nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: "Anh ta bị điên rồi."
Màn đêm buông xuống, và cô nhận ra, cô không còn sợ người đàn ông này nữa. Cô chỉ tò mò, và bị quyến rũ bởi sự kiểm soát đầy ám ảnh của anh.