Quyền Thần

Chương 54: Chương 59 - 60:


trước sau

Quyền Thần
Quyển 1: Mưa Đông Hải
Chương 59 - 60: Vui lòng phục tùng.

Dịch giả: A Bư (lonelyvagabond)
Biên: A Lạ (holakame)
Nguồn : Hội Chém Mướn - Bàn Long Hội

Lãnh Chiếu thản nhiên nói:

- Mỹ Nhân Ngư? Sớm muộn cũng là nữ nhân của ta.

Hắn nói xong đầy vẻ tự tin, nhưng từ trong lời nói, mang theo một hơi thở âm độc, làm cho người nghe cảm giác thật sự có chút không thoải mái, ít nhất lọt vào trong tai Hàn Mạc, lời này có sắc thái không khác gì lưu manh. Có điều, đối phương là hải tặc, nói ra những lời như vậy, cũng chẳng ngoài suy nghĩ của Hàn Mạc.

Thế nhưng, nghe ý tứ trong lời nói của bọn hắn, thủ lĩnh bọn họ hẳn là một vị đảo chủ, hơn nữa đám người này dưới sự hướng dẫn của Lãnh Chiếu, dấu diếm vị đảo chủ kia mà lén lút hành động.

Nhân vật Lãnh Chiếu này cũng thuộc dạng cường hãn.

Một gã hải tặc bước tới đá Hàn Mạc mấy cái, quay đầu lại nói:

- Tiểu tử này còn chưa tỉnh nữa!

- Mũi tên của ta có ngâm mê dược Đông Trùng Hạ Thảo, không có hai ba canh giờ, hắn không thể tỉnh dậy đâu.

Lãnh Chiếu cũng đi tới, nhìn Hàn Mạc đang "mơ màng ngủ say", lạnh lùng nói:

- Chỉ sợ phải một lát nữa hắn mới tỉnh lại được!

- Lãnh nhị ca, tiểu tử này chỉ là tên lính hải quân, giá trị không đáng bao nhiêu, dẫn hắn trở về làm cái gì?

Có người lại hỏi:

- Còn không bằng vứt xuống biển làm bữa ăn cho cá mập, tránh phiền toái sau này?

- Hải quân?

Lãnh Chiếu lắc đầu nói:

- Nếu chỉ là lính hải quân bình thường, liệu hắn có thể chỉ trong ba chiêu hai thức đánh bại được Đại Bảo?

- Đúng vậy a!

Lập tức có người tán thành nói:

- Đại Bảo trên Tiên Nhân đảo chúng ta, công phu của hắn tính ra cũng thượng hạng, trên đảo không có mấy người là đối thủ Đại Bảo. Tiểu tử này không biết sử ra chiêu thức quỷ quái gì, chỉ trong vòng ba chiêu đã đánh bại được Đại Bảo. Bây giờ nghĩ lại tên tiểu tử chỉ sợ chưa chắc đã là lính hải quân.

Hàn Mạc nghe những lời nói đó, trong lòng cười lạnh:

- Kĩ năng đánh lộn của thiếu gia, ba chiêu không thể đánh ngã người, vậy chẳng phải quá uổng công luyện tập rồi? Hắc hắc, cũng nên biết thiếu gia không phải là người bình thường mà!

- Đại Bảo hiện tại như thế nào rồi? Tốt hơn chút nào chưa?

Lãnh Chiếu nhàn nhạt hỏi. Lời của hắn không biểu hiện nhiều ý quan tâm lắm, giống như thuận miệng hỏi qua thôi, tỏ vẻ hắn ít nhất cũng quan tâm đến tình hình đám thuộc hạ.

Người này có lẽ muốn hư tình giả ý (giả vờ có tình cảm), nhưng có thể do tính tình vốn lạnh lẽo và lãnh đạm, hoặc do trời sanh không có tính quan tâm đến người khác, nên biểu hiện của hắn không tốt lắm.

- Đã không còn chuyện gì rồi.

Có người trả lời:

- Thế nhưng nói ra cũng thật lạ, chính miệng Đại Bảo nói rằng, trong nháy mắt, chân của hắn giống như không phải của mình vậy, không có một chút khí lực, hơn nữa lại nhức mỏi vô cùng, bản thân cũng không biết làm sao mà bị ngã xuống. Ta xem thì chưa chắc do tên tiểu Hải quản này có bản lãnh gì đó, nói không chừng vừa đúng dịp Đạo Bảo bị chuột rút, cho nên ngã xuống.

- Trên đùi bỗng nhiên bị tê dại còn có thể nói do đột nhiên chuột rút, vậy chuyện bả vai kia thì chuyện gì đã xảy ra?

Lãnh Chiếu thản nhiên nói:

- Xương cốt thiếu chút nữa bị vỡ nát.

Tất cả mọi người không ai nói một lời nào.

Nơi boong tàu bỗng nhiên có người kêu lên:

- Lãnh nhị ca, hai cái thuyền kia trở lại kìa!

Lãnh Chiếu đắc ý nói:

- Làm không tệ, công phu của Thành Tư kia thật sự lợi hại, nhưng mà chỉ huy chiến thuyền thì...Hắc hắc, đích xác là một kẻ ngu, lấy đâu ra năng lực để đuổi theo thuyền của chúng ta.

Vừa quét mắt nhìn qua Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang mấy lần, mới thản nhiên nói:

- Xem bọn hắn có thể ngủ tới bao lâu!

Ánh mắt của hắn nhìn đống vật thải do Tiêu Đồng Quang nôn mửa ra, lạnh lùng cười một tiếng. Không hề nhiều lời, hắn dẫn mọi người lên trên, đắp lên trên khoang đáy boong tàu. Khoang đáy trong nháy mắt một lần nữa bị bao phủ bởi tấm che màu đen.

- Tiên Nhân đảo?

Hàn Mạc lẩm bẩm tự nói. Hắn cố gắng hết sức , muốn từ trong đầu mình nghĩ cho ra cái địa danh này. Trong "Đông Hải địa chí" có giới thiệu rất nhiều đối với đại Đông Hải. Nhưng mà trong đó có một hiện tượng rất kỳ quái, đó chính là không hề đề cập gì tới mấy chục tòa tiểu đảo Đông Hải, vị trí cụ thể và tên của địa danh.

Về điểm này, Hàn Mạc có thể hiểu được, dù sao cũng là ghi chép của hải tặc, tự nhiên không thể đem vùng đất hải tặc sinh tồn, tụ tập nói rõ từng chi tiết ra bên ngoài.

Đại Đông Hải có diện tích khổng lồ. Nghe nói có vạn dặm mặt biển, mấy chục tòa tiểu . Bên trong sách cũng chỉ những hải đạo trong phạm vi gần Đông Hải Quận thuộc về Yến quốc. Tính khắp cả Đông Hải, ai có thể tính ra được có bao nhiêu tiểu đảo.

Hắn còn đang chăm chú suy nghĩ, cố gắng phân tích Tiên Nhân Đảo kia đến tột cùng là mảnh địa phương nào trong Đông Hải hải vực, đã nghe thấy tiếng Tiêu Đồng Quang thấp giọng nói:

- Lúc này...lúc này thật sự là hải tặc...??

- Ngươi cho rằng ta lừa ngươi sao?

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Tiêu đại nhân, chúng ta tự cầu cho mình phúc dày đi!

- Hàn Mạc, ta nghe qua ý của bọn chúng, hẳn là không chuẩn bị giết chúng ta mà bắt chúng ta làm con tin đổi lấy bạc a?

Cảm giác sợ hãi của Tiêu Đồng Quang đã tiêu trừ đi không ít.

- Bạc có thể giải quyết được chuyện này, vậy thì tốt rồi. Đám hải tặc này, có thể trải qua bao nhiêu việc để rành đời cơ chứ, cho bọn hắn năm ba ngàn lạng bạc, còn không biết điều một chút thả chúng ta đi a!?

- Tiêu đại nhân xem ra đã nghĩ thông suốt rồi!

Hàn Mạc thở dài nói:

- Thế nhưng đại nhân hẳn cũng đã nghe qua, có một số hải tặc, thích nhất là việc giết con tin. Ngươi nếu như không phải loại đàng hoàng, bọn họ không muốn cầm lấy bạc mà muốn giết người!

- Thật sao?

Thanh âm Tiêu Đồng Quang có chút sợ sệt.

Hàn Mạc cảm thấy buồn cười, nói:

- Tiêu đại nhân, ta muốn hỏi, người Tiêu gia các ngươi ai cũng nhát gan giống như ngươi vậy sao? Ồ, vị Tiêu Thái sư kia thì sao, có phải cũng rất nhát gan như vậy hay không?

- Im miệng!!!

Tiêu Đồng Quang thấp giọng trách cứ:

- Hàn Mạc, đại ca của ta...Ồ Tiêu Thái sư là trọng thần một nước, há lại để cho ngươi, một tên tiểu tử tóc còn để chởm nói xấu thế sao, đây là tội lớn, phải chém đầu thị chúng!

Hàn Mạc không nhịn được nói:

- Tiêu đại nhân, ngươi có thể đừng có giả bộ được hay không. Nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, đều bị trói rồi, ngươi có thể nhỏ tiếng một chút được chăng? Đừng trách ta sao một lát nữa không nói chuyện với ngươi, ở nơi tối như hũ nút thế này đủ hù chết ngươi đấy. Ta không có chút lừa gạt ngươi, đây là một loại thuyền hải tặc, đặc biệt loại khoang đáy như thế này thường xuyên phải cất dấu một ít con tin, vân vân. Người chết ở đây cũng không ít, nói không chừng bốn phía quanh đây còn có Quỷ Hồn đấy...

Trước mắt Tiêu Đồng Quang là một mảng đen nhánh. Nơi này vốn làm người ta thấy tối tăm nên dẫn tới cảm giác cực kì khiếp sợ. Huống hồ cổ nhân đối với yêu ma quỷ quái cực kì tin tưởng và mê tín, cho nên Hàn Mạc vừa nói ra như vậy, Tiêu Đồng Quang không nhịn được run lên từng đợt.

Sau một hồi trầm mặc, Tiêu Đồng Quang mới thở dài nói:

- Hàn Mạc, trước kia ta vẫn cho là Hàn gia các ngươi cùng với hải tặc cấu kết chung một chỗ. Bây giờ nhìn lại, chỉ sợ suy nghĩ của ta sai lầm rồi. Nếu không đám hải tặc này sẽ không đụng chạm vào thuyền lấy châu?

- Hàn gia chúng ta trung quân ái quốc, là kẻ địch của hải tặc, tự nhiên không thể nào cùng bọn chúng ở cùng một chỗ!

Hàn Mạc thản nhiên nói. Trong bóng tối, trên mặt hắn mang theo nụ cười khó nắm bắt.

- Trung quân ái quốc? Thật như thế không?

Hàn Mạc lạnh nhạt nói:

- Tiêu đại nhân, hình như rất hoài nghi sự trung thành Hàn gia chúng ta?

Hắn thở dài, nói:

- Đại nhân, có lẽ không biết, thật ra thì Hàn gia chúng ta...Ai, khó khăn lắm a..!!!

Tiêu Đồng Quang nghe khẩu khí Hàn Mạc như ông cụ non, cực kì nghi ngờ nói:

- Xin chỉ giáo?

- Cửu đại thế gia Yến quốc, Hàn gia ta ở vị trí thứ sau, lúc nào cũng phải xem sắc mặt người khác. Thật ra thì Hàn gia chúng ta cũng hiểu, hôm nay mặc dù tại hoàng uy, nhưng mà ở Yến quốc chân chính giữ quyền lực, đó chính là nhóm người Tiêu gia các ngươi!

Trên mặt Hàn Mạc lộ ra một nụ cười quái dị, nhưng thanh âm lại bình tĩnh dị thường:

- Vốn sâu trong nội tâm Hàn gia chúng ta muốn cùng Tiêu gia các ngươi kết minh, chẳng qua là...Chẳng qua hai nhà dường như có một số việc không thể nói ra rõ ràng, cho nên sinh ra không ít hiểu lầm...!

- Hàn gia các ngươi thật sự có tâm ý kết minh cùng Tiêu gia chúng ta?

Tiêu Đồng Quang có chút ít kích động nói:

Hàn Mạc nói:

- Đại nhân, ta ở Hàn gia là hậu bối, không có quyền nói chuyện. Chuyện ta nói ra lúc này, chẳng qua là thỉnh thoảng nghe người nhà lén nói đến, cũng tương tự ý tứ này mà thôi...

Những lời nói này nếu phát ra từ Hàn Huyền Xương hoặc một nhân vật trọng yếu khác của Hàn gia, tự nhiên Tiêu Đồng Quang sẽ không tin. Nhưng mà tự trong miệng Hàn Mạc nói ra, Tiêu Đồng Quang lại muốn tự thẩm định lại một phen.

Tuy Hàn Mạc nói trơn tru vô cùng. Nhưng mà trong mắt Tiêu Đồng Quang, dù sao cũng là một người tuổi trẻ, loại đại sự như thế này, người trẻ tuổi tự nhiên không dám dễ dàng nói giỡn như vậy.

Thực tâm mà nói, giai đoạn trước mắt Tiêu gia chủ yếu chỉ đối phó hai nhà Diệp Ngô ở Bột Hải Quận. Đối với những thế gia khác, càng không có quá nhiều thời gian để đối phó. Nếu như những thế gia khác có thể yên ổn bất động, thậm chí kết mình cùng Tiêu gia, đây là cục diện Tiêu gia vô cùng hi vọng thấy được.

Hai nhà Diệp Ngô, gia tộc Diệp tộc ở vị trí thứ hai, gia tộc Ngô thị ở vị trí thứ tư, đều là những gia tộc có thực lực tương đương nhau. Hơn nữa hai nhà đã sớm kết minh cùng phân cao thấp với Tiêu gia. Nói một cách khác, trước khi hai nhà Diệp Ngô còn chưa bị tiêu diệt thì Tiêu gia rất nguyện ý đoàn kết với hết thảy mọi lực lượng khác.

Khi Hàn Mạc nói chuyện, nguyên nhân hắn làm vậy là để di dời sự tập trung tinh thần của mình, tránh cho bị mùi hôi thối càng lúc càng nồng nặc làm bản thân muốn nôn mửa ra. Hắn hết sức rõ ràng, nôn mửa đối với việc tiêu hao thể lực ảnh hưởng rất lớn. Sau khi bị hải tặc bắt cóc, chuyện sau đó hết thảy không biết chắc. Bản thân nhất định phải bảo tồn đầy đủ thể lực, luôn trong trạng thái chuẩn bị, tùy cơ ứng biến.

Về phần đề tài khi nói chuyện của Hàn Mạc, ý tứ lừa dối quá rõ ràng.

Tiêu Đồng Quang trầm ngâm chốc lát, mới nói:

- Nếu như lời của ngươi là sự thật, ta sẽ suy nghĩ để có cơ hội!

.....

Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người nói chuyện câu được câu không về một số chuyện bình thường chẳng có gì quan trọng. Nói qua nói lại, hai người nhanh chóng đã mơ màng rồi ngủ thiếp đi. Cảm giác được thân thuyền hình như ngừng lại, cảm thấy có chút kỳ quái. Khoang đáy boong tàu kia một lần nữa được mở ra, một cái đầu thò xuống ,nói lớn tiếng:

- Mẹ nó chứ lại giả bộ ngủ nữa hả, đến chỗ rồi! Các ngươi nếu không muốn đi ra ngoài, lại còn đưa mặt ngu ngốc nhìn ta à? Nghẹn chết với hai tên khốn kiếp này mất!

Lập tức có mấy người nhảy vào, đem Hàn Mạc và Tiêu Đồng Quang lên boong tàu. Hai người ngừi được mùi không khí mát mẻ, nhất thời tham lam hít lấy.

- Hai vị đi thôi! Các ngươi chính là những khách quý của chúng ta!

Lãnh Chiếu với mái tóc tết đuôi sam từ bên cạnh đi ra ngoài, lạnh lùng nhìn hai người, bĩu môi nói:

- Dẫn bọn hắn xuống thuyền!

Lập tức có bốn năm tên hải tặc giơ đại đao lên, đi theo phía sau Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang, xô đẩy bọn hắn đi về phía trước.

Đi về phía mũi thuyền trên boong tàu, Hàn Mạc nhìn bốn phía một chút. Thuyền bè đậu vào trên bờ cát. Chỉ thấy rằng con thuyền nhốt mình so sánh với chiến thuyền cỡ nhỏ của Trấn Phủ Quân thì lớn hơn một chút xíu, nhưng mà chắc chắn so với chiến thuyền Trấn Phủ Quân thì trang bị không thể so bì được. Ở phía sau con thuyền này, còn hai chiếc thuyền nhỏ hơn đi theo, hiển nhiên chính là hai chiếc thuyền dùng để kéo Thần Bính và Thần Đinh.

Ngoại trừ ra, tựa vào bờ cát bên bờ biển còn có ba bốn chiếc thuyền tương đối lớn cùng hơn mười con thuyền nhỏ, xếp thành một hàng, cùng bỏ neo bên bờ cát. Những thứ này hiển nhiên là gia sản trên biển của đám hải tặc.

Hết thảy những điều đó không làm Hàn Mạc kinh ngạc. Đích thực làm cho Hàn Mạc kinh ngạc là, hiện ra ngay trước mắt mình một hòn đảo như tòa nhà lớn. Thoạt nhìn qua một chút, ít nhất phạm vi của nó cũng phải vài chục dặm. Không chút nghi ngờ gì, hòn đảo này ở trên biển Đông tuyệt đối được xếp vào một trong số những hòn đảo lớn.

Trên bờ cát là những hạt cát trắng phau xinh đẹp lạ thường. Cách đó không xa những cây cọ xếp thành một hàng thẳng tắp. Những cây dừa cao lớn với cánh lá xanh biếc, khi gió biển ôn nhu thổi qua, cây cối khẽ lay động, giống như đang hoan nghênh khách nhân từ phương xa tới.

Nơi xa xa là một mảnh rừng rậm rạp. Hòn đảo lớn vài chục dặm giống như được bao phủ bởi cây cối xanh biếc trong rừng rậm. Trên đảo tản mác ra mùi vị trong lành, thấm sâu vào ruột gan. Bên trong mảng rừng rậm, những phòng ốc thưa thớt có thể loáng thoáng thấy được, hầu hết là dùng những cây trúc, đại mộc, khô đằng, cỏ tranh dựng thành nhà cửa. Mặc dù rất đơn sơ, nhưng lại lộ ra dáng vẻ tự nhiên hòa hợp với khung cảnh xung quanh. Hơn thế nữa, ở trên đảo còn có không ít cây cỏ hoa lá đặc biệt, người ngoài nhìn vào, tự nhiên tai mắt có cảm giác rất mới mẻ.

Trên bờ cát, đã tụ tập trên trăm người. Nam nữ già trẻ đủ cả, ánh mắt bọn họ nhìn vào ba con thuyền đầu cùng với hai mươi ba con người. Giữa lúc ấy có người hô to:

- Lãnh nhị ca, lần này thu hoạch như thế nào? Có phải mọi người mang về thứ tốt hay không?

- Lãnh nhị ca ra tay, sao có chuyện tay không mà về được? Nhất định là có thu hoạch thật lớn đây!

Trên bờ có người kêu to lên.

- Đúng vậy a, Lãnh nhị ca trên đảo chúng ta là người giỏi độc nhất vô nhị, không lần ra biển nào mà không có thu hoạch!

Mọi người vội vàng trò chuyện, miệng cười hớn hở, hiển nhiên đối với Lãnh Chiếu rất khâm phục. Đối với năng lực của Lãnh Chiếu, những người ngày không có chút nghi ngờ gì cả.

Ba con thuyền đã thả neo. Lãnh Chiếu là người đầu tiên từ trên ván thuyền bước xuống. Trên mặt lạnh lẽo, chẳng qua hắn quay đầu lại vung tay lên, lớn tiếng nói:

- Cột hai gã kia lại!

Thời điểm mọi người nhìn thấy mười mấy người bước xuống thuyền, không thấy vận chuyển những chiến lợi phẩm như thường ngày, nhất thời đều có chút thất vọng.

- Không cần phải thất vọng!

Lãnh Chiếu nhìn về phía đám người đang vây quanh, thản nhiên nói:

- Hai người kia đổi lại lượng bạc đủ các ngươi dùng trong ba năm!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không tin, vội vàng đánh giá hai người Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang.

Bị mọi người soi giống như nhìn khỉ, đây hiển nhiên là chuyện tình không thoải mái gì, cho nên mặc dù Tiêu Đồng Quang tức giận đến cực điểm, nhưng đồng thời cũng kinh hoảng lúng túng tới cực điểm. Hắn đành phải cúi thấp đầu, không dám nói một câu.

Hàn Mạc với khuôn mặt thanh tú cười híp mắt nhìn đám người xung quanh, giống như gặp mặt mấy lão bằng hữu, càng giống như mình là một thành viên trên đảo, cười khì khì nói:

- Mọi người hảo, hảo a! Chớ chen lấn, chớ chen lấn! Xô đẩy tiểu bằng hữu ra thực không tốt lắm a! Cho dù không có xô đẩy tiểu bằng hữu, thì đẩy mỹ nữ ra là chuyện không nên a! Ah, thật xin lỗi, nơi này không có hoa thơm, tóm lại mọi người cứ từ từ xem, ta nhất thời không thể đi được!

Ngay vào lúc này, từ trong đám truyền đến một thanh âm vô cùng thanh thúy dễ nghe không kém phần lạnh lẽo như băng:

- Lãnh Chiếu, không có mệnh lệnh của đảo chủ, ngươi tự tiện dẫn người rời đảo hành động. Người có còn để đảo chủ trong mắt mình hay sao?

Hàn Mạc nghe được thanh âm kia, không nhịn được phải quay lại nhìn. Chỉ thấy đám người đó đã tránh ra tạo thành một lối đi, ở đó có một nữ tử đang chống nạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lãnh Chiếu.

Làn da của nàng có màu cổ đồng thật khỏe mạnh, tựa hồ mỗi một tấc da thịt đều ẩn chứa sự co dãn và lực lượng kinh người. Hàn Mạc lần đầu tiên gặp gỡ, cũng chưa kịp nhìn mặt nàng, thì lại bị đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng hấp dẫn.

Nàng mặc một cái váy ngắn bằng da, để lộ ra một đôi chân dài bóng loáng mà khỏe mạnh. Cặp chân dài kia rất săn chắc, thẳng tắp mà co dãn, đặc biệt là nước da màu cổ đồng khỏe mạnh kia tràn ngập sự hấp dẫn vô tận. Trên chiếc váy da lộ ra nửa vòng eo thon và nhỏ nhắn, tinh tế mà bằng phẳng không có tì vết. Phía trên, nàng vận một cái áo da, chỉ đủ che phần ngực, bó chặt đôi nhũ phong ngạo nghễ. Mặc dù được chiếc áo bó vô cùng chặt, nhưng vô luận như thế nào, cũng không thể ngăn cản cả vùng đồ sộ trước ngực của nàng vươn cao giống như một ngọn núi vậy. Khoác ngoài chính là một cái áo choàng nhỏ màu đỏ, nhìn qua thì đơn giản nhưng lại tỏa ra một sức sống mãnh liệt.

Nàng thật đẹp, một vẻ đẹp hoang dã! Ngũ quan xinh xắn do trời ban cộng thêm mái tóc đen nhánh xinh đẹp được cột lại bằng một sợi tơ hồng.

Dưới đôi môi của nàng có một nốt ruồi mỹ nhân màu đỏ, nhưng lại thoáng ẩn thoáng hiện. Điều này làm cho khuôn mặt mỹ lệ của nàng vốn lạnh như băng vô hình chung lại tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Ánh mắt nàng lạnh như băng, có thể làm cho người ta lập tức cảm giác được nữ nhân này rất khó đối phó. Hơn nữa, toàn thân nàng lại tỏa ra một nét dã tính khó có thể thuần phục.

Lấy sự suy đoán của Hàn Mạc thì thiếu nữ này tuyệt đối không lớn tuổi hơn mình, chắc là khoảng mười bảy mười tám tuổi! Rất có thể cùng với tuổi mình?

….

Lãnh Chiếu ngẩng đầu nhìn rồi thiếu nữ, rồi thản nhiên nói:

- Đại tiểu thư, ta tự tiện ra biển, cũng chỉ vì ba trăm miệng ăn trên đảo thôi!. Về phần không để Đảo chủ vào mắt thì quả thật Lãnh Chiếu ta đảm đương không nổi!!

Thiếu nữ chân dài chậm rãi đi tới hỏi:

- Tìm cơm ăn? Ngươi tìm được cái gì rồi? Hưng sư động chúng, bất tuân đảo quy, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi đã ra ngoài lấy được cái gì về cho mọi người đây?

Liếc thấy cánh tay Đại Bảo không xa phía sau Lãnh Chiếu còn đang băng bó, nàng tức giận nói:

- Đại Bảo, ngươi cũng đi theo đi hắn mò mẫm chộn rộn để rồi bị thương sao? Chẳng lẽ không ai đau lòng vì ngươi à?.

Đại Bảo nhếch miệng cười ngây ngô nói:

- Đại tiểu thư, ta không sao! Nàng đừng trách cứ Lãnh nhị ca! Mặc dù chúng ta không có cướp được trân châu nhưng cũng bắt được hai tên cẩu quan để đổi lấy bạc mà...!!!

-Trân châu?

Hàng lông mày thon dài của thiếu nữ chau lại, nàng quét mắt nhìn mọi người một lần, nụ cười bỗng trầm xuống:

- Hà lão tam đâu? Làm sao lại thiếu mất mấy người?

Đám người bốn phía tụ tập nhất thời tỉnh ngộ, một phụ nhân lập tức kêu lên:

- Khẩu tử nhà ta đâu rồi? Hắn ở đâu?

Vừa nói, một đứa trẻ chừng tám tuổi kêu lên:

- Cha, cha ta đi đâu rồi? Cha nói sau khi trở lại sẽ cho ta ăn ngon mà!

Nhất thời đã có không ít người rối rít đi tìm kiếm thân nhân của mình. Những hải tặc trở lại kia thì cúi thấp đầu, không dám nói lời nào cũng không dám đối mặt với sự chất vấn của mọi người.

Thật ra thì tình huống như thế tương đối nhiều. Hải tặc ra biển đương nhiên sẽ gặp tình huống như vậy. Mỗi một lần ra biển, tổng hội sẽ có mấy người thương vong, còn những người quay về sẽ phải đối mặt với sự hỏi thăm cùng thống khổ của những gia đình có người chết.

Bất quá thường ngày địch thủ của họ cũng yếu, bị thương mặc dù không tránh được, nhưng người chết lại không nhiều, thỉnh thoảng mới xuất hiện tử vong thôi, mà cũng chỉ là một, hai người.

Nhưng mà lần này lại là hao tổn đến bốn năm người, coi như là thương vong quá lớn rồi.

Qua nét mặt của những người đi biển về, tất cả đều hiểu được những người chưa trở về thì vĩnh viễn cũng sẽ không về được rồi.

Nụ cười trên mặt thiếu nữ chân dài tắt dần, thay vào đó là sắc mặt tràn đầy giận dữ, lông mày nàng nhíu chặt, nàng cắn môi.

Ôi! Bộ dáng này trong mắt Hàn Mạc thì thật là đẹp a!

- Đây chính là đồ mà nhị đương gia ngươi mang về cho mọi người sao? Mang về sự thống khổ, mang về cảnh tang thương?

Thiếu nữ chân dài căm tức nhìn Lãnh Chiếu, tựa như muốn xé Lãnh Chiếu ra thành từng mảnh.

Nàng tựa hồ không khống chế được sự tức giận của mình mà chỉ vào Lãnh Chiếu nói:

- Ngươi tự tiện hành động dẫn đến hao binh tổn tướng, ngươi làm như thế nào mà ăn nói với mọi người? Ngươi làm như thế nào mà ăn nói với Đảo chủ đây?.

Lãnh Chiếu liếc thiếu nữ chân dài một cái rồi thản nhiên nói:

- Vì ba trăm miệng ăn thì có người hy sinh cũng là điều tất nhiên!

- Ngươi...!!!

Đôi mắt đẹp của mỹ nữ chân dài mở to ra, giơ tay tát lên khuôn mặt của Lãnh Chiếu với tốc độ nhanh vô cùng. Hàn Mạc nhìn thấy thế thì khóe miệng hiện lên nụ cười, quả nhiên là lạt tiêu mỹ nhân.

Ớt là một loại quả có mùi vị, rất có mùi vị! Nếu như là một mỹ nhân còn có một đôi chân dài săn tròn và thẳng tắp, lại tràn đầy lực lượng cùng co dãn, thì tự nhiên là khó có thể dùng bất kỳ loại ngôn ngữ nào để diễn tả được.

Chẳng qua là cái tát hung hãn của lạt tiêu mỹ nhân cũng không tới được mặt của Lãnh Chiếu. Tay Lãnh Chiếu trong nháy mắt bắt được cổ tay của thiếu nữ chân dài. Hắn lạnh lẽo nhìn mỹ nhân chân dài rồi thản nhiên nói:

- Đỗ Băng Nguyệt, muốn đánh ta, nàng còn chưa đủ tư cách!!!

- Lãnh Chiếu, ngươi...Ngươi là tên khốn kiếp!

Mỹ nữ chân dài Đỗ Băng Nguyệt kia cắn môi, trong đôi mắt xinh đẹp kia tưởng chừng như muốn phun ra lửa.

- Không nên dùng loại giọng này nói với ta!

Lãnh Chiếu ghét sát vào khuôn mặt Đỗ Băng Nguyệt, trước mặt hắn là khuôn mặt kiều diễm động lòng người mà không lúc nào hắn không tơ tưởng. (A Bư: đệ chém đấy!)

- Năm đó, cha ta đi theo đảo chủ, chính vì muốn chuẩn bị cho ta một miếng cơm ăn. Hôm nay, phụ thân ta mặc dù không có ở đây nhưng mà phần trách nhiệm này Lãnh Chiếu ta cũng phải gánh ... Nàng nên nhớ kỹ, chúng ta là hải tặc, hải tặc muốn sinh tồn thì có đôi khi sẽ phải lấy tính mệnh ra để đổi!

- Ngươi buông tay ta ra!.

Đỗ Băng Nguyệt muốn rút cổ tay non tơ mềm mịn của mình ra khỏi bàn tay thô to của Lãnh Chiếu, nhưng do khí lực của Lãnh Chiếu quá lớn, nhất thời không thể rút ra được:

- Ngươi làm đau ta đó...!!!

Lãnh Chiếu nhếch miệng cười quái dị:

- Băng Nguyệt à, biết đau là tốt rồi! Nàng phải biết rằng nàng cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân, dù cho có bản lãnh gì đi nữa cũng phải nghe lời của nam nhân! Nhớ kỹ điểm này thì mới có lợi cho nàng!

Hắn buông tay ra, Đỗ Băng Nguyệt lập tức từ sau thắt lưng rút ra một thanh chủy thủ sắc bén, nhắm ngay Lãnh Chiếu mà đâm tới.

Vẻ mặt Lãnh Chiếu lạnh lùng nói:

- Đỗ Băng Nguyệt, nàng muốn làm gì? Thật không biết tốt xấu! Nàng không phải là đối thủ của ta đâu!.

Đỗ Băng Nguyệt kiều nhan tức giận, đôi chân thon dài bay lên hướng về phía Lãnh Chiếu đá một cước. Đôi chân dài thẳng tắp ưu mỹ này làm cho tim Hàn Mạc đang bên cạnh chợt đập thình thịch, không nhịn được bèn ngước lên nhìn. Hắn muốn nhìn xem thời điểm Đỗ Băng Nguyệt đá chân có thể tiết lộ cảnh xuân ra ngoài hay không, đối với điểm này, hắn rất là có hứng thú. (A Bư: Đã bị trói mà còn ham hố Lạ ka nhỉ? – Ta cũng thế mà Bư! Hix...!!!)

Chẳng qua là phía ngoài Đỗ Băng Nguyệt mặc dù ăn mặc tương đối cởi mở, nhưng mà bên trong lại vô cùng kín đáo. Giống như trên bộ ngực mặc dù hơi thiếu vải, nhưng lại đem địa phương trọng yếu che lại, mà phía dưới cũng giống vậy, mặt dưới váy ngắn lại là da quần cụt, rất kín a!.

Cho nên Hàn Mạc chỉ có thể tiếc nuối mà hướng về phía bộ ngực Đỗ Băng Nguyệt nhìn, ít nhất khi bộ ngực vĩ đại ấy đánh nhau, vẫn có thể thấy sự run rẩy, phập phồng. (A Bư: pó tay!)

Bình tâm mà nói thì thân thủ Đỗ Băng Nguyệt cũng coi như không kém. Dù sao, nàng cũng là thiếu nữ, nên chỗ thiếu hụt nhất chính là khí lực, mà ở thời đại này, khí lực tuyệt đối là một tiêu chuẩn trọng yếu của công phu .

Thử nghĩ mà xem, là một hảo thủ chân chính thì khí lực là phương diện tương đối quan trọng.

Đám người ở bốn phía cũng rối rít kêu lên:

- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, đừng đánh nữa!

- Lãnh nhị ca, dừng tay sao, đừng làm bị thương Đại tiểu thư!

Chỉ hơn mười hiệp, Lãnh Chiếu lại một lần nữa chế trụ tay của Đỗ Băng Nguyệt, bẻ ngoặc lại sau lưng nàng, đoạn ghé sát vào lỗ tai Đỗ Băng Nguyệt thản nhiên nói:

- Ta nói rồi, nàng không phải là đối thủ của ta đâu! Tính khí của nàng phải sửa lại đi, bằng không đợi khi nàng gả cho ta, ta sẽ hảo hảo mà dạy dỗ nàng đó!!!

- Ngươi...Vô sỉ!

Đỗ Băng Nguyệt bị chế trụ tay, nhất thời không phản kích được, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên đỏ bừng.

- Hôn ước giữa ta và nàng, đó là khi phụ thân ta lúc sinh tiền đã định ra, đảo chủ chính miệng đáp ứng, không thay đổi được!!

Lãnh Chiếu cười lạnh nói:

- Mấy ngày nữa ta sẽ hướng đảo chủ thương nghị chuyện đám cưới, nàng hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!

Đỗ Băng Nguyệt oán hận nói:

- Lãnh Chiếu, ngươi đừng có nằm mơ, ta sẽ không gả cho ngươi đâu, có chết cũng sẽ không!!!

Lãnh Chiếu cau mày, sắc mặt rất khó coi, hừ lạnh một tiếng nói:

Có một số việc, cũng không phải nàng có thể quyết định!

...

- Hai vị muốn thương lượng hôn sự thì cứ từ từ thương lượng, ta chúc hai vị bạc đầu giai lão hỉ kết liên lý!

Trong lúc Lãnh Chiếu cùng Đỗ Băng Nguyệt đang cãi vã thì thanh âm Hàn Mạc bỗng nhiên không đúng lúc vang lên:

- Chỉ là hai người chúng ta đang làm khách mà không thể ngủ ngáy gì sẽ rất mệt mỏi! Có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi trước hay không? Dù sao các ngươi còn muốn dùng chúng ta đi đổi lại bạc mà, cũng không thể đến lúc đó giao ra hai cỗ thi thể chứ?

Hắn nói ra câu này, nhất thời làm cho tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt tập trung vào hắn. Tiêu Đồng Quang ở bên cạnh lại càng lấy làm kinh hãi, lúc này mà Hàn Mạc còn dám nói như thế.

Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp! Nếu như chọc giận đám hải tặc này thì hậu quả thật là không thể chịu nổi a! Hắn không nhịn được mà cúi đầu thấp hơn, sợ mình khiến cho các đại gia chú ý.

Khuôn mặt Lãnh Chiếu âm nghiêm, đẩy Đỗ Băng Nguyệt ra. Dưới ánh mắt chán ghét và căm hận, Đỗ Băng Nguyệt đi tới trước mặt Hàn Mạc lạnh lùng nói:

- Ngươi có tin hay không, ta chỉ động đầu ngón tay, là có thể khiến ngươi trở thành một cỗ thi thể?

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

-Ta rất tin tưởng! Bất quá ta cũng tin tưởng, đợi sau khi ta chết, ngươi cũng rất nhanh đi theo ta đó!

Con ngươi của Lãnh Chiếu co lại, hắn nâng tay lên. "Ba " một tiếng, một cái tát đánh vào mặt Hàn Mạc, trên gương mặt tuấn tú của Hàn Mạc nhất thời xuất hiện một dấu máu đỏ .

-Ta hiện tại đánh ngươi, ngươi có thể làm gì?

Lãnh Chiếu cười lạnh nói:

- Nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình đi, ngươi bất quá chỉ là một tù nhân trong tay của ta, ta tùy thời có thể khiến ngươi chết!

Hàn Mạc lè lưỡi liếm liếm khóe miệng, trong con ngươi xinh đẹp như sao kia hiện lên một tia sát cơ âm lãnh, hắn thản nhiên nói:

- Ngươi tên là Lãnh Chiếu phải không? Ta sẽ nhớ kỹ cái tên này, bất quá ngươi cũng hãy nhớ kỹ một tát này!

Lãnh Chiếu cảm giác được sát khí trong mắt Hàn Mạc tuyệt không kém gì sát khí của mình, không nhịn được nhíu mày, hắn biết người trẻ tuổi trước mắt kia tuyệt không phải chỉ là một tên Hải quản. Thân phận chân thật của hắn là gì? Vì sao dưới tình huống như vậy, thanh niên anh tuấn này còn có cốt khí cùng can đảm như vậy chứ?!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!