Quyền Thần
Quyển 1: Mưa Đông Hải
Chương 61 - 62: Đảo chủ.
Dịch giả: A Bư (lonelyvagabond)
Biên: A Lạ (holakame)
Nguồn : Hội Chém Mướn - Bàn Long Hội
Gió biển trên bờ cát quả thật làm cho người ta có cảm giác tâm thần sảng khoái. Bất quá trong lòng Hàn Mạc lại phi thường không thoải mái, nội tâm của hắn mặc dù cũng không ác độc, nhưng tuyệt đối không phải có lòng dạ nhân từ gì. Bị tên hải tặc này đánh một bạt tai vào mặt, sâu trong nội tâm hắn nhất thời dâng lên một cỗ lệ khí, mặc dù hiện giờ là tù nhân, nhưng hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần mình nhận được cơ hội, chỉ cần mình có dịp ra tay thì cái tên Lãnh Chiếu hay tự cho là đúng này, nhất định sẽ là bia ngắm cho mình luyện tay.
- Đảo chủ, đảo chủ tới rồi!
Bỗng nhiên có người kêu lên.
Rất nhanh, dưới sự bảo vệ của hai gã đại hán, một lão đầu tuổi gần năm mươi chậm rãi đi tới.
Người này thân hình cao gầy, sắc mặt có hơi tái, khi bước đi hạ bàn khinh phù, hiển nhiên hạ bàn bất ổn. Tóc của hắn đã xen lẫn không ít sợi bạc, thoạt nhìn hắn so với tuổi thật còn lớn hơn nhiều, nhưng mà khuôn mặt nét mày của hắn lại mang khí thế vô cùng. Mặc dù vóc người không phải là rất khôi ngô, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, mày rậm mắt to chứng minh lúc còn trẻ hắn cũng là một hảo hán uy phong lẫm liệt.
Ánh mắt mỗi người từ bốn phía nhìn về phía người này đều mang theo ý tôn kính, mà mỹ nhân chân dài Đỗ Băng Nguyệt đã bước nhanh tới, vịn cánh tay đảo chủ giận trách mà nói:
- Cha, người còn chưa hết bệnh ra đây làm cái gì? Sao không hảo hảo ở tại trong nhà mà nghỉ ngơi?.
Đảo chủ từ ái nhìn Đỗ Băng Nguyệt, vỗ vỗ nhẹ vào tay nàng đang đỡ cánh tay của mình ôn nhu nói:
- Nguyệt Nhi, con không cần đỡ cha, cha còn chưa già, còn có thể tự đi được!
Đỗ Băng Nguyệt sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được ý tứ của phụ thân mình.
Phụ thân là không muốn tỏ ra già yếu trước mặt bộ hạ mình, hắn muốn chứng minh chính mình vẫn là nam nhân cường hãn nhất trên cái đảo này, là quyền uy của cái đảo này.
Hàn Mạc lần đầu tiên nhìn thấy vị này đảo chủ này đã biết hắn mắc bệnh, nếu như đoán không lầm, bệnh này còn không nhẹ.
Lãnh Chiếu nhìn thấy vị đảo chủ này, vốn là bộ dạng không chút kiêng kỵ nào giờ đây cũng thu liễm lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh khí như vậy, tiến lên khom người ôm quyền nói:
- Đảo chủ!
Phía sau một đám hải tặc hai mắt nhìn nhau, cũng lộ ra thần sắc quái dị, nhưng tất cả cũng chắp tay nói:
- Đảo chủ!
...
Đảo chủ chậm rãi từ bên cạnh Lãnh Chiếu đi qua, cũng không thèm nhìn hắn một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang, tinh tế đánh giá một phen, mới thản nhiên nói:
- Lãnh Chiếu, lá gan của ngươi bây giờ là càng lúc càng lớn rồi, thuyền của quan gia ngươi cũng dám có chú ý đánh cướp?
Lãnh Chiếu thần sắc không thay đổi, mặt ngoài lộ ra vẻ rất cung kính, nhưng giọng nói lại không sợ hãi chút nào nói:
- Đảo chủ, những viên trân châu được khai thác kia, cũng không phải của Hàn gia mà là muốn nộp lên cho triều đình, chúng ta chỉ cần lấy một chút cũng có thể nuôi sống cả đảo!
-Trân châu đâu?
Thanh âm của Đảo chủ bình tĩnh như trước, từ trên mặt của hắn nhìn không ra là vui mừng hay tức giận.
Lãnh Chiếu không nói gì, chẳng qua là hướng một tên bộ hạ, người nọ lập tức cung kính nói:
- Đảo chủ, chuyện này không thể trách Lãnh nhị ca. Hắn cũng là có lòng hảo tâm, muốn đoạt chút ít trân châu để ngày sau đổi thành bạc, mọi người cũng không cần làm việc vất vả mà chịu khổ nữa! Chẳng qua là không nghĩ tới quan gia an bài nhiều hộ vệ như vậy, mặc dù có kế hoạch chu đáo, chúng ta đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn không đắc thủ. Bất quá cũng không phải là chúng ta không thu hoạch được gì, Lãnh nhị ca cùng chúng ta đã bắt được hai tên cẩu quan có thể đàm phán với triều đình để đổi lấy bạc!
Đảo chủ "Nha" một tiếng, chân mày nhảy lên, thản nhiên nói:
- Kế hoạch chu đáo? Là kế hoạch gì? Ta đây làm đảo chủ sao lại không biết gì cả?
Lãnh Chiếu ở bên nói:
- Là Lãnh Chiếu thấy thân thể đảo chủ dạo này không tốt, nên không dám kinh động, vì vậy mới tự chủ trương, dẫn các huynh đệ một mình đi làm chuyện này.
-Nguyên lai là lo lắng thân thể của ta.
Đảo chủ bỗng nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười, xoay người vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai Lãnh Chiếu hòa nhã nói:
- Lãnh Chiếu, sau này nếu có chuyện gì, có thể tìm ta, cùng lão gia hỏa này nói chuyện một chút, có lẽ ta sẽ giúp hết lòng!
Lãnh Chiếu vội nói:
- Lãnh Chiếu tuân lệnh! Lần này Lãnh Chiếu tùy tiện ra biển, hao tổn nhiều huynh đệ, mong đảo chủ trách phạt!
- Ra biển làm việc, tránh không được có người chết!
Đảo chủ mỉm cười nói:
- Bất quá nếu như đã mang về hai người cũng coi như không phải là phí công. Sau này làm việc không được phân tâm, chú ý một chút là được!
Đỗ Băng Nguyệt đi theo phía sau hắn hung hăng trợn mắt nhìn Lãnh Chiếu một cái, không nhịn được tiến lên phía trước nói:
- Cha, hắn tự tiện dẫn người ra biển, cũng không nói với người một tiếng, hắn có để người vào trong mắt sao? Trong mắt của hắn làm gì còn có đảo quy nữa!.
Đảo chủ trách mắng:
-Nguyệt nhi, không thể càn quấy như vậy! Lãnh Chiếu làm như vậy tự nhiên là có tính toán của hắn! Chuyện đã qua rồi ngày sau cần phải nhớ kĩ, không cần nhắc lại nữa!
Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, hung hăng dậm chân, vẻ mặt không cam lòng chút nào.
Hết thảy sự việc xảy ra trước mắt Hàn Mạc làm hắn rất nhanh hiểu được gút mắc giữa những người này rồi.
Không nghi ngờ chút nào, vị này đảo chủ hôm nay thân mang bệnh nặng, quyền lực chỉ còn hư danh, thực quyền trên đảo rất có thể đã bị Lãnh Chiếu chiếm đoạt. Nếu không Lãnh Chiếu cũng không thể dưới tình huống đảo chủ không biết gì mà lại điều động nhiều nhân thủ như vậy ra biển làm việc.
Chẳng qua là dư uy của vị này đảo chủ vẫn còn nên Lãnh Chiếu còn nể mặt mũi không dám quá mức càn rỡ.
Về phần mỹ nữ chân dài kia là nữ nhi của đảo chủ, không trách được tất cả mọi người gọi nàng là "Đại tiểu thư" . Trong lòng Hàn Mạc hiện tại đang nghĩ là vị này Đại tiểu thư này cuối cùng có đúng là "Mỹ Nhân Ngư" trong miệng Hoắc Thu Nguyên hay không. Bất quá nhìn tình huống này thì tám chín phần mười chính là nàng rồi.
Xem ra hơn ba trăm người trên đảo này cũng là nội chiến không ngừng, nội bộ có sự mâu thuẫn.
- Lãnh Chiếu, trước tiên dẫn hai người kia đi giam lại, quá hai ngày thì phái người cùng bên kia thương lượng đòi tiền chuộc đi.
Đảo chủ mang theo một tia cười nói:
- Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.
- Vâng, Đảo chủ!
Lãnh Chiếu phất tay một cái, ý bảo bộ hạ đem hai người Hàn Mạc dẫn đi, lúc này mới hướng đảo chủ hỏi:
- Đảo chủ còn có gì phân phó không ạ?
Đảo chủ như có như không mà nhìn hai người Hàn Mạc bị mấy tên hải tặc xô đẩy rời đi, mới vỗ vỗ bả vai Lãnh Chiếu nói:
- Theo ta đi uống chén trà!
...
Chỗ ở của Đảo chủ so với người bình thường cũng không có vẻ đặc sắc gì hơn. Bất quá, phòng ở chỉ là một gian phòng trúc do bốn cây to cùng cỏ tranh dựng thành. Bên trong thì rộng rãi, bên ngoài thì làm hàng rào bằng gỗ cao bằng đầu người. Trong sân được trồng đủ loại hoa cỏ, bên ngoài hàng rào thì lại cây cối tầng tầng núi non trùng điệp, bóng rừng rậm rạp, tọa lạc tại rừng cây rậm rạp này là mấy gian phòng thoạt nhìn yên lặng mà thanh nhã, sân ngoài là mấy con đường sạch sẽ, trong không khí có mùi thơm của cây cối hoa cỏ cùng gió biển xa xa thanh nhàn thổi vào làm hơi thở hỗn hợp cùng chung một chỗ, quả thật có một cảm giác là thế ngoại đào nguyên, cũng không trách được mà tự xưng là "Tiên Nhân Đảo" .
Đảo chủ ngồi trên một chiếc ghế ở trong sân, ý bảo Lãnh Chiếu cũng ngồi xuống rồi mỉm cười nói:
- Lãnh Chiếu, có biết ta muốn cùng ngươi nói chuyện gì hay không?
- Lãnh Chiếu không biết, mong rằng đảo chủ chỉ dạy!
Lãnh Chiếu bình tĩnh nói, nhưng mà sâu trong tròng mắt đen láy của hắn lại mang theo một tia nghi ngờ.
- Lãnh Chiếu à, ngươi cũng biết, phụ thân của ngươi Lãnh Ngôn cùng ta là huynh đệ kết nghĩa. Khi còn trẻ từng ở chung một chỗ giương buồm ra Đông Hải, làm ra không ít chuyện cũng coi như là nhân vật số một số hai của Đông Hải.
Đảo chủ thở dài chậm rãi nói:
- Chỉ là phụ thân ngươi tráng niên mất sớm. Đến nay khi nhớ lại vẫn làm ta đau lòng vạn phần!
Lãnh Chiếu đứng dậy cung kính nói:
- Gia phụ qua đời lúc Lãnh Chiếu tám tuổi, qua nhiều năm như vậy, Lãnh Chiếu và mẫu thân toàn dựa vào sự chiếu cố của Đảo chủ, Lãnh Chiếu vô cùng cảm kích!
Đảo chủ khoát tay nói:
- Đây là bổn phận cũng là chuyện mà ta phải làm, tựa như sau khi ta chết đi ngươi cũng phải hảo hảo mà chiếu cố Nguyệt Nhi!
Lãnh Chiếu sửng sốt, chợt nói:
- Đảo chủ, bệnh tình của người nhất định sẽ khá hơn mà!
Đảo chủ đứng lên, chậm rãi đi tới một mảnh vườn hoa trước nhìn về phía bờ biển xa xa, chậm rãi nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi nhìn sóng biển kia xem, sóng lên sóng xuống, luân hồi quay vòng, tính mạng con người cũng giống như sóng biển, nếu đã sống rồi cũng sẽ chết, đây là luân hồi mà con người không thể thay đổi được! Ta đây bệnh một ngày thì biết một ngày, mắt thấy cũng sống không được bao nhiêu thời gian nữa, tiền đồ sau này của Tiên Nhân Đảo cùng với ba trăm nhân mạng trên cái đảo này, ngày sau sẽ phải giao cho ngươi đó!
Lãnh Chiếu ngẩn ra, hắn cũng không bởi vì câu nói này hưng phấn mà là đầu lông mày nhướng lên. Trong mắt hiện lên vẻ đề phòng, thanh âm ở trong nháy mắt trở nên cung kính:
- Đảo chủ, người hiền tự có thiên tướng (ở hiền gặp lành), bệnh của người rất nhanh sẽ khỏi thôi! Tiên Nhân Đảo này không thể thiếu sự lãnh đạo của đảo chủ, Lãnh Chiếu lại càng không thể thiếu sự dạy bảo của đảo chủ! Lãnh Chiếu trẻ tuổi kiến thức ít, chẳng bao giờ nghĩ tới tiếp nhận gánh nặng như thế, chỉ nguyện đi theo bên cạnh đảo chủ, vì người mà kiếm một miếng cơm ăn!
Đảo chủ đưa lưng về phía Lãnh Chiếu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị, trong con ngươi lại càng hiện lên thần sắc lạnh lùng, nhưng mà khi hắn quay đầu lại thì trên mặt vẫn mỉm cười hiền lành như cũ mà vỗ nhè nhẹ vào bả vai Lãnh Chiếu nói:
- Người trẻ tuổi có thể làm mọi chuyện luôn là điều tốt.!Tổ tiên Lãnh gia các ngươi cùng tổ tiên Đỗ gia ta thân nhau như huynh đệ, truyền qua các thế hệ mới phải xuống địa bàn Tiên Nhân Đảo này. Đây là nhà của chúng ta cho nên chúng ta nhất định phải bảo vệ địa phương này cho thật tốt!
Lãnh Chiếu nghiêm nghị nói:
- Lãnh Chiếu hiểu được, con sẽ lấy máu tươi của mình để bảo vệ Tiên Nhân Đảo này!
Đảo chủ cười ha ha một tiếng, lúc này trong mắt dường như hàm chứa vẻ cổ vũ .
- Đảo chủ, Lãnh Chiếu có một chuyện muốn mời Đảo chủ làm chủ?
Lãnh Chiếu hơi trầm ngâm rồi chậm rãi nói.
- Ngươi nói đi!
- Gia phụ khi còn tại thế đã từng cùng đảo chủ định ra quan hệ thông gia giữa hai nhà. Hiện tại, Băng Nguyệt cũng vừa tròn mười bảy, Lãnh Chiếu muốn Đảo chủ thành toàn, sớm ngày để cho tâm nguyện ban đầu của gia phụ được hoàn thành!
Cổ họng Lãnh Chiếu khẽ phập phồng nhưng thanh âm lại cung kính dị thường.
Đảo chủ "Nha" một tiếng, mỉm cười nói:
- Thật ra thì chuyện này ta cũng một mực nghĩ tới, tất cả các ngươi cũng đã lớn rồi, cũng nên hoàn thành nguyện vọng cho Lãnh Ngôn huynh rồi! Như vậy đi, đợi lần tiền chuộc này đưa đến, chúng ta thả người, liền bắt đầu trù bị hôn sự cho các ngươi!
Hắn cười ha hả một tiếng nói:
- Ngươi phải biết, việc kết hôn tốn rất nhiều bạc, ngươi cưới cô dâu cũng không thể quá keo kiệt chứ?
- Dạ!
Lãnh Chiếu hiển nhiên có chút kích động, quỳ xuống lạy:
- Tạ ơn Đảo chủ thành toàn!
- Được rồi! Lãnh Chiếu, thân thể của ta có chút khó chịu, cùng quan gia thương thảo chuyện tiền chuộc ngươi hãy phái người đi làm đi!
Đợi đến Lãnh Chiếu rời đi, một đôi chân đẹp thon dài từ bên ngoài đó là Đỗ Băng Nguyệt chạy vào dậm chân mà trách móc:
- Cha à, con không gả cho hắn đâu, có chết cũng không gả cho hắn!
Đảo chủ lúc này vẻ mặt ngưng trọng, thần sắc trong mắt lóe lên sự âm lãnh nhìn bóng lưng Lãnh Chiếu đi xa, thản nhiên nói:
- Đứa nhỏ này dã tâm quá lớn! Hắn luôn mơ ước trở thành Đông Hải Vương thứ hai của Đông Hải, dã tâm của hắn sẽ phá hủy Tiên Nhân Đảo, sẽ hại chết mọi người chúng ta!
Đỗ Băng Nguyệt sửng sốt, chợt tới đỡ đảo chủ ngồi xuống, mới nhẹ giọng hỏi:
- Cha à, quyền lực trong tay Lãnh Chiếu hiện càng lúc càng lớn, không ít huynh đệ chỉ nghe theo phân phó của hắn! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cha cũng không thể quản được hắn nữa?!
Đảo chủ lạnh lùng cười một tiếng nói:
- Nhưng mà lần này, hắn đã phạm vào một sai lầm thật lớn bằng trời!
Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao xanh thẳm chậm rãi nói:
- Hắn không nên đắc tội Hàn gia, lại càng không nên bắt đệ tử Hàn gia! Sai lầm này sẽ hại chết hắn!
Hàn Mạc và Tiêu Đồng Quang bị dẫn tới một lều cỏ nhỏ tương đối vắng vẻ, trừ tay chân bị trói thì thân thể còn bị trói vào một cây gỗ. Hàn Mạc từ nhỏ đã rèn luyện, một chút khổ cực này chẳng là vấn đề gì lớn nhưng Tiêu Đồng Quang thì đã quen sống an nhàn sung sướng, miệng rên hừ hừ liên tục, sau đó bị hải tặc tống một cái giẻ vào trong miệng, làm lão ta không nói thêm được tiếng nào nữa.
Ba tên hải tặc đều mang theo đao canh giữ ở lều cỏ. Ở trong mắt bọn họ, hai tên tù phạm này rất có giá trị, là bạc trắng lóa, nên không thể qua loa được.
Hàn Mạc ở bên trong yên lặng không một tiếng động, thử dò xét địa hình muốn cởi sợi dây gân bò ra nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng, cũng không phải do hắn không đủ khí lực, mà là sợi dây gân bò này thật sự là một thứ tốt để trói người. Mặc cho ngươi khí lực có lớn hơn nữa, thì dưới sự đàn hồi của sợi dây gân bò kia, ngươi cũng chỉ mất công mà chẳng được gì.
Chợt nghe phía ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi một gã hải tặc đang canh gác phía ngoài cung kính nói:
- Đảo chủ!
Mấy tên hải tặc bên trong lều lập tức đứng lên, đến trước cửa lều, chia làm hai bên trái phải khom người nói:
- Đảo chủ!
Đảo chủ chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đi tới trước mặt Tiêu Đồng Quang rồi đột nhiên trách cứ:
- Đây là trọng thần của triều đình Yến quốc, là khách nhân của chúng ta, các ngươi sao có thể chậm trễ như thế?
Hắn tự tay kéo miếng vải đang nhét ở trong miệng Tiêu Đồng Quang xuống, ôm quyền cười nói:
- Hạ nhân không hiểu chuyện, mong đại nhân chớ trách móc.
Tiêu Đồng Quang hít hà mấy hơi, đang muốn chửi ầm lên, nhưng giờ này khắc này hắn nào dám chửi mắng gì, chỉ há miệng phun ra một câu:
- Ngươi... Các ngươi muốn bao nhiêu bạc?
Đảo chủ sửng sốt nhưng ngay sau đó lại cười ha ha, trầm giọng nói:
- Còn không mau cởi dây cho vị đại nhân này!
Đảo chủ có lệnh, ai dám không vâng lời, lập tức có người cởi sợi dây trên người Tiêu Đồng Quang sau đó lại hỏi:
- Đảo chủ, sợi dây trên người tiểu Hải quản này có cần cởi hay không?
Đảo chủ lắc đầu, cũng không để ý nhiều chẳng qua là hướng Tiêu Đồng Quang chắp tay cười nói:
- Đại nhân một đường cực khổ vất vả, hiện tại chỉ sợ là người đã muốn nghỉ ngơi, vậy trước xin mời đại nhân tạm đi nghỉ ngơi!
Nói xong liền xoay người lại phân phó:
- Còn không đưa đại nhân đi dùng cơm? Phải bưng rượu và thức ăn ngon lên, hảo hảo mà hầu hạ đại nhân!
Mấy tên hải tặc hai mắt nhìn nhau, đảo chủ hừ lạnh một tiếng, mấy người cũng không dám do dự nữa, đồng thanh nói:
- Đại nhân mời!
Tiêu Đồng Quang thấy đảo chủ khách khí thì ngạo khí quý tộc lại bùng lên cười lạnh nói:
- Các ngươi thật là to gan lớn mật, dám bắt cóc Bổn quan, đây là tội chém đầu đó!
Nhưng cũng biết không thể chọc giận đám hải tặc này, giọng nói cũng hòa hoãn một chút:
- Bổn quan biết cuộc sống của các ngươi không dễ! Nếu Bổn quan... đã được mời tới đây thì không thể thiếu được việc thưởng chút ít bạc cho các ngươi!
- Vậy thì đa tạ Đại nhân!
Đảo chủ mỉm cười nói:
- Làm cho đại nhân kinh sợ rồi, mong rằng đại nhân không phiền lòng! Đại nhân trước hết mời người đi dùng cơm!
Tiêu Đồng Quang gật đầu, ra vẻ kiểu cách nhà quan đủ mười phần, đang muốn rời đi thì đột nhiên dừng chân, nhìn Hàn Mạc một chút, trong mắt nổi lên thần sắc phức tạp, trầm ngâm trong chốc lát rồi rốt cục nói:
- Đây là người của ta, các ngươi... Các ngươi cũng đừng làm khó hắn!
Hàn Mạc nghe được câu này, khóe miệng nổi lên một tia cười quái dị.
Cái lão đầu sắc lang Tiêu Đồng Quang này thật có ý tứ !
- Đại nhân đi thong thả, vị tiểu huynh đệ này, ta sẽ an bài thật tốt.
Đảo chủ cười khanh khách nói, nhìn Tiêu Đồng Quang theo hai gã hải tặc đi ra ngoài, hắn phất tay một cái cho những hải tặc khác trong lều lui ra, cũng phân phó không cho bất kì kẻ nào đi vào. Nhóm hải tặc tự nhiên là lĩnh mệnh lui ra.
...
Lều cỏ nhất thời rơi vào tình trạng cực kỳ yên tĩnh, đảo chủ cẩn thận ngưng trọng nhìn Hàn Mạc, mà Hàn Mạc cũng cười híp mắt nhìn đảo chủ, hai người đánh giá lẫn nhau, cũng không mở miệng nói chuyện.
Xa xa rõ ràng có thể nghe thấy tiếng sóng biển và hơi thở trong lành thơm mát trên đảo này là từ gió biển xuyên qua lều và tràn ngập ở bên trong.
- Để cho bọn họ rời đi, đảo chủ tựa hồ có lời gì muốn nói với ta sao?.
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Thân thể Đảo chủ xem ra không tốt cho lắm! Đứng quá lâu sẽ làm huyết khí không thông, đối với bệnh tình của ngươi không có ích lợi gì đâu?!
Đảo chủ lộ ra nụ cười:
- Ngươi hiểu y thuật?
Hàn Mạc cười ha hả một tiếng nói:
- Không hiểu, nhưng thích suy nghĩ mà thôi!
Đảo chủ thở dài nhìn thật kỹ Hàn Mạc rồi rốt cục cũng hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi họ gì?
Hàn Mạc mở trừng hai mắt ẩn dấu nụ cười, thản nhiên nói:
- Một tên hải quản nho nhỏ thì tên họ rất trọng yếu sao? Đảo chủ, ta nghe ý đám huynh đệ kia của ngươi thì lần đánh lén quan thuyền này tựa hồ cũng không phải là chủ ý của ngươi a?
Đảo chủ gật đầu nói:
- Không sai, lần ra biển này, là do một đứa cháu không nên thân của ta làm ra!
- Ta nghĩ cũng thế! Đảo chủ kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thì biết là người cơ trí, chuyện tình của quan thuyền Hàn gia, nghĩ đến lấy trí thông minh của Đảo chủ chắc là không thể không biết mà đi làm?!
Hàn Mạc khẽ gật đầu.
Đảo chủ cau mày, chợt hỏi:
- Ngươi họ Hàn sao?
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Ở Đông Hải Quận người họ Hàn rất nhiều đó!
-Tiểu huynh đệ, Thanh Lại Ty Hàn Huyền Xương Hàn đại nhân có quan hệ như thế nào với ngươi?
Đảo chủ vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng nhìn Hàn Mạc, trong mắt mang theo vẻ chờ đợi, cũng không biết là hắn chờ đợi cái gì.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Lấy chủ kiến của đảo chủ, thì Hàn đại nhân cùng với ta có quan hệ như thế nào?
Đảo chủ cau mày hơi trầm ngâm rồi đột nhiên từ bên hông rút ra một cây chủy thủ, điều này làm cho Hàn Mạc lấy làm kinh hãi, đợi đến Đảo chủ nhanh chóng xuất thủ đem sợi dây trói trên người Hàn Mạc thậm chí là dây gân bò cũng cắt đứt, khôi phục tự do hành động cho Hàn Mạc khiến hắn từ giật mình trở nên nghi ngờ.
Hắn không biết vị Đảo chủ này vì sao nói thay đổi liền thay đổi ngay, trong chớp mắt liền thả mình ra.
Nếu là nói riêng về hình thể thì vị Đảo chủ này gầy rất yếu, hơn nữa lại có bệnh trong người, Hàn Mạc tự hỏi có mấy phần nắm chắc có thể bắt lại vị này Đảo chủ này làm con tin, nhưng hắn cũng không làm như vậy, lúc này hắn muốn biết nguyên nhân của chuyện này là tại sao.
Khẽ hoạt động gân cốt một chút, trên cánh tay trúng tên còn mơ hồ bị đau.
- Đảo chủ đây là ý gì? Hàn Mạc nhìn đảo chủ, hỏi:
- Đảo chủ giải khai sợi dây cho ta, sẽ không sợ ta chạy hay sao?
Đảo chủ nghiêm mặt nghiêm mặt nói:
- Tiểu huynh đệ, nếu lão phu đoán không sai thì ngươi chính là nhi tử của Hàn Huyền Xương Hàn đại nhân!
Hàn Mạc nhíu mày, chợt cười nói:
- Đảo chủ, Hàn Mạc thật bội phục ngươi, ngươi làm thế nào mà nhận ra ta? Xem ra ngươi có đại thần thông a.
- Dung nhan Hàn công tử cùng Hàn đại nhân có tám phần tương tự. Trước kia Lão phu từng có may mắn gặp qua Hàn đại nhân, ký ức hãy còn mới, cho nên vừa thấy công tử, thì đã có cảm giác quen mặt!
Đảo chủ mang theo một tia cười nói:
- Hơn nữa Hàn công tử có ba ngón tay vàng gần ngay trước mắt, cả Đông Hải thành cũng biết Ngũ công tử của Hàn gia là thần tài trên trời hạ phàm, mới ra đời liền có ba ngón tay vàng. Ta nếu như không biết thân phận công tử, vậy thì sống lâu như vậy thật là quá vô dụng rồi!
Hàn Mạc sửng sốt, chợt giơ tay lên, ba ngón tay nhìn mình thở dài nói:
- Xem ra sau này phải hóa trang mấy ngón tay này, nếu không ai cũng có thể nhận ra, cũng chưa chắc là chuyện tốt!
Hắn nhìn đảo chủ, cười nói:
- Đảo chủ quả nhiên hảo nhãn lực! Gia phụ chính là Thanh Lại Ty Hàn đại nhân! Bất quá, những bộ hạ kia của ngươi không có chú ý đến ngón tay của ta, không có nhìn ra thân phận của ta, xem ra luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn a! Nếu nói gừng càng già càng cay, hôm nay thì Hàn Mạc đã kiến thức rồi!
Đảo chủ ôm quyền, nói:
- Lão phu Đỗ Dung Hải nhìn thấy Ngũ công tử, thật là tam sinh hữu hạnh! Không biết bộ hạ để cho Ngũ công tử chấn kinh, mong Ngũ công tử trách tội!
Những lời này hắn mới vừa nói với Tiêu Đồng Quang cũng đã nói lại, nhưng là nói ra với ý nghĩa khác nhau rất lớn.
Đối với Tiêu Đồng Quang chỉ là những từ ngữ lừa gạt dối trá nhưng đối với Hàn Mạc lại có vẻ chân tình không toan tính, ngay cả từ ngữ tự xưng trước đến giờ cũng vô cùng sâu sắc có thể làm cho Hàn Mạc cảm nhận được sự thành tâm trong lời nói của đảo chủ Đỗ Dung Hải.
Thật làm cho Hàn Mạc có chút kỳ quái, đường đường là một Đảo chủ đứng đầu một bang hải tặc, nhưng đối với tù nhân, một tên thế gia đệ tử lưu lạc lại cung kính như thế? Chẳng lẽ uy danh Hàn gia thật lớn đến mức làm bọn hải tặc sợ hãi như thế? Điều này không khỏi làm cho Hàn Mạc trong lòng có chút cảm giác tự hào.
Một lão nhân gia đã khách khí như thế, Hàn Mạc cũng tôn kính người lớn tuổi cho nên ôm quyền hoàn lễ:
- Đảo chủ khách khí rồi, Hàn Mạc phải bái kiến đảo chủ mới phải!
Dừng một chút, hắn cười nói:
- Bất quá lần này đem ta mang đến nơi đây, những bộ hạ kia của ngươi thật đúng là không thông minh. Hơn nữa các ngươi bắt Tiêu đại nhân, đó chính là khâm sai đại thần!
Ta nghĩ chiến thuyền của Đông Hải Trấn phủ quân cũng đã tới lui tuần tra trên biển Đông Hải đang tìm tung tích của chúng ta đó!
Đảo chủ mời Hàn Mạc ngồi xuống trên cái ghế đơn sơ trong lều rồi mới mỉm cười nói:
- Ngũ công tử, ngươi xem Tiên Nhân Đảo này như thế nào?
Hàn Mạc không rõ là ý gì, nhưng vẫn là cười híp mắt nói:
- Xinh đẹp yên tĩnh, thế ngoại đào nguyên, có thể xứng danh ba chữ Tiên Nhân Đảo.
- Một nơi đẹp như thế, nếu bị hủy diệt, Ngũ công tử có cảm thấy tiếc nuối hay không?
- Hủy diệt?
Hàn Mạc nâng cằm lên nói:
- Vì sao lại phải hủy diệt?
Một nơi xinh đẹp như vậy nếu bị phá hủy thành một đống hỗn độn, trong nội tâm Hàn Mạc tự nhiên sẽ cảm thấy thật đáng tiếc. Dù sao hủy diệt phong cảnh tuyệt vời như vậy cũng là một việc rất tàn nhẫn a!
Đảo chủ vẻ mặt nghiêm nghị, hướng về phía Hàn Mạc ôm quyền, trong thanh âm mang theo ý tôn kính:
- Ngũ công tử, Tiên Nhân Đảo sắp gặp phải nguy cơ thật lớn! Nếu muốn tránh khỏi mệnh vận bị hủy diệt, mong Ngũ công tử xuất thủ tương trợ, Đỗ Dung Hải thật vô cùng cảm kích!
Hàn Mạc thấy đảo chủ nghiêm túc mà cung kính như thế, có chút nghi hoặc rồi cau mày hỏi:
- Những lời này của Đảo chủ là nguyên cớ làm sao?
- Hải Vương Lệnh!
Đảo chủ gằn từng chữ:
- Bởi vì Hải Vương Lệnh!