rồi sẽ có người vì em mà đến

Chương 1: Năm năm và lời hứa về một mái nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiệm hoa "An Nhiên" của Hạ Vy nằm nép mình trong một con hẻm yên tĩnh ở Quận 3, một ốc đảo xanh mát giữa lòng Sài Gòn ồn ào. Chiều thứ Sáu, cô đang cẩn thận cắt tỉa những cành hồng David Austin cuối cùng trong ngày. Mùi hương ngọt ngào của hoa hồng hòa quyện với mùi lá cây tươi mát và tiếng nhạc không lời du dương từ chiếc loa nhỏ, tạo nên một không gian bình yên đúng như tên gọi của tiệm.

Với Hạ Vy, đây là tất cả thế giới của cô. Một thế giới được vun trồng từ đam mê và sự kiên nhẫn.

"Vy ơi, anh tới rồi đây!"

Giọng nói quen thuộc kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Mạnh Dũng bước vào, tay vẫn còn cầm chiếc cặp táp công sở, cà vạt nới lỏng. Anh mỉm cười, nụ cười đã cùng cô đi qua năm năm của tuổi trẻ.

"Hôm nay bận lắm hả em?" Anh đi vòng ra sau quầy, vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau và tựa cằm lên vai cô, một thói quen thân thuộc.

"Cũng như mọi ngày thôi," cô cười, ngả đầu vào vai anh. "Anh thì sao? Dự án mới ổn không?"

"Stress muốn nổ tung," anh than thở. "Nhưng cứ đến đây ngửi mùi hoa của em là lại thấy bình yên."

Họ cùng nhau dọn dẹp tiệm. Anh giúp cô lau dọn những chiếc lá rơi, còn cô thì gói lại những bó hoa khách đã đặt trước. Giữa họ là một sự ăn ý không cần lời nói, được mài giũa qua 2,190 ngày bên nhau. Năm năm. Một quãng thời gian đủ dài để biến tình yêu nồng cháy thành một thứ tình thân ấm áp, một sự gắn bó không thể tách rời.

"À, xem cái này đi," Dũng lấy điện thoại ra, mở một trang web bất động sản. "Anh mới thấy có căn hộ này ở khu Thủ Đức, gần tuyến metro mới. Hướng ban công đẹp, giá cũng hợp lý. Cuối tuần mình đi xem nhé?"

Hạ Vy ghé đầu vào xem. Một căn hộ hai phòng ngủ xinh xắn, ngập tràn ánh sáng. Cô có thể hình dung ra ngay ban công sẽ được lấp đầy bởi những chậu hoa của cô, căn bếp sẽ có một chiếc bàn ăn nhỏ nơi họ cùng nhau dùng bữa. Một mái nhà. Ngôi nhà của riêng họ.

"Đẹp quá," cô thì thầm, mắt lấp lánh niềm vui.

"Sắp rồi em à," Dũng hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói đầy hứa hẹn. "Chờ anh chốt xong dự án này, thưởng cuối năm là đủ để chúng ta đặt cọc. Chúng ta sắp có nhà riêng rồi."

Hạ Vy mỉm cười hạnh phúc, ôm chầm lấy anh. Cô tin vào lời hứa đó, tin vào tương lai mà cả hai đã cùng nhau vun đắp. Cô tin rằng sau năm năm, tình yêu của họ đã đủ vững chãi để đi đến trạm dừng chân cuối cùng của hạnh phúc. Cô không hề biết rằng, con tàu tình yêu của họ, thực ra đã bắt đầu trật khỏi một đường ray khác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×