rồi sẽ có người vì em mà đến

Chương 2: Những tin nhắn trả lời muộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mọi thứ bắt đầu thay đổi một cách rất mơ hồ, từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Đầu tiên là những tin nhắn trả lời muộn. Dũng bắt đầu làm việc khuya thường xuyên hơn. Anh nói dự án mới đang vào giai đoạn nước rút, cần phải tập trung. Hạ Vy hoàn toàn tin tưởng và thông cảm. Cô vẫn giữ thói quen nhắn tin "Chúc anh ngủ ngon" mỗi tối. Nhưng thay vì nhận lại lời chúc ngay lập tức như trước đây, đôi khi phải đến sáng hôm sau cô mới thấy dòng trả lời vội vã: "Anh làm việc quên mất. Em ngủ ngon nhé."

Rồi đến những cuộc hẹn bị hủy vào phút chót. Buổi xem nhà cuối tuần đó bị hoãn lại. "Anh phải họp đột xuất với đối tác, xin lỗi em nhiều." Bữa tối kỷ niệm 5 năm ngày yêu nhau, anh cũng đến muộn gần hai tiếng, gương mặt đầy mệt mỏi.

Hạ Vy cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng cô lại tự dằn lòng. Anh đang vất vả vì tương lai của cả hai. Mình phải là một người bạn gái thấu hiểu.

Tên của "Thùy Chi" lần đầu tiên xuất hiện trong một bữa ăn tối.

"Hôm nay Thùy Chi, cô bé thực tập sinh mới trong đội anh, có một ý tưởng khá đột phá," Dũng kể một cách hào hứng. "Thông minh, năng nổ lắm. Nhờ con bé mà bế tắc mấy ngày nay của cả đội được giải quyết."

Hạ Vy cảm thấy một cảm giác gai người mơ hồ. Chưa bao giờ cô nghe Dũng khen một người phụ nữ nào khác với một sự nhiệt tình như vậy. Nhưng cô nhanh chóng gạt đi, cho rằng mình đang ghen tuông vớ vẩn.

Cuối tuần đó, khi đang lướt mạng xã hội, cô vô tình thấy một tấm ảnh được tag tên Dũng. Đó là ảnh chụp cả phòng dự án của anh đang đi liên hoan, một buổi tiệc mà anh nói với cô là "chỉ đi một lát rồi về sớm". Trong góc ảnh, cô thấy anh và cô gái tên Thùy Chi kia đang đứng cạnh nhau, cười nói rất vui vẻ. Trông họ thật xứng đôi. Trẻ trung, năng động, cùng một thế giới.

Một sự bất an thực sự bắt đầu len lỏi vào tim cô.

Đỉnh điểm là vào một tối thứ Tư. Anh nói anh phải làm thêm giờ ở công ty. Nhưng đến mười một giờ đêm vẫn chưa thấy về, cô lo lắng gọi điện.

Chuông đổ rất lâu mới có người bắt máy. Giọng anh có chút hốt hoảng. "Alo, Vy à?"

"Anh vẫn chưa về sao? Có cần em mang chút đồ ăn đến không?"

"À... không cần đâu," anh đáp vội. "Anh đang... đang đi ăn với cả team để xả stress. Anh quên mất không báo em. Thôi nhé, sếp gọi rồi, anh cúp máy đây."

Anh cúp máy trước khi cô kịp nói thêm lời nào. Nhưng trong vài giây ngắn ngủi đó, cô đã nghe thấy. Phía nền điện thoại của anh không phải là tiếng ồn ào của một quán nhậu đông đúc. Mà là tiếng nhạc du dương và tiếng ly chạm vào nhau khe khẽ. Một không gian rất riêng tư.

Hạ Vy đặt điện thoại xuống. Bữa tối cô đã cất công chuẩn bị cho anh vẫn còn nóng hổi trên bàn. Nhưng lòng cô thì đã bắt đầu nguội lạnh. Vết nứt đầu tiên đã xuất hiện, rõ ràng và đau đớn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×