Hai tuần trôi qua kể từ ngày Hạ Vy nhìn thấy bài đăng đó. Hai tuần, cô sống như một cái máy được lập trình sẵn. Thức dậy, đến tiệm hoa, cắm hoa, bán hoa, đóng cửa, về phòng, và ngủ. Cô không khóc, không cười, không tức giận. Cảm xúc bên trong cô dường như đã chết lặng.
Người bạn đồng hành duy nhất của cô trong căn phòng trọ nhỏ là Nắng, một chú mèo Anh lông ngắn màu vàng mượt mà cô đã nuôi từ hai năm trước. Nắng là nguồn ấm áp duy nhất còn sót lại trong thế giới của cô.
Vào một đêm mưa, khi cô đang chuẩn bị đi ngủ, cô phát hiện Nắng nằm co ro trong góc phòng, thở khó nhọc và bỏ cả bát pate yêu thích. Hạ Vy hoảng loạn. Cảm xúc mạnh mẽ đầu tiên sau nhiều tuần lễ tê dại chính là sự sợ hãi đến tột cùng. Cô sợ mất đi Nắng, mất đi sợi dây kết nối cuối cùng của mình với sự sống.
Cô vội vàng tìm kiếm trên mạng một phòng khám thú y 24/7. Màn hình hiển thị một cái tên được đánh giá cao nhất: "Phòng khám Thú y An Bình". Không suy nghĩ nhiều, cô ôm lấy Nắng, quấn vội vào một chiếc khăn rồi bắt taxi lao đi trong đêm.
Phòng khám nằm trên một con đường yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu hắt ra từ bên trong, mang lại một cảm giác an toàn kỳ lạ. Khi cô đẩy cửa bước vào, một người đàn ông mặc blouse trắng bước ra từ phòng khám.
"Chào cô, có chuyện gì tôi có thể giúp?"
Anh ta cao lớn, có bờ vai rộng và đôi mắt rất hiền. Mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt tỏa ra từ người anh, một mùi hương sạch sẽ và chuyên nghiệp.
"Con mèo của tôi... nó..." giọng Hạ Vy run rẩy, không nói thành lời.
Anh không hỏi nhiều. Anh nhẹ nhàng đỡ lấy chú mèo từ tay cô, đôi tay anh vững chãi và vô cùng cẩn thận. "Cô ngồi ở đây chờ một lát, để tôi kiểm tra cho bé."
Hạ Vy ngồi trên hàng ghế chờ, lòng như lửa đốt. Cô nhìn vào phòng khám qua tấm kính trong suốt, thấy người bác sĩ đang ân cần kiểm tra cho Nắng, những động tác của anh đầy sự thành thạo và dịu dàng. Anh không chỉ khám bệnh, anh còn khẽ khàng trò chuyện với chú mèo, như thể chúng có thể hiểu được.
Một lúc lâu sau, anh bước ra. "Không sao rồi," anh mỉm cười, một nụ cười ấm áp. "Bé chỉ bị cảm lạnh và rối loạn tiêu hóa nhẹ thôi. Tôi đã tiêm thuốc và truyền dịch rồi. Sáng mai cô có thể đón bé về."
Sự nhẹ nhõm ập đến khiến Hạ Vy suýt nữa bật khóc. "Cảm ơn anh... cảm ơn anh rất nhiều."
"Không có gì. Đó là công việc của tôi," anh nói. "Tôi là Phong, Thái Phong."
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau. Anh là người đã cứu lấy nguồn ấm áp duy nhất của cô.