Sáng thứ Bảy, nắng chiếu rực rỡ qua những tán cây trước cổng trường, soi xuống từng viên gạch đỏ của sân trường đại học, tạo nên một không gian vừa yên bình vừa rực rỡ. Tiếng chim hót vang vọng, hòa cùng tiếng cười nói của các sinh viên bước vội đi học thêm hoặc chuẩn bị cho lớp học ngoại khóa. Trong không khí nhộn nhịp ấy, Lan, với chiếc ba lô màu xanh nhạt, bước đi chậm rãi, tay cầm một cuốn sách dày cộp. Cô thích chọn những góc yên tĩnh để đọc sách, và hôm nay cô đã tìm thấy băng ghế đá dưới tán cây sồi cổ thụ, nơi mà ánh nắng lọt qua lá cây chiếu lên trang sách, tạo cảm giác dễ chịu đến lạ thường.
Lan ngồi xuống, thở nhẹ, đặt ba lô bên cạnh, mở sách ra, và bắt đầu lạc vào thế giới của những con chữ. Mỗi trang sách đều khiến cô quên đi âm thanh náo nhiệt xung quanh, chỉ còn lại những ý tưởng, những hình ảnh và cảm xúc mà tác giả truyền tải. Cô không hề để ý đến bóng dáng đang tiến lại gần.
Huy bước vào sân trường với dáng điệu lôi thôi nhưng đầy tự tin. Anh là một trong những sinh viên nổi tiếng nhất lớp: lầy lội, hay trêu ghẹo, và luôn khiến không khí xung quanh trở nên sôi nổi. Thấy băng ghế đá trống gần cây sồi, anh mỉm cười, vừa định ngồi xuống thì… nhận ra một người khác đã chiếm chỗ.
Lan ngẩng đầu lên nhìn Huy, đôi mắt mở to vì bất ngờ. Anh cười toe toét, giơ tay chào.
“Chào cô! Trông sách dày quá, chắc đang luyện trí nhớ siêu phàm nhỉ?” – Huy trêu.
Lan nhíu mày, cảm thấy bực bội. “Xin lỗi, chỗ này đang có người ngồi.”
Huy nhìn quanh, giả vờ lúng túng, nhưng nụ cười vẫn không rời mặt. “À, à, mình tưởng băng ghế này trống. Không sao, mình đứng cũng được mà.”
Lan nhếch mép, thầm nghĩ: “Quái, sao người này lúc nào cũng vui vẻ như không sợ bị mắng nhỉ.” Cô quay lại tập trung vào sách, nhưng không khỏi nghe tiếng bước chân của Huy, tiếng cười khúc khích vang lên gần đó.
Một lát sau, Huy không chịu bỏ đi. Anh lấy cuốn tạp chí trong balo ra, ngồi xuống cạnh Lan, làm cho cô giật mình.
“Ồ, xin lỗi, mình không có ý quấy rầy đâu,” anh nói, nhưng giọng điệu đầy tinh nghịch khiến Lan càng khó chịu.
Lan hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu muốn đọc, có thể chọn chỗ khác, mình đang… tập trung.”
Huy nhún vai, ánh mắt lóe lên vẻ nghịch ngợm. Anh lật tạp chí và vô tình làm một trang bay thẳng về phía sách của Lan. Cuốn sách của cô bị xộc xệch, trang giấy bay tứ tung.
“Á…!” – Lan giật mình, vội vàng nhặt từng trang. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, không phải vì giận dữ mà vì… bất ngờ trước sự xuất hiện quá gần và thái độ không ngại ngùng của Huy.
Huy nhanh chóng đưa tay giúp cô: “Xin lỗi, mình không cố ý đâu mà. Để mình giúp.”
Lan lặng người một giây, nhìn anh, rồi thở dài. “Được… nhưng chỉ giúp thôi nhé.”
Huy gật đầu, cười tươi, hai người cùng nhặt sách. Khoảnh khắc tay chạm tay, Lan cảm thấy một luồng điện nhỏ chạy qua, khiến cô lập tức rút tay ra, đỏ mặt. Huy thì ngồi bên, ánh mắt dõi theo, như thể đang đánh giá từng biểu cảm trên khuôn mặt Lan, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.
Sau vài phút, sách đã được sắp xếp gọn gàng trở lại, và Lan trở về trạng thái tập trung. Huy cũng ngồi im lặng, lật tạp chí như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng Lan, một câu hỏi cứ quẩn quanh: “Người này… sao lại khiến mình vừa bực vừa tò mò như vậy nhỉ?”
Chỉ vài phút sau, tiếng chuông báo giờ học vang lên. Lan cất sách, chuẩn bị rời băng ghế. Huy đứng dậy theo, như thể có điều gì đó muốn nói:
“Nhưng mà, chúng ta có một… dự án lớp sắp tới. Nghe nói, mình và cô sẽ phải làm cùng nhau.”
Lan quay lại, đôi mắt mở to, cảm giác vừa lo vừa khó chịu. “Cùng nhau sao? Mình không chắc… mình muốn làm dự án với người khác.”
Huy mỉm cười đầy thách thức. “Không sao, dự án này sẽ thú vị lắm, và mình hứa sẽ… không phá hỏng công việc của cô đâu.”
Lan cắn môi, không biết nên tin hay nghi ngờ. Dù sao, sự xuất hiện của Huy đã tạo ra một cảm giác vừa bực bội vừa hấp dẫn, khiến cô không thể rời mắt.
Ngày thứ Bảy ấy, dưới ánh nắng vàng rực rỡ và tiếng lá xào xạc, một mối quan hệ bất ngờ vừa được bắt đầu. Lan không biết rằng, chính sự gặp gỡ tình cờ này sẽ kéo theo vô số câu chuyện dở khóc dở cười, những rung động ngọt ngào và cả những hiểu lầm đáng yêu trong thời gian tới.
Và Huy, với nụ cười tinh nghịch thường trực trên môi, cũng không biết rằng, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh sẽ làm trái tim anh loạn nhịp theo những cách mà anh chưa từng trải qua.