rung động nhỏ bé

Chương 2: Dự án bất đắc dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ Hai, sân trường lại tràn ngập tiếng cười nói, tiếng dép lóc cóc trên nền gạch, và mùi cà phê từ quán nhỏ trước cổng. Lan bước vào lớp với tâm trạng vừa hào hứng vừa hồi hộp: cô biết dự án nhóm sắp tới là cơ hội để chứng tỏ năng lực, nhưng lại lo lắng về người bạn đồng hành bất đắc dĩ – Huy.

Cô hít một hơi dài, đặt sách vở vào bàn và cố gắng tập trung vào bài giảng. Nhưng tiếng cười quen thuộc vang lên ngay trước cửa lớp khiến tim cô bỗng nhảy một nhịp. Huy bước vào, vừa đi vừa vung tay chào cả lớp, ánh mắt không rời Lan.

“Chào cả lớp! Ai đó đã sẵn sàng cho dự án chưa?” – anh nói, giọng điệu vừa vui vẻ vừa nghịch ngợm.

Lan nhíu mày, lẩm bẩm: “Chỉ mong anh ấy đừng làm rối mọi thứ…”

Ngay khi thầy giáo phân nhóm, Lan hốt hoảng nhận ra: đúng như dự đoán, cô và Huy được xếp chung một nhóm. Huy hề hề cười với cô:

“Thấy chưa? Định mời ai khác mà không được đâu, giờ chúng ta phải cùng nhau rồi.”

Lan thở dài, cố gắng bình tĩnh: “Được thôi, làm việc nghiêm túc nhé.”

Huy nhún vai, nụ cười vẫn nở trên môi: “Yên tâm, mình sẽ… phần lớn là giúp cô thôi.”

Cả lớp cười rộ, nhưng Lan chỉ biết ngồi im, vừa tò mò vừa cảnh giác. Cô biết Huy nổi tiếng với khả năng “làm rối mọi chuyện” nhưng cũng có sự sáng tạo không thể phủ nhận.

Khởi đầu khó khăn

Buổi đầu tiên họ gặp nhau trong thư viện để thảo luận dự án. Lan mang theo laptop, giấy bút, và một danh sách chi tiết kế hoạch công việc. Huy chỉ cầm một cuốn sổ lòe loẹt, nhìn xung quanh như thể chưa từng bước vào thư viện.

“Lan, cô có thể nói ngắn gọn không? Mình hơi chóng mặt với danh sách dài ngoằng này.” – Huy nói, ngồi xuống và làm rơi bút bi.

Lan cau mày, cố kiềm chế sự khó chịu: “Mình chỉ muốn chúng ta lên kế hoạch rõ ràng, không để mọi thứ bừa bãi.”

Huy nhún vai, cười nhẹ: “Ừ, rõ ràng là tốt, nhưng không phải cứ dài là hay đâu, cô biết không?”

Lan thầm nghĩ: “Người này… đúng là vừa lầy vừa không nghiêm túc. Mình sẽ phải chịu đựng sao đây.”

Khoảnh khắc bất ngờ

Dù khó chịu, nhưng trong quá trình làm việc, Huy lại thể hiện sự quan tâm nhỏ mà Lan không ngờ tới. Khi Lan đang loay hoay với phần thiết kế đồ họa trên laptop, Huy thò tay chỉnh giúp cáp sạc bị rối.

“Để mình giúp cô, không muốn cô bị hỏng máy đâu.” – anh nói, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy.

Lan lặng người, nhận ra sự chu đáo bất ngờ ấy. Cô chỉ biết mím môi, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ấm áp: “Anh ta… hình như không chỉ nghịch ngợm đâu.”

Buổi trưa, họ ra sân trường ăn vội suất cơm hộp. Huy hỏi Lan về những sở thích cá nhân, không quên kể vài câu chuyện hài hước để làm cô cười. Lan ban đầu giữ khoảng cách, nhưng rồi cũng bật cười, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong tim.

Thử thách nhóm

Một ngày, khi nhóm Lan – Huy phải trình bày ý tưởng trước lớp, Huy vô tình làm cô bối rối. Anh kể một câu chuyện hài hước không liên quan đến dự án, khiến Lan đỏ mặt. Nhưng thay vì cằn nhằn, cô nhận ra Huy đang cố gắng làm bầu không khí thoải mái, giảm căng thẳng cho cô.

Trong buổi trình bày, Lan nói rất tự tin về ý tưởng, Huy bổ sung vài chi tiết sáng tạo, cả nhóm nhận được lời khen từ thầy giáo. Lan nhìn Huy, nở một nụ cười nhỏ: “Có lẽ, làm việc cùng anh cũng không tệ đến thế.”

Những hành động vụn vặt

Qua vài tuần, những hành động nhỏ của Huy dần khiến Lan chú ý:

Huy mang theo đồ ăn vặt Lan thích mà không nói gì, chỉ đặt lên bàn.

Khi Lan mệt mỏi sau buổi học dài, Huy nhắc nhở cô nghỉ ngơi và không quên mang nước cho cô.

Một lần Lan quên ô, trời mưa bất ngờ, Huy chạy đến che cho cô, cả hai cùng về phòng trọ, ướt nhưng cười vui vẻ.

Lan nhận ra trái tim mình bắt đầu rung động một cách nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Huy, với tính cách nghịch ngợm, lầy lội, lại có những khoảnh khắc quan tâm tinh tế khiến cô vừa bực vừa ấm lòng.

Cao trào: Buổi dã ngoại

Nhóm Lan – Huy được phân công tham gia buổi dã ngoại của lớp. Khi họ đang chuẩn bị trò chơi ngoài trời, một vài bạn trêu đùa Lan, khiến cô bối rối và có chút ngại ngùng. Huy không ngần ngại bước tới, bảo vệ Lan bằng cách hùng hồn:

“Để mình lo cho cô!” – anh nói, giọng vừa nghiêm túc vừa hài hước.

Lan đỏ mặt, tim đập mạnh, không biết nên cảm thấy bực hay cảm động. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra Huy không chỉ là người bạn đồng hành lầy lội, mà còn là người có thể bảo vệ và quan tâm cô một cách bất ngờ.

Buổi dã ngoại kết thúc, cả hai đi bộ về lớp trong ánh nắng chiều, trò chuyện rôm rả. Lan cảm thấy trái tim mình nhói lên một cảm giác mới lạ: rung động nhẹ nhàng nhưng không thể chối từ.

Kết thúc chương

Ngày hôm đó khép lại với ánh hoàng hôn phủ trên sân trường, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu qua tán cây. Lan đứng bên cửa lớp, nhìn Huy cười nói với bạn bè, lòng vừa bực vừa tò mò.

Cô biết rằng, dự án bất đắc dĩ này không chỉ giúp cô học hỏi thêm nhiều điều, mà còn kéo cô lại gần một người đặc biệt – người có thể làm trái tim cô loạn nhịp theo những cách bất ngờ nhất.

Huy cũng không biết rằng, Lan – cô gái nghiêm túc, chăm chỉ, chính là người sẽ làm anh thay đổi từng thói quen, từng suy nghĩ, và dần dần, trái tim anh sẽ không còn nhịp điệu cũ.

Ngày thứ Hai ấy, dưới ánh nắng và tiếng chim hót, một mối quan hệ mới bắt đầu nhen nhóm, đầy hứa hẹn, vừa ngọt ngào vừa đầy thử thách của tuổi thanh xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×