rung động nhỏ bé

Chương 7: Những thử thách nhỏ và tiếng cười


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Tư, sân trường rực rỡ dưới ánh nắng dịu, không khí trong lành, dễ chịu. Lan vừa bước vào lớp, vừa cầm sách vở vừa thở dài. Cô biết hôm nay là buổi họp nhóm quan trọng, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Dự án của họ đã tiến triển tốt, nhưng vẫn còn vài chi tiết cần hoàn thiện.

Huy đến lớp sớm, tay cầm ba lô, ánh mắt thấy Lan là nở nụ cười tinh nghịch:

“Lan, hôm nay cô có tâm trạng không?”

Lan nhíu mày, giả vờ khó chịu: “Tất nhiên là có, vì cậu cứ luôn rộn ràng trêu mình từ sáng đến giờ.”

Huy cười toe toét, bước tới, nắm lấy tay Lan: “Thế thì hôm nay chúng ta cùng nhau làm việc thật vui vẻ nhé, Lan.”

Lan đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không thể giấu được nụ cười. Cô biết rằng, dù Huy lúc nào cũng lầy lội, nhưng những lúc anh quan tâm, cô cảm thấy ấm áp và an toàn.

Buổi họp nhóm bắt đầu. Nhóm Lan và Huy có thêm hai bạn cùng lớp tham gia: Minh và Linh. Minh là người hài hước, hay trêu chọc, còn Linh thì nghiêm túc, hay quan sát.

“Lan, Huy, các cậu đã hoàn thiện phần slide chưa?” – Linh hỏi, giọng hơi nghiêm nghị.

Lan cúi đầu, giọng tự tin: “Chúng tôi đã chuẩn bị xong phần chính, chỉ còn vài chi tiết nhỏ cần chỉnh.”

Minh cười khúc khích, nháy mắt Huy: “Huy, chuẩn bị tinh thần nhé, hôm nay cậu phải thuyết trình cả phần slide lẫn… trò cười nữa đấy.”

Huy quay sang Lan, giọng khẽ trách: “Đúng rồi, hôm nay cô phải giúp mình đỡ nhát cười, đừng để Minh làm mình bẽ mặt nhé.”

Lan bật cười, vừa bực vừa thích thú. Cô biết rằng buổi họp nhóm hôm nay sẽ vừa căng thẳng vừa hài hước, một dịp để cả nhóm xích lại gần nhau hơn.

Trong lúc thuyết trình, Huy vẫn giữ phong cách lầy lội:

Khi Minh trêu chọc, Huy đáp lại bằng vài câu đùa ngắn, khiến cả lớp cười ồ lên.

Khi Linh nghiêm túc nhắc nhở về dữ liệu, Huy lập tức chỉnh slide và cười trêu: “Cảm ơn Linh, không có cô thì mình đã bị điểm trừ mất rồi.”

Lan đứng cạnh, vừa ghi chú, vừa nhăn mặt khi Huy làm trò. Cô thầm nghĩ: “Người này… lúc nào cũng khiến mình vừa bực vừa vui, mà tim mình lại cứ rung lên mỗi khi anh nhìn mình.”

Khoảnh khắc Huy nắm tay Lan để chỉ một chi tiết trên slide, ánh mắt anh dịu dàng, khiến Lan đỏ mặt. Cô biết rằng, dẫu Huy hay lầy, nhưng anh luôn quan tâm và muốn cô cảm thấy thoải mái.

Sau buổi thuyết trình, nhóm quyết định ra sân trường nghỉ ngơi. Ánh nắng chiều rọi qua tán cây, tạo ra những vệt sáng lung linh trên nền cỏ xanh. Huy kéo Lan ra một góc yên tĩnh, mở ba lô và lấy ra một món quà nhỏ: một hộp socola tự làm.

“Lan, hôm nay cô đã làm việc rất tốt. Đây là phần thưởng cho cô.”

Lan nhận lấy, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô nhìn Huy, giọng nghẹn ngào: “Anh… thật sự quan tâm đến mình.”

Huy cười, giọng dịu dàng: “Vâng, và mình sẽ luôn như vậy. Mình muốn bảo vệ cô, dù chỉ là những điều nhỏ bé nhất.”

Hai người cùng ngồi dưới tán cây, chia nhau socola, vừa ăn vừa trò chuyện. Khoảnh khắc giản đơn nhưng ngọt ngào khiến trái tim Lan rung động mạnh.

Khi họ chuẩn bị quay về lớp, mây đen kéo đến nhanh, cơn mưa rào bất ngờ ập xuống. Huy nhanh chóng mở ô che cho Lan, kéo cô sát vào mình:

“Lan, đi sát vào đây, mình không muốn cô bị ướt.”

Lan nép sát, tim đập nhanh, cảm giác vừa bối rối vừa an toàn lan tỏa khắp cơ thể. Huy nhìn Lan, ánh mắt dịu dàng: “Không sao, mình sẽ đưa cô về an toàn.”

Trên đường đi, họ vừa đi vừa cười, đôi tay đôi lúc chạm nhau, ánh mắt đôi khi chạm nhau. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ đều khiến khoảng cách giữa họ trở nên gần hơn, tình cảm ngày một rõ ràng.

Sau buổi chiều mưa, Huy và Lan tiếp tục dự án, nhưng khoảng cách giữa họ gần gũi hơn bao giờ hết:

Huy luôn nhắc nhở Lan nghỉ ngơi, mang nước và đồ ăn vặt cho cô.

Khi Lan tập trung ghi chú, Huy lén đặt tay lên vai cô, vừa đùa vừa nhắc nhở: “Đừng quên nghỉ ngơi.”

Khi trời nắng, Huy nhường Lan vị trí dưới bóng râm, quan tâm từng chi tiết nhỏ.

Lan nhận ra rằng những hành động nhỏ bé ấy là cách Huy thể hiện tình cảm, tinh tế nhưng chân thành. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rung lên, vừa xấu hổ vừa vui sướng.

Ngày thứ Tư khép lại, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả sân trường. Lan và Huy đứng cạnh nhau, cười nói, thỉnh thoảng lén nhìn nhau và cùng đỏ mặt. Tình cảm giữa họ giờ đã rõ ràng, không còn là những rung động thoáng qua, mà là sự quan tâm, yêu thương và ngọt ngào.

Lan nhận ra Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo cách bất ngờ và chân thành nhất. Huy cũng hiểu rằng Lan – cô gái nghiêm túc, chăm chỉ – đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim anh.

Và như thế, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, mối quan hệ của họ tiếp tục được vun đắp, hứa hẹn nhiều tình huống rung động, hiểu lầm dễ thương, những khoảnh khắc lãng mạn, cùng những câu chuyện tuổi thanh xuân đầy màu sắc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×