Chiều thứ Năm, ánh nắng vàng rực rỡ rọi qua từng kẽ lá, nhuộm cả sân trường một màu ấm áp. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng, khiến không gian trở nên yên bình và ngọt ngào. Lan bước vào lớp, tay cầm laptop và vở ghi chú, cảm giác hồi hộp xen lẫn háo hức len lỏi trong tim.
Cô biết hôm nay Huy sẽ có một “kế hoạch đặc biệt” cho Lan – anh đã nhá hàng qua điện thoại rằng có điều bất ngờ cho cô, nhưng không nói cụ thể. Trong lòng Lan vừa tò mò vừa bồn chồn. Cô tự hỏi: “Liệu là gì đây? Liệu có liên quan đến dự án hay chỉ là trò đùa lầy lội của Huy thôi?”
Huy đến lớp với bộ dạng tươi tỉnh, tay cầm một túi nhỏ. Khi thấy Lan, anh nháy mắt:
“Lan, theo mình ra sân sau một chút, có việc muốn cho cô xem.”
Lan hơi ngạc nhiên nhưng tò mò, gật đầu theo anh. Hai người bước ra khu vườn nhỏ phía sau lớp học, nơi ánh hoàng hôn rọi qua kẽ lá, tạo ra những vệt sáng lung linh trên nền cỏ xanh.
Huy đặt túi xuống, mở ra bên trong là một chiếc scrapbook nhỏ mà anh tự làm: trang trí bằng những bức ảnh, ghi chú và vài lời nhắn đáng yêu về những khoảnh khắc họ đã trải qua cùng nhau.
“Đây… mình làm tặng cô,” Huy nói, hơi đỏ mặt nhưng giọng hồn nhiên. “Mình muốn Lan biết, những khoảnh khắc nhỏ mà cô và mình cùng trải qua, mình đều ghi nhớ hết.”
Lan mở scrapbook ra, từng bức ảnh, từng dòng chữ khiến cô bất ngờ và xúc động. Cô nhìn Huy, mắt lấp lánh: “Anh… thật sự quan tâm đến mình đến vậy sao?”
Lan ngồi xuống bên cạnh Huy, chăm chú xem từng trang scrapbook. Huy ngồi sát, thỉnh thoảng chỉ tay vào những bức ảnh, kể lại những kỷ niệm vụn vặt: lần Lan giật mình vì Huy nhón chân trêu, lần Huy nhặt giấy giúp Lan khi gió thổi bay, những buổi họ cùng nhau thảo luận dự án dưới ánh nắng…
Mỗi chi tiết nhỏ, mỗi hành động vụn vặt, khiến Lan cảm thấy ấm áp lan tỏa từ tim ra khắp cơ thể. Cô nhận ra rằng tình cảm mình dành cho Huy không chỉ là sự rung động thoáng qua mà đã dần trở thành một thứ gì đó sâu đậm và bền chặt.
Huy ngồi nhìn Lan, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết:
“Lan, mình biết cô là người nghiêm túc và chăm chỉ, nhưng mình… muốn cô biết rằng mỗi lần cô cười, mình đều cảm thấy hạnh phúc. Mình thích cách cô quan tâm mọi người, thích cách cô làm mọi thứ bằng cả trái tim. Và… mình thích cô, Lan.”
Lan lặng người, tim đập nhanh, mắt rưng rưng. Cô chưa từng nghĩ rằng Huy sẽ nói thẳng như vậy, trực tiếp và chân thành. Cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng lan tràn, khiến cô không biết phải trả lời sao.
Lan khẽ nắm lấy tay Huy, cảm giác vừa bối rối vừa an toàn:
“Mình… cũng thích anh, Huy.”
Huy nở nụ cười tươi rói, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Anh nghiêng người gần Lan, cúi đầu, giọng nghịch ngợm nhưng vẫn dịu dàng:
“Vậy là cô cũng nhận ra rồi. Thật tuyệt!”
Khoảnh khắc ấy, dưới ánh hoàng hôn, cả hai như đứng ngoài thời gian. Tiếng gió, tiếng lá xào xạc và mùi hoa sữa hòa quyện với nhau, tạo thành một không gian vừa lãng mạn vừa ngọt ngào, khiến trái tim họ cùng nhịp đập.
Sau buổi chiều bất ngờ, khoảng cách giữa Lan và Huy trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Họ tiếp tục dự án nhưng xen lẫn những hành động thân mật:
Huy luôn để ý Lan có đủ nước uống hay không, thậm chí nhắc nhở cô ăn kẹo khi mệt.
Khi Lan tập trung ghi chú, Huy lén đặt tay lên vai cô, vừa đùa vừa nhắc nhở: “Đừng quên nghỉ ngơi.”
Những lúc trời nắng, Huy luôn nhường Lan vị trí dưới bóng râm, cẩn thận như một chàng trai quan tâm.
Lan dần nhận ra rằng những hành động nhỏ bé ấy là cách Huy thể hiện tình cảm, tinh tế nhưng chân thành. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rung lên, vừa xấu hổ vừa vui sướng.
Một buổi chiều khác, khi hai người đang thảo luận dự án ngoài sân, cơn mưa bất ngờ ập đến. Huy mở ô che cho Lan, kéo cô sát vào mình.
“Lan, đi sát vào đây, mình không muốn cô ướt.”
Lan nép sát, cảm giác vừa bối rối vừa an toàn tràn ngập khắp cơ thể. Cô nhìn Huy, đôi mắt lấp lánh: “Anh… thật sự quan tâm đến mình.”
Huy cười nhẹ, giọng chân thành: “Vâng, và mình sẽ luôn như vậy, Lan. Mình muốn bảo vệ cô, dù chỉ là những việc nhỏ bé nhất.”
Trong tiếng mưa rơi, cả hai cùng đi về, tay đôi lúc chạm nhau, ánh mắt đôi khi chạm nhau. Khoảnh khắc tưởng chừng giản đơn ấy lại khiến trái tim họ rung động sâu sắc.
Ngày thứ Năm khép lại, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả khu vườn. Lan và Huy ngồi bên nhau, cười nói, thỉnh thoảng lén nhìn nhau và cùng đỏ mặt. Tình cảm giữa họ giờ đã trở nên rõ ràng, không còn là những rung động thoáng qua, mà là sự quan tâm, yêu thương và ngọt ngào.
Lan nhận ra Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo cách bất ngờ và chân thành nhất. Huy cũng hiểu rằng Lan – cô gái nghiêm túc, chăm chỉ – đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim anh.
Và như thế, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, một mối quan hệ ngọt ngào và đáng yêu lại tiếp tục được vun đắp, hứa hẹn những tình huống rung động, hiểu lầm dễ thương, và những câu chuyện tuổi thanh xuân đầy màu sắc, với nhiều khoảnh khắc lãng mạn và bất ngờ đang chờ đón phía trước.