rung tim từ lớp học

Chương 1: Ngày đầu tiên ở đại học


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nắng buổi sáng rọi qua khung cửa sổ phòng ký túc xá, ánh sáng len lỏi trên gương mặt hớn hở của Lâm Ngọc Diệp. Cô cầm chiếc balo mới toanh, tim vừa hồi hộp vừa háo hức. Hôm nay là ngày đầu tiên bước chân vào đại học, nơi mà cô từng mơ mộng trong suốt ba năm cấp ba.

“Diệp, cẩn thận đấy nhé, đừng quên đồ ăn trưa!” – một tiếng gọi từ phòng bên khiến cô giật mình, nhìn thấy bạn cùng phòng cười nháy mắt.

“Ừ, tớ biết rồi!” Ngọc Diệp trả lời, cố gắng không để lộ sự bối rối trong lòng. Cô hít một hơi thật sâu, vươn vai rồi bước ra khỏi phòng ký túc, ánh mắt dõi theo những sinh viên khác đang tất bật với những buổi học đầu tiên.

Giảng đường A1 rộng lớn, những hàng ghế dài bóng loáng như đang chờ đón từng sinh viên mới. Ngọc Diệp bước vào, tim đập nhanh khi thấy khuôn mặt ai đó quen quen – hay đúng hơn, trông rất “nam thần” nhưng cũng rất gần gũi.

Anh ấy ngồi gần cửa sổ, tóc đen hơi dài, mắt sâu, ánh nhìn dường như thấu suốt tất cả mọi người xung quanh nhưng lại vô tình dừng lại ở cô vài giây. Ngọc Diệp cảm thấy mặt nóng lên. “Chắc tại mình tưởng tượng thôi,” cô tự nhủ, bước nhanh đến chỗ trống phía cuối lớp.

Tiếng thầy giáo vang lên, giới thiệu chương trình học kỳ mới, các môn học và những quy định cần nhớ. Ngọc Diệp chăm chú ghi chép, nhưng đôi mắt vẫn thỉnh thoảng lén nhìn về phía anh – cậu bạn cùng lớp, mà cô chưa kịp hỏi tên, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến tim cô loạn nhịp.

Giữa giờ giải lao, một nhóm sinh viên tụ tập nói chuyện rôm rả. Ngọc Diệp cầm cặp sách bước ra hành lang thì vấp phải một cô bạn khác, khiến sách vở rơi loạn xạ.

“Ôi, xin lỗi, xin lỗi!” cô vội cúi xuống nhặt. Bỗng, một bàn tay ấm áp xuất hiện bên cạnh, nhặt giúp cô một tập giấy rơi.

“Không sao đâu, lần đầu đi học mà, bỡ ngỡ là bình thường.” Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng, khiến Ngọc Diệp không khỏi đỏ mặt. Cô ngước lên, mắt chạm mắt với… nam sinh ở lớp sáng nay!

“C-cảm ơn…” cô lí nhí.

“Anh là Khương Minh, cùng lớp với em.” – anh ấy cười, nụ cười ấm áp làm trái tim Ngọc Diệp như muốn nhảy ra ngoài.

“Lâm Ngọc Diệp… Rất vui được gặp anh.” Cô cười, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thật khó khi nhìn vào ánh mắt chân thành của anh.

Ngày hôm đó, hai người vô tình được xếp cùng nhóm thảo luận bài tập nhóm. Ngọc Diệp vừa lo lắng, vừa háo hức. Khương Minh chỉ nhẹ nhàng hướng dẫn, không quá áp đặt nhưng khiến mọi người đều dễ dàng hiểu bài. Mỗi khi anh ấy nhìn cô, nụ cười ấy dường như nói: “Em không sao đâu, cứ tự tin lên.”

Sau buổi học, Ngọc Diệp ra sân trường, ngắm những hàng cây rợp bóng mát. Tiếng cười đùa của các sinh viên vang lên khắp nơi, mang theo cảm giác rộn ràng, tươi mới. Và rồi, cô nhận ra mình đang dần trông chờ những lần gặp anh – Khương Minh – không chỉ trong lớp học, mà cả trong những khoảnh khắc vô tình của cuộc sống sinh viên.

Cô tự nhủ: “Chắc chắn đây sẽ là một năm đại học đáng nhớ… và, có thể, là khởi đầu của một chuyện gì đó thật đặc biệt.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×