rung tim từ lớp học

Chương 2: Buổi tập câu lạc bộ học thuật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau ngày đầu tiên bỡ ngỡ ở giảng đường, Ngọc Diệp hối hả bước vào sân trường. Cô cầm tờ giấy ghi danh câu lạc bộ học thuật mà mình quyết tâm tham gia – một nơi được biết đến với những sinh viên thông minh, sáng tạo và tràn đầy nhiệt huyết.

“Đến rồi đây!” cô thầm nhủ, vừa nhìn bảng thông báo, vừa hít một hơi thật sâu. Mọi người đã tụ tập đông đủ, ánh mắt ai cũng dõi theo nhau, cười nói rộn rã. Ngọc Diệp cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, không chỉ vì sự náo nhiệt của buổi đầu, mà còn vì một bóng người quen vừa xuất hiện – Khương Minh.

Anh ấy đang đứng cạnh bàn ghi danh, nhẹ nhàng cười với một vài bạn cùng lớp. Khi ánh mắt anh ấy chạm vào cô, Ngọc Diệp vội quay đi, lòng vừa xấu hổ vừa háo hức.

“Chào em, lần đầu tham gia đúng không?” – giọng Khương Minh vang lên gần tai cô khi anh bước đến bên.

“Ừ… ừm… đúng, tớ là Lâm Ngọc Diệp.” Cô lí nhí, cố gắng cầm chặt tờ giấy đăng ký như để trấn an bản thân.

“Anh sẽ hướng dẫn em một chút nhé. Không phải lo đâu.” – anh ấy nở nụ cười, làm Ngọc Diệp bỗng dưng thấy tim mình ấm áp.

Buổi tập bắt đầu, cả nhóm được chia thành các đội để giải quyết những thử thách logic và trò chơi trí tuệ. Ngọc Diệp, vốn là người năng động nhưng ít kinh nghiệm, loay hoay không biết bắt đầu từ đâu. Cô nhìn quanh, thấy mọi người nhanh nhẹn sắp xếp bài vở và chiến lược.

“Đừng lo, để anh hướng dẫn.” Khương Minh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dẫn cô đến bàn nhóm của mình. “Xem, trước tiên chúng ta phân chia nhiệm vụ, sau đó từng người sẽ giải quyết một phần.”

Ngọc Diệp ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Sự gần gũi vô tình khiến cô vừa xấu hổ, vừa thấy tim đập mạnh. Anh ấy không quá chỉ đạo, chỉ nhẹ nhàng hướng dẫn, vừa tôn trọng, vừa ấm áp.

Khi thử thách bắt đầu, Ngọc Diệp nắm bắt dần nhịp độ. Cô đưa ra vài ý tưởng, Khương Minh gật gù, rồi đưa ra một số gợi ý tinh tế để hoàn thiện kế hoạch. Hai người trao đổi ánh mắt, cười với nhau mỗi khi một bước giải quyết thành công. Những khoảnh khắc tưởng chừng đơn giản ấy lại khiến trái tim cô “loạn nhịp” theo một nhịp điệu riêng.

Giữa buổi tập, một câu hỏi hóc búa xuất hiện khiến cả nhóm lúng túng. Ngọc Diệp chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, nhưng chưa dám nói. Khương Minh khẽ nghiêng người, nhìn cô, ánh mắt tràn đầy khích lệ:

“Đừng ngại, cứ nói đi. Ý tưởng của em rất quan trọng mà.”

Ngọc Diệp hít một hơi thật sâu, mấp máy môi: “Mình nghĩ… nếu chúng ta thử cách này…”

Anh ấy mỉm cười, gật gù: “Tuyệt vời! Thử luôn xem sao.”

Cả nhóm hào hứng thực hiện theo, và kết quả vượt ngoài mong đợi. Ngọc Diệp không giấu được niềm vui, ánh mắt chợt gặp Khương Minh, cả hai cùng cười, như thể hiểu rằng khoảnh khắc ấy chỉ thuộc về họ.

Buổi tập kết thúc, Ngọc Diệp thở phào, vừa mệt vừa hạnh phúc. Khi mọi người ra về, Khương Minh tiến lại gần:

“Em làm tốt lắm, hôm nay thấy em tự tin hơn hẳn.”

Ngọc Diệp đỏ mặt, bối rối: “Cảm ơn… nhờ anh hướng dẫn.”

Anh ấy cười: “Không phải nhờ đâu. Chỉ là em cố gắng thôi mà. À, tuần sau sẽ có buổi thi đấu giữa các nhóm, em nhớ chuẩn bị nhé.”

“Ừ, mình sẽ chuẩn bị.” – Ngọc Diệp trả lời, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp và háo hức.

Trên đường về ký túc xá, cô vừa đi vừa nghĩ về Khương Minh. Anh ấy không chỉ đẹp trai, thông minh mà còn quan tâm nhẹ nhàng, tinh tế đến mức khiến cô muốn gần gũi hơn mỗi ngày. Ngọc Diệp tự nhủ: “Có lẽ, không chỉ là bạn cùng lớp nữa… mà là một người mà mình muốn gặp mỗi ngày.”

Khi cô vừa bước vào phòng ký túc, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Khương Minh:

“Hôm nay em làm tốt lắm. Tối nay nhớ nghỉ ngơi, đừng thức khuya nhé.”

Ngọc Diệp đỏ mặt, tim đập loạn nhịp. Cô thầm cười: “Anh ấy… quan tâm mình thật sự à?”

Và từ buổi tập câu lạc bộ đầu tiên, Ngọc Diệp nhận ra một điều rõ ràng: Đại học không chỉ là nơi học tập, mà còn là nơi những khoảnh khắc ngọt ngào bất ngờ, nơi tình bạn có thể dần biến thành tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×