Ngày thi đấu lớn của câu lạc bộ học thuật đã đến. Giảng đường lớn của trường được trang trí với các biểu ngữ sặc sỡ, sân khấu nhỏ dựng lên, nơi các nhóm sinh viên sẽ thi đấu theo vòng loại. Ngọc Diệp đứng bên ngoài, tay ôm tập tài liệu, vừa hồi hộp vừa háo hức.
Khương Minh xuất hiện, áo sơ mi trắng chỉnh tề, cặp sách gọn gàng. Khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười:
“Em sẵn sàng chưa?”
“Ừ… tớ hơi hồi hộp, nhưng sẽ cố gắng.” Ngọc Diệp đáp, tim đập nhanh khi anh bước gần.
Cả nhóm bước lên sân khấu, nhìn thấy các nhóm khác, không khí vừa cạnh tranh vừa hào hứng. Trò chơi hôm nay là kết hợp giải câu đố logic và thuyết trình ý tưởng sáng tạo. Mỗi nhóm có 30 phút để hoàn thành và trình bày trước ban giám khảo.
Ngọc Diệp và Khương Minh phối hợp nhịp nhàng: cô đảm nhận phần thuyết trình, anh chỉnh sửa ý tưởng và hỗ trợ giải thích các điểm khó. Khi Ngọc Diệp lỡ lời hoặc run, Khương Minh nắm nhẹ tay cô, thì thầm:
“Em sẽ ổn thôi, nhìn anh mà tự tin lên.”
Cử chỉ giản dị nhưng ấm áp ấy khiến trái tim cô rung lên từng nhịp. Cô hít một hơi sâu, gật đầu, và tiếp tục trình bày với giọng tự tin hơn hẳn.
Trong quá trình thi đấu, một nhóm đối thủ đưa ra ý tưởng bất ngờ, khiến nhóm Ngọc Diệp lúng túng trong một khoảnh khắc. Khương Minh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng tràn đầy tin tưởng:
“Em nhớ những gì chúng ta đã luyện tập. Chúng ta cùng nhau vượt qua nhé.”
Ngọc Diệp gật đầu, lấy lại bình tĩnh. Cô và nhóm cùng nhau xử lý tình huống, đưa ra giải pháp sáng tạo, khiến cả ban giám khảo và khán giả trầm trồ.
Sau khi trình bày xong, nhóm đứng bên cạnh nhau, thở phào nhẹ nhõm. Khương Minh cúi xuống, thì thầm:
“Em làm tốt lắm… anh rất tự hào.”
Ngọc Diệp đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô chỉ biết mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui và hạnh phúc.
Kết quả được công bố, nhóm của Ngọc Diệp chiến thắng vòng loại, tiến vào vòng chung kết. Cả nhóm reo hò, và Khương Minh kéo cô ra góc sân, đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng:
“Chúng ta đã làm được… cùng nhau.”
Ngọc Diệp tựa vào vai anh, cảm giác an toàn và ấm áp lan tỏa. Trong khoảnh khắc ấy, mọi căng thẳng, hồi hộp đều tan biến, chỉ còn lại sự gần gũi và ngọt ngào.
Buổi chiều, khi mọi người tản ra, họ cùng nhau ngồi trên bậc thang sân trường, nhấm nháp kẹo và trò chuyện về ngày thi đấu. Khương Minh nghiêng người, hôn nhẹ lên trán Ngọc Diệp – nụ hôn thứ ba, ngọt ngào và trìu mến.
“Anh… thật sự quan tâm tớ quá…” cô lắp bắp, đỏ mặt.
Anh cười khẽ: “Vì em xứng đáng được quan tâm. Và… anh cũng… thích em.”
Ngọc Diệp đứng im, tim loạn nhịp. Lời thừa nhận ấy làm cô vừa hạnh phúc vừa rung động mạnh mẽ. Cả hai cùng nhau ngồi trong ánh hoàng hôn, bàn tay chạm nhau, ánh mắt trao nhau sự trìu mến, đánh dấu một bước ngoặt trong tình cảm từ bạn bè trở thành tình yêu ngọt ngào.