rung tim từ lớp học

Chương 8: Dã ngoại cuối tuần ở hồ trường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuối tuần, hồ trường Minh Thành trở nên yên bình và thơ mộng dưới ánh nắng dịu dàng. Ban quản lý câu lạc bộ học thuật đã tổ chức một buổi dã ngoại nhỏ cho các nhóm sinh viên, kết hợp trò chơi và hoạt động sáng tạo. Ngọc Diệp háo hức chuẩn bị, đeo balo nhẹ, tay cầm hộp đồ ăn nhẹ mà cô tự chuẩn bị.

Khi đến hồ, cô nhận ra Khương Minh đã ở đó từ trước, đang xếp những dụng cụ trò chơi. Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean, ánh nắng chiều chiếu lên, khiến anh trông thật cuốn hút.

“Em đến rồi à?” Anh cười, giọng ấm áp.

“Ừ… mình vừa tới thôi,” Ngọc Diệp trả lời, tim đập nhanh, lòng rộn ràng.

Buổi dã ngoại bắt đầu với trò chơi “giải mã kho báu”: mỗi nhóm nhận một bản đồ và phải tìm các “điểm kho báu” quanh hồ để hoàn thành nhiệm vụ. Ngọc Diệp và Khương Minh cùng nhóm bắt đầu chạy nhảy quanh hồ, vừa giải câu đố, vừa nhặt các vật phẩm cần thiết.

Trong lúc chạy, Ngọc Diệp trượt chân trên cỏ ướt. Ngay lập tức, Khương Minh chạy tới, ôm lấy cô để cô không ngã. Cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp:

“Anh… cẩn thận quá!” cô lí nhí.

“Phải chứ, không muốn em bị thương,” anh đáp, ánh mắt dịu dàng.

Sau khi ổn định, họ tiếp tục trò chơi, trao đổi ánh mắt, cười đùa. Khi tìm được “điểm kho báu” cuối cùng, Khương Minh kéo Ngọc Diệp ra một khoảng trống, nơi ánh nắng chiếu lên mặt hồ lấp lánh, tạo nên khung cảnh cực kỳ lãng mạn.

“Chúng ta đã hoàn thành rồi,” anh nói, giọng đầy tự hào.

Ngọc Diệp mỉm cười, thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ấy cúi xuống, lấy tay nắm nhẹ tay cô: “Em làm tốt lắm hôm nay.”

Cô đỏ mặt, nhưng không rút tay, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng nhìn nhau, chỉ nghe tiếng gió thổi qua mặt hồ và tiếng chim ríu rít.

Buổi chiều kết thúc với phần chụp ảnh nhóm. Khi đứng cạnh nhau, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt, vai họ chạm nhau. Khương Minh nghiêng người, hôn nhẹ lên trán cô – một nụ hôn ngọt ngào, trìu mến, khiến Ngọc Diệp không nhịn được cười và đỏ mặt.

“Anh… lại làm tớ xấu hổ rồi…” cô lắp bắp.

Anh cười, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ là muốn em biết… anh luôn quan tâm em.”

Trên đường về ký túc xá, cả hai đi cạnh nhau, trò chuyện về những khoảnh khắc hôm nay, cười đùa và hẹn nhau cho các buổi dã ngoại tiếp theo. Ngọc Diệp biết chắc một điều: tình cảm giữa họ ngày càng sâu, ngọt ngào, và đầy rung cảm học đường, khiến cô cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×