Đêm.
Sài Gòn về đêm không ngủ, nhưng sự ồn ào, náo nhiệt của nó dường như không thể chạm tới được không gian tĩnh lặng bên trong căn penthouse áp mái của một trong những toà nhà đắt đỏ nhất thành phố. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên những món đồ nội thất hàng hiệu, sàn đá cẩm thạch và những bức tranh trừu tượng đắt tiền. Mùi rượu vang hảo hạng vẫn còn thoang thoảng trong không khí, quyện với mùi nước hoa nữ tính và một mùi hương khác, nam tính và quyến rũ hơn.
Khải đứng trước tấm kính khổng lồ, lặng lẽ cài lại những chiếc khuy cuối cùng trên chiếc áo sơ mi lụa màu đen của mình. Cơ thể anh ta, với những đường nét hoàn hảo được che giấu một nửa sau lớp áo, trông như một bức tượng điêu khắc của La Mã. Anh không nhìn xuống thành phố lấp lánh bên dưới, ánh mắt anh xa xăm, lạnh lùng.
"Ở lại với em thêm chút nữa đi, K."
Giọng một người phụ nữ vang lên từ phía chiếc giường kingsize lộn xộn. Đó là bà Lan, một nữ đại gia ngành bất động sản, cũng là "khách hàng" của anh trong ba giờ vừa qua. Bà ta nhìn anh bằng ánh mắt si mê, một ánh mắt mà Khải đã nhìn thấy hàng trăm lần từ những người phụ nữ khác.
Khải quay người lại, trên môi nở một nụ cười đúng chuẩn: vừa đủ dịu dàng, vừa đủ xa cách. Một nụ cười được thực hành đến mức hoàn hảo.
"Hợp đồng của chúng ta đã hết giờ, thưa bà. Tôi có một cuộc hẹn khác." Anh nói, giọng nói trầm ấm nhưng không một chút cảm xúc. Anh liếc nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, một món quà từ một "khách hàng" cũ.
"Nhưng..." Bà Lan có vẻ tiếc nuối.
"Thanh toán của tôi." Khải ngắt lời, ánh mắt ra hiệu về phía chiếc phong bì dày cộm đặt trên bàn làm việc. Anh không thích sự dây dưa. Với anh, đây là công việc. Mọi thứ phải rõ ràng, sòng phẳng, và quan trọng nhất là không có tình cảm.
Bà Lan thở dài, nhưng cũng không dám làm trái ý. Bà biết quy tắc của K. – gã trai bao đắt giá và bí ẩn nhất Sài Gòn.
Khải cầm lấy chiếc phong bì, không thèm đếm, đút vào túi áo khoác. Anh cúi đầu chào một cách lịch lãm rồi quay lưng bước đi, bỏ lại sau lưng người phụ nữ và căn phòng sang trọng nhưng lạnh lẽo.
Bước vào thang máy riêng, lớp mặt nạ dịu dàng trên mặt Khải lập tức biến mất, trả lại một vẻ mặt lạnh lùng, toan tính. Anh rút điện thoại ra, ghi lại một vài thông tin quan trọng mà anh đã khéo léo moi được từ bà Lan trong những lúc "trò chuyện" thân mật. Đó là thông tin về một thương vụ đất đai sắp tới của tập đoàn Tinh Anh – kẻ thù không đội trời chung đã đẩy gia đình anh vào cảnh tan nát nhiều năm về trước. Mỗi cuộc "giao dịch" thể xác này đều là một bước đi trong ván cờ trả thù mà anh đã vạch ra.
Cùng lúc đó, tại một nơi khác của thành phố.
Minh Hoa mệt mỏi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị trực tuyến vào lúc 11 giờ đêm. Cô nới lỏng chiếc áo vest hàng hiệu, tựa lưng vào chiếc ghế CEO quyền lực. Đằng sau lưng cô, cả Sài Gòn về đêm như một tấm thảm nhung được đính hàng triệu viên kim cương, nhưng cô không có tâm trạng để thưởng thức.
"Chủ tịch, đây là danh sách những người muốn mời chị đi ăn tối nay ạ." Cô thư ký bước vào, trên tay là chiếc iPad. "Ông Lâm bên bất động sản An Khang lại gửi một bó hồng 999 đóa. Còn có cả thiệp mời đến buổi ra mắt bộ sưu tập mới của nhà thiết kế Sỹ Hoàng."
Minh Hoa nhếch mép cười khẩy. Từ ngày cô chính thức ly hôn người chồng cũ bội bạc, những gã đàn ông này, như những con kền kền, bắt đầu lượn lờ xung quanh, không phải vì ngưỡng mộ, mà vì khối tài sản và địa vị của cô. Cô quá mệt mỏi với việc phải từ chối, phải giữ thái độ lịch sự giả tạo với những kẻ mà cô xem thường.
"Bỏ hết đi." Cô nói, giọng dứt khoát.
Cô thư ký có vẻ ngập ngừng. "Nhưng thưa chị, buổi tiệc của tập đoàn An Thịnh vào cuối tuần này rất quan trọng. Chị không đi không được. Mà đi một mình, e là..."
Minh Hoa hiểu ý cô thư ký. Đi một mình, cô sẽ lại trở thành tâm điểm của sự dòm ngó, của những lời mời mọc phiền phức.
"Hay là..." cô thư ký rụt rè đề nghị, "chị tìm đại một anh người yêu, ra mắt một lần cho mấy ông đó hết hy vọng?"
Một ý nghĩ loé lên trong đầu Minh Hoa. Một ý tưởng điên rồ, nhưng lại vô cùng hiệu quả theo tư duy của một nhà quản trị. Cô không cần tình yêu. Cô cần một giải pháp. Một giải pháp nhanh gọn, có thể kiểm soát được, và không để lại hậu quả tình cảm.
"Tìm cho tôi một dịch vụ," Minh Hoa nói, ánh mắt sắc bén trở lại. "Một dịch vụ 'bạn đồng hành' cao cấp. Tôi cần người tốt nhất, chuyên nghiệp nhất, và kín tiếng nhất. Tôi không quan tâm giá cả."
Cô thư ký sững sờ, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra. Đây chính là phong cách của Minh Hoa: giải quyết mọi vấn đề bằng một giao dịch sòng phẳng.
Một ngày sau, bản lý lịch của K. được đặt lên bàn làm việc của Minh Hoa. Không có hình ảnh rõ mặt, chỉ là một bóng hình nam tính và một danh sách những "kỹ năng" ấn tượng: thông thạo đa ngôn ngữ, am hiểu rượu vang, khiêu vũ, và những lời chứng thực ngắn gọn nhưng đầy sức nặng từ những khách hàng ẩn danh. "Chuyên nghiệp", "Kín đáo", "Trải nghiệm hoàn hảo".
Minh Hoa nhếch mép. "Thú vị."
Cô nhìn vào cái giá thuê theo giờ được ghi ở cuối trang, một con số trên trời. Nhưng cô không do dự.
"Sắp xếp một cuộc gặp."
Tối hôm đó.
Tại một phòng riêng của một nhà hàng Nhật sang trọng, nơi một bữa ăn có giá bằng cả tháng lương của một nhân viên văn phòng, Minh Hoa và Khải lần đầu tiên gặp mặt.
Khải đến trước. Anh mặc một bộ đồ đơn giản nhưng tinh tế, toát lên vẻ lãng tử. Khi Minh Hoa đẩy cửa bước vào, anh ngẩng lên. Ánh mắt họ chạm nhau.
Trong một khoảnh khắc, cả hai đều có chung một suy nghĩ.
Khải nghĩ: Người phụ nữ này, còn lạnh lùng và xinh đẹp hơn cả trong tưởng tượng.
Minh Hoa nghĩ: Gã đàn ông này, còn nguy hiểm và quyến rũ hơn cả lời đồn.
Không khí trong phòng đặc lại. Không có lời chào hỏi xã giao. Chỉ có hai ánh mắt sắc bén đang âm thầm đánh giá và đo lường đối phương.
Ván cờ "Sắc Đẹp Chết Người" đã có những nước đi đầu tiên.