sắc đẹp chết người

Chương 2: Hợp Đồng Sắc Dục


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự im lặng trong phòng ăn riêng sang trọng kéo dài đến ngột ngạt. Khải không vội vàng, anh ung dung rót cho mình một ly trà, từng cử chỉ đều toát lên sự tự chủ. Anh là người bán, nhưng anh không có vẻ gì là đang cần khách. Ngược lại, Minh Hoa, người bỏ tiền, lại cảm thấy mình đang bị đặt ở thế phải dè chừng.

Cô là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Tôi nghĩ thư ký của tôi đã nói rõ yêu cầu," Minh Hoa nói, giọng lạnh lùng, đi thẳng vào vấn đề. "Tôi cần một người đóng vai bạn trai trong ba tháng. Xuất hiện ở năm sự kiện quan trọng, bắt đầu từ buổi tiệc của tập đoàn An Thịnh vào cuối tuần này."

Khải nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu. "Tôi đã đọc. Rất rõ ràng."

"Quy tắc của tôi," Minh Hoa tiếp tục, ánh mắt sắc bén như dao. "Thứ nhất, không được phép hỏi về đời tư của tôi. Thứ hai, tuyệt đối không được có tình cảm. Thứ ba, mọi hành động thân mật nơi công cộng, từ cầm tay đến ôm hôn, đều phải được tôi ra hiệu trước. Hợp đồng kết thúc, chúng ta là người dưng, xem như chưa từng quen biết. Anh làm được chứ?"

Khải đặt ly trà xuống, một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn hiện trên môi. Anh ngả người ra sau, dáng vẻ thoải mái như thể đây là cuộc chơi của anh.

"Những điều khoản đó, tôi không có vấn đề," anh nói, giọng trầm ấm đầy mê hoặc. "Nhưng tôi cũng có quy tắc của mình. Ngoài thời gian làm việc đã định sẵn trong hợp đồng, tôi không trả lời tin nhắn hay điện thoại. Cô phải cung cấp cho tôi đầy đủ thông tin về những nhân vật chủ chốt tại các sự kiện. Và quan trọng nhất," anh nhoài người về phía trước, khoảng cách giữa hai người đột ngột thu hẹp lại, "khi chúng ta 'diễn', cô phải hợp tác tuyệt đối. Một vở kịch hay cần hai diễn viên giỏi. Tôi không muốn làm việc với một bạn diễn nghiệp dư."

Lời lẽ của anh vừa là một yêu cầu, vừa là một sự thách thức. Minh Hoa cảm thấy má mình hơi nóng lên trước sự áp sát bất ngờ này. Cô không lùi lại, mà nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh không cần phải lo về diễn xuất của tôi."

"Tốt," Khải mỉm cười.

Minh Hoa nghĩ rằng cuộc đàm phán đã xong. Nhưng cô quyết định thử anh ta một lần cuối, một đòn cân não để khẳng định ai mới là người nắm quyền.

"Và điều khoản cuối cùng," cô nói, giọng đều đều. "Hợp đồng này bao gồm cả việc lên giường. Ngay bây giờ. Tôi cần thẩm định chất lượng 'sản phẩm' trước khi quyết định ký."

Cô nói ra điều đó với một sự bình thản đến đáng sợ, như thể đang bàn về một món hàng. Cô muốn thấy anh ta bối rối, bất ngờ, hoặc ít nhất là một chút thay đổi trong thái độ.

Nhưng Khải chỉ nhướn mày, nụ cười trên môi càng rộng hơn. Anh ta tỏ ra thích thú trước sự táo bạo của cô.

"Tất nhiên rồi," anh đáp lại nhẹ bẫng. "Đó là một phần trong gói 'dịch vụ cao cấp' mà cô đã chọn. Khách hàng luôn là thượng đế."

Tại một khách sạn năm sao gần đó...

Căn phòng tổng thống xa hoa trở thành sân khấu cho màn "thẩm định" của họ. Không có nến, không có hoa, không có những lời dạo đầu lãng mạn. Chỉ có hai cơ thể lao vào nhau.

Khải chứng tỏ tại sao anh ta lại là người đắt giá nhất. Anh ta là một nghệ sĩ, và cơ thể Minh Hoa là cây đàn vĩ cầm trong tay anh. Anh ta biết chính xác phải làm gì để khơi dậy những cảm xúc bản năng nhất, những ham muốn sâu kín nhất mà Minh Hoa đã cố chôn vùi từ lâu. Mọi cử chỉ, mọi nụ hôn của anh đều hoàn hảo, điêu luyện nhưng lại không hề có một chút tình cảm. Anh đang làm việc, một công việc đòi hỏi kỹ năng thượng thừa.

Minh Hoa ban đầu cố gắng dùng lý trí để phân tích, để "đánh giá". Nhưng rất nhanh, cô bị cuốn vào vòng xoáy dục vọng mà Khải tạo ra. Cơ thể cô phản bội lại khối óc lạnh lùng của mình. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy mình là một người đàn bà thật sự, với những khao khát trần trụi nhất. Nhưng sâu trong cô vẫn là một sự trống rỗng. Đây là một cuộc truy hoan đỉnh cao, nhưng tuyệt nhiên không có sự kết nối tâm hồn.

Sáng hôm sau, khi Minh Hoa tỉnh giấc, bên cạnh cô đã trống không. Không khí trong phòng vẫn còn vương lại mùi hương nam tính của Khải, nhưng anh ta đã biến mất như một cơn gió.

Trên chiếc bàn cạnh giường, một bông hồng trắng duy nhất được đặt ngay ngắn. Bên dưới là một danh thiếp của khách sạn, mặt sau có một dòng chữ được in theo phong cách trang trọng:

"Cảm ơn vì đã sử dụng dịch vụ. Hẹn gặp cô tại buổi tiệc."

Minh Hoa nhìn dòng chữ đó, lòng dâng lên một cảm giác tức giận kỳ lạ. Cô đã là người trả tiền, là người chủ động, nhưng cuối cùng, anh ta mới là người kết thúc cuộc giao dịch này theo cách của anh ta.

Cô bật cười thành tiếng. Vở kịch này, xem ra còn thú vị hơn cô tưởng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.