sắc đẹp chết người

Chương 4: Phá Vỡ Hợp Đồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc Maserati lướt đi trong im lặng trên những con đường vắng vẻ của Sài Gòn về khuya. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu vào trong xe, lúc sáng lúc tối, hắt lên hai gương mặt với những tâm tư hoàn toàn khác biệt. Câu hỏi đầy khiêu khích của Khải về "tiền thưởng" vẫn còn lơ lửng trong không gian, đặc quánh và ngột ngạt.

Minh Hoa quay mặt nhìn ra cửa sổ, cố gắng giữ cho nhịp thở của mình đều đặn. Cả buổi tối hôm nay, cô đã luôn ở thế chủ động, là người điều khiển cuộc chơi. Nhưng chỉ với một câu nói, một cái chạm tay của Khải, bức tường thành lý trí mà cô cố công xây dựng bỗng dưng xuất hiện một vết nứt. Cô tức giận. Tức giận vì anh ta đã dám vượt qua ranh giới, và tức giận chính bản thân mình vì đã để cho một cái chạm tay đó làm cho bối rối. Cô tự nhủ, đây chỉ là một cuộc giao dịch. Anh ta chỉ đang làm công việc của mình - quyến rũ phụ nữ.

Bên cạnh, Khải vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đôi tay điêu luyện điều khiển vô lăng. Nhưng thực chất, anh đang quan sát cô. Anh thấy được sự căng thẳng trong dáng ngồi của Minh Hoa, thấy được cách cô siết nhẹ bàn tay lại. Anh biết, mũi tên của mình đã cắm trúng đích. Người phụ nữ này thú vị hơn tất cả những "khách hàng" trước đây của anh cộng lại. Cô thông minh, kiêu ngạo, và đang cố gắng gồng mình để che giấu đi sự yếu đuối và khao khát của một người đàn bà. Trò chơi chinh phục này bỗng trở nên hấp dẫn lạ thường.

Xe dừng lại trước toà nhà penthouse của Minh Hoa. Theo đúng hợp đồng, công việc của Khải đến đây là kết thúc. Anh bước xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho cô, một cử chỉ galăng không chê vào đâu được.

Họ đứng đối diện nhau dưới sảnh chính vắng lặng.

"Cảm ơn anh vì buổi tối hôm nay." Minh Hoa nói, giọng đã lấy lại được vẻ lạnh lùng thường thấy. "Tiền 'thưởng' cho diễn xuất của anh, tôi sẽ cho thư ký chuyển khoản vào ngày mai." Cô cố tình nhấn mạnh vào chữ "diễn xuất".

Khải chỉ mỉm cười, không đáp. Anh nhìn cô, một ánh nhìn sâu thẳm, như thể có thể nhìn thấu tâm can cô. Anh chờ đợi.

Sự im lặng của anh còn có sức nặng hơn cả ngàn lời nói. Minh Hoa cảm thấy khó xử. Lý trí bảo cô phải quay lưng bước vào trong, chấm dứt cuộc giao dịch của ngày hôm nay. Nhưng một phần nào đó trong cô, một phần bản năng mà cô đã chôn giấu từ lâu, lại không muốn điều đó. Cô nhớ lại cảm giác an toàn khi có anh che chắn trước mặt chồng cũ, nhớ lại luồng điện chạy dọc sống lưng khi ngón tay anh chạm vào má cô.

Hành động theo một thôi thúc mà chính cô cũng không hiểu nổi, Minh Hoa cất tiếng, phá vỡ quy tắc của chính mình.

"Lên nhà tôi uống một ly. Coi như... là tiền thưởng." Cô dùng lại chính từ ngữ của anh, như một cách để giành lại thế chủ động.

Cánh cửa căn penthouse vừa đóng lại, không gian tĩnh lặng lập tức bị xé toạc. Minh Hoa còn chưa kịp bật đèn, Khải đã áp cô vào cánh cửa lạnh ngắt phía sau, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.

Đây không phải là nụ hôn "công nghiệp" như trong phòng khách sạn. Nó thô bạo, chiếm đoạt và đầy đòi hỏi. Minh Hoa sững sờ trong giây lát, nhưng rồi, như một con đê bị vỡ, mọi cảm xúc dồn nén trong cô bùng nổ. Cô không đẩy anh ra, ngược lại còn vòng tay qua cổ anh, đáp trả lại nụ hôn đó một cách cuồng nhiệt không kém.

Mọi hợp đồng, mọi quy tắc đều bị ném ra sau đầu. Giờ đây không còn là khách hàng và kẻ cung cấp dịch vụ. Chỉ còn một người đàn ông và một người đàn bà, với những ham muốn trần trụi nhất đang thiêu đốt cả hai.

Khải bế thốc cô lên, không phải đi về phía phòng ngủ, mà đi thẳng đến chiếc ghế sofa dài giữa phòng khách. Quần áo bị xé toạc một cách vội vã, vứt vương vãi trên sàn nhà. Họ lao vào nhau như hai con thiêu thân, ngấu nghiến, chiếm đoạt, như thể muốn tìm kiếm một thứ gì đó từ đối phương mà chính họ cũng không rõ.

Khung cảnh thành phố về đêm lộng lẫy bên ngoài cửa kính như trở thành một tấm phông nền mờ ảo cho cuộc truy hoan đầy bão tố bên trong. Đây không phải là một màn trình diễn. Đây là sự mất kiểm soát. Là khoảnh khắc hai kẻ luôn dùng lý trí để điều khiển mọi thứ cuối cùng lại bị bản năng và dục vọng nguyên thuỷ nhất dẫn lối.

Khi mọi thứ kết thúc, họ nằm đó, giữa đống lộn xộn do chính mình tạo ra, thở dốc. Mồ hôi và mùi hương cơ thể quyện vào nhau. Không ai nói với ai lời nào.

Họ nhìn nhau. Trong ánh mắt của đối phương, không còn là sự toan tính hay diễn xuất nữa. Chỉ còn lại sự sững sờ, hoang mang, và một sự thật không thể chối cãi.

Trò chơi này, đã hoàn toàn đi chệch hướng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.