sắc đẹp chết người

Chương 3: Vở Kịch Hoàn Hảo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối thứ Bảy, Khải lái chiếc Maserati mui trần đến trước cổng biệt thự của Minh Hoa đúng 7 giờ. Anh mặc một bộ vest Tom Ford được cắt may hoàn hảo, không một nếp nhăn, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ. Anh trông như một tài tử điện ảnh, một công tử nhà tài phiệt thực thụ, hoàn toàn không có dáng vẻ của một kẻ bán mình.

Minh Hoa bước xuống từ cầu thang. Cô chọn cho mình một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rượu của Dior, thiết kế ôm sát cơ thể, khoe trọn những đường cong chết người, nhưng phần cổ lại kín đáo, tạo nên một sự mâu thuẫn đầy khiêu khích giữa quyền lực và sự gợi cảm. Đây là "chiến bào" của cô đêm nay.

Khi ánh mắt họ gặp nhau, Khải đã không che giấu sự kinh ngạc và ngưỡng mộ chân thật trong một thoáng. Anh bước tới, chìa tay ra một cách lịch lãm.

"Trông cô rất đẹp, Minh Hoa." Anh nói, giọng trầm ấm.

"Đó là điều kiện cần để vở kịch thành công." Minh Hoa lạnh lùng đáp, nhưng vẫn đặt tay mình vào tay anh.

Trên đường đến buổi tiệc, họ không nói gì nhiều, chỉ trao đổi những thông tin cần thiết về các nhân vật sẽ phải đối mặt. Anh ghi nhớ từng cái tên, từng chức vụ, từng mối quan hệ. Cô kinh ngạc trước trí nhớ và khả năng phân tích của anh. Cô nhận ra, người đàn ông này không chỉ có vẻ ngoài.

Buổi tiệc của tập đoàn An Thịnh được tổ chức tại một khách sạn 6 sao, quy tụ toàn bộ giới tinh hoa của Sài Gòn. Ngay khi Khải và Minh Hoa cùng nhau bước vào, cả khán phòng dường như ngừng lại một nhịp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, mang theo sự tò mò, ghen tị và cả những lời xì xào phán xét.

Khải diễn vai bạn trai một cách hoàn hảo. Bàn tay anh đặt trên eo Minh Hoa vừa đủ chiếm hữu nhưng vẫn đầy tôn trọng. Anh mỉm cười chào hỏi mọi người, ánh mắt luôn dành cho Minh Hoa một sự dịu dàng và si mê như thể cô là cả thế giới của anh. Minh Hoa cũng phối hợp một cách ăn ý, thỉnh thoảng cô lại nghiêng đầu thì thầm điều gì đó với anh, khoé môi luôn nở một nụ cười hạnh phúc viên mãn. Họ trông như một cặp đôi quyền lực thực sự.

"Minh Hoa, không ngờ lại gặp em ở đây." Một giọng đàn ông trung niên vang lên. Là ông Lâm, kẻ đã gửi 999 đóa hồng cho cô.

Chưa đợi Minh Hoa lên tiếng, Khải đã chủ động bước lên nửa bước, che chắn cho cô. Anh mỉm cười bắt tay ông Lâm. "Chào ông Lâm. Tôi là Khải, bạn trai của Minh Hoa. Cảm ơn ông thời gian qua đã quan tâm đến cô ấy."

Nụ cười của anh thân thiện, nhưng lời nói lại đầy ẩn ý và sự khẳng định chủ quyền. Ông Lâm cứng họng, mặt biến sắc, chỉ có thể cười gượng rồi lảng đi. Minh Hoa đứng bên cạnh, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng.

Đỉnh điểm của vở kịch là khi Tuấn – chồng cũ của cô – xuất hiện, tay trong tay một cô người mẫu trẻ măng.

"Ồ, Minh Hoa," Tuấn cười khẩy, ánh mắt liếc qua Khải đầy vẻ khinh miệt. "Gu của em bây giờ... lạ quá nhỉ?"

Không khí trở nên căng thẳng. Minh Hoa còn chưa kịp phản ứng, Khải đã siết nhẹ tay cô rồi mỉm cười với Tuấn.

"Chào anh. Tôi là Khải. Rất vui được làm quen với người cũ của cô ấy. Quá khứ của Minh Hoa thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của chúng tôi thôi."

Câu nói vừa lịch sự vừa thâm thuý, trực tiếp biến Tuấn thành "quá khứ", thành kẻ ngoài cuộc. Mặt Tuấn từ đỏ chuyển sang tím, không nói được lời nào, đành hậm hực kéo cô người mẫu bỏ đi.

Sau vài màn "chạm trán", Cường và Minh Hoa lui ra ban công để hít thở không khí.

"Diễn xuất của anh không tệ." Lần đầu tiên, Minh Hoa buông một lời khen không có vẻ mỉa mai.

Khải đứng cạnh cô, tựa vào lan can. Anh không nhìn cô mà nhìn ra thành phố. "Tôi chưa bao giờ diễn khi nói một người phụ nữ đẹp."

Giọng anh trầm và thật hơn lúc ở trong tiệc. Minh Hoa khựng lại. Cô quay sang nhìn anh, cố tìm trong ánh mắt anh một sự giả dối, nhưng không thấy. Anh ta quá giỏi, hoặc là...

Khải bất ngờ quay sang, đối mặt với cô. Khoảng cách của họ chỉ còn một gang tay. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng gạt một lọn tóc mai đang vương trên má cô. Ngón tay anh khẽ lướt qua da cô, một sự đụng chạm nhẹ nhàng nhưng lại như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Đây là hành động ngoài kịch bản.

Minh Hoa thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Cô không lùi lại.

Khải cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng nói khàn đi vì ham muốn mà anh không buồn che giấu.

"Vở kịch tối nay rất thành công. Tôi có được nhận thêm 'tiền thưởng' không, thưa Chủ tịch?"

Câu hỏi đầy ẩn ý và khiêu khích. Minh Hoa không trả lời, chỉ liếc nhìn anh một cái thật sắc. Nhưng cô không thể phủ nhận, hai gò má của mình đã bắt đầu nóng lên. Cuộc chơi này, dường như đang đi chệch khỏi quỹ đạo mà cô đã vạch ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.