Tối thứ Bảy, Sài Gòn lên đèn. Dòng sông Sài Gòn lấp lánh như một dải lụa đen được nạm kim cương. Nổi bật giữa dải lụa đó là một chiếc du thuyền ba tầng xa hoa, sáng rực ánh đèn, tiếng nhạc xập xình vang dội cả một khúc sông. Đây chính là sân khấu cho buổi tiệc sinh nhật của Trần Hạo.
Khải, trong vai K., bước lên du thuyền. Anh ta không đi một mình. Khoác tay anh ta là bà Vi, nữ phó chủ tịch tập đoàn An Thịnh, một người phụ nữ quyền lực và sành sỏi. Bà ta mặc một chiếc đầm sequin lấp lánh, còn Khải thì lịch lãm trong bộ suit màu xám tro, áo sơ mi bên trong không cài hai cúc trên cùng. Anh ta trông giống một ngôi sao điện ảnh hơn là một "kẻ phục vụ". Vẻ ngoài hoàn hảo, nụ cười nửa miệng và ánh mắt đa tình của anh ta lập tức thu hút sự chú ý của nhiều quý cô, quý bà có mặt. Nhưng bên trong, Khải đang lạnh lùng quét mắt khắp boong tàu, phân tích từng gương mặt, từng mối quan hệ, tìm kiếm con mồi chính của đêm nay.
Cùng lúc đó, tại căn penthouse của Minh Hoa, không khí hoàn toàn trái ngược. Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng xanh mờ ảo hắt ra từ hàng loạt màn hình máy tính. Minh Hoa ngồi trên ghế chỉ huy, đeo tai nghe, gương mặt tập trung cao độ. Bên cạnh cô là Tùng, trưởng nhóm IT giỏi nhất của công ty, tay đang lướt như bay trên bàn phím.
Trên màn hình chính, một chấm đỏ đang di chuyển trên sơ đồ du thuyền - đó là vị trí của Khải. Một màn hình khác hiển thị những con sóng âm thanh - đó là tất cả những gì chiếc khuy áo ghi âm của Khải thu được.
"Anh ta đang tiếp cận mục tiêu," Tùng thông báo.
Trên du thuyền, Khải đã nhìn thấy Trần Hạo. Hắn ta đang đứng ở quầy bar, vây quanh là một đám chân dài và những kẻ nịnh bợ. Hắn ta mặc một bộ đồ loè loẹt, mặt đỏ gay vì rượu, miệng thì oang oang khoe khoang về một phi vụ làm ăn nào đó.
Khải ghé vào tai bà Vi, thì thầm điều gì đó. Bà ta mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý, rồi lập tức đóng vai một nữ đại gia đi săn mồi, tiến thẳng về phía Trần Hạo. Cuộc nói chuyện của họ nhanh chóng thu hút sự chú ý của hắn.
Đây chính là thời cơ.
Khải cầm hai ly sâm panh, bước tới, vờ như một người bạn trai đến để "chăm sóc" cho bà Vi. "Em uống ít thôi, kẻo say," anh nói với bà ta, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Trần Hạo.
Khi Trần Hạo quay sang, Khải "vô tình" loạng choạng, đổ một chút rượu lên tay áo của hắn. "Ôi, thành thật xin lỗi cậu Hạo, tôi bất cẩn quá."
"Mẹ kiếp, mày không có mắt à?" Trần Hạo gắt lên.
"Để tôi lau cho cậu." Khải vội vàng rút khăn tay ra, khéo léo áp sát vào người Trần Hạo. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một thiết bị nhỏ như chiếc thẻ nhớ trong tay Khải đã chạm vào chiếc điện thoại đời mới nhất trong túi quần của Hạo.
Tại phòng chỉ huy, Tùng reo lên khe khẽ: "Bắt đầu sao chép dữ liệu! Tốc độ ổn định! Ước tính 30 giây!"
Trên du thuyền, 30 giây đó dài như cả thế kỷ. Khải phải giữ chân Trần Hạo. Anh ta vừa lau tay áo cho Hạo, vừa nói chuyện: "Nghe danh cậu Hạo đã lâu, đúng là tuổi trẻ tài cao. Dự án 'Prometheus' mà Tinh Anh vừa ra mắt đúng là một cú hit lớn."
Trần Hạo nghe có người nịnh mình thì khoái chí, quên cả cơn bực. "Ha ha, mày cũng biết điều đó à? Cái đó chỉ là món khai vị thôi. Con ranh Minh Hoa đó tưởng mình là ai, dám đối đầu với tao à?"
Trong phòng chỉ huy, Minh Hoa nghe rõ từng lời, hai bàn tay siết chặt lại.
20 giây...
25 giây...
Bất thình lình, một giọng nói quen thuộc vang lên. "Ồ, đây không phải là 'phi công' mới của Minh Hoa sao? Sao lại đi cùng với chị Vi thế này?"
Là Tuấn, chồng cũ của Minh Hoa. Hắn ta nhìn Khải với ánh mắt đầy thù ghét.
Khải trong lòng chửi thề một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
"Chào anh," anh mỉm cười. "Minh Hoa bận việc nên tôi đi một mình. Tình cờ gặp chị Vi nên chào hỏi thôi."
"Thằng khốn..." Tuấn định nói gì đó thêm.
Ting!
Trên màn hình của Tùng, dòng chữ "SAO CHÉP HOÀN TẤT" hiện lên màu xanh lá.
Ngay lập tức, Khải lùi lại, giữ khoảng cách. Anh ngả người về phía bà Vi, thì thầm: "Em thấy hơi mệt. Mình tìm chỗ nào yên tĩnh hơn đi." Anh khẽ gõ nhẹ hai lần vào chiếc khuy áo, một tín hiệu đã giao ước trước.
Anh và bà Vi quay lưng bỏ đi, để lại Trần Hạo đang ngơ ngác và Tuấn thì tức tối.
Trong căn penthouse, Tùng reo lên: "Thành công rồi Chủ tịch! Chúng ta có hết dữ liệu điện thoại của hắn rồi!"
Minh Hoa tháo tai nghe ra, thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn vào hình ảnh của Khải trên màn hình, người đàn ông đang bình thản lướt đi giữa bữa tiệc đầy cạm bẫy. Trong mắt cô, ngoài sự thán phục, còn có một thứ cảm xúc khác, phức tạp và mãnh liệt hơn nhiều.
Người đàn ông này, rốt cuộc là ai?