Cuộc cãi vã nảy lửa tại khu tập thể cũ kết thúc mà không có người chiến thắng. An Nhiên, mặt đỏ bừng vì tức giận, gọi Hoàng Bách là "cỗ máy không có trái tim". Hoàng Bách, với vẻ mặt lạnh như băng, đáp lại rằng cô là "một kẻ mộng mơ không chịu nhìn vào thực tế". Anh lên chiếc xe hơi sang trọng và biến mất, để lại An Nhiên với sự phẫn nộ và một quyết tâm sắt đá sẽ bảo vệ ngôi nhà của mình đến cùng.
Vài ngày sau, Sài Gòn đón một cơn bão bất thường. Bầu trời chiều thứ bảy, vốn đang yên ả, bỗng nhiên sầm tối lại. Gió gào thét qua các kẽ hở của những toà nhà cao tầng, và mưa trút xuống như thể có ai đó đang đổ cả một đại dương từ trên trời.
Tại tầng cao nhất của toà nhà Saigon Sentinel, trong văn phòng penthouse tối giản đến lạnh lẽo, Trần Hoàng Bách đang chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn bão này đã làm đình trệ một lô hàng vật liệu xây dựng quan trọng của anh. Thật phiền phức và không hiệu quả.
Cùng lúc đó, trên tầng thượng của khu tập thể cũ ở Quận 3, Vũ An Nhiên đang vật lộn để cứu một tấm toan lớn mà cô vừa vẽ xong. Gió giật mạnh như muốn xé toạc tác phẩm tâm huyết của cô. Tức giận, cô ngẩng mặt lên trời, mặc cho mưa quất vào mặt, hét lớn: "Ông có cần phải làm quá lên như vậy không hả trời? Bộ ông cũng phe với tên tư bản Hoàng Bách đó hay sao?"
Đúng vào khoảnh khắc đó, một tia sét kỳ lạ, mang một ánh sáng màu xanh lục ma quái, xé toạc bầu trời. Nó không phải là một tia sét thẳng, mà giống như một cái cây khổng lồ, một nhánh của nó đánh thẳng vào cột thu lôi trên đỉnh toà nhà Saigon Sentinel, nơi Bách đang đứng, và một nhánh khác, một cách không thể giải thích được, giáng thẳng xuống chiếc ăng-ten cũ kỹ trên sân thượng của An Nhiên.
Một luồng sáng trắng lóa lên. Cả hai chỉ kịp cảm thấy một cú sốc điện cực mạnh chạy dọc cơ thể, và rồi, tất cả chìm vào bóng tối.
Tiếng chim hót líu lo. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu vào phòng qua một tấm rèm màu xám.
Người đầu tiên tỉnh dậy cảm thấy một sự sai trái đến tận xương tủy. Cơ thể này... quá nặng nề, quá cao lớn. Cổ họng thì khô khốc. Người đó ho khan một tiếng, và giật bắn mình khi nghe thấy một âm thanh trầm đục, hoàn toàn xa lạ phát ra từ chính mình.
An Nhiên ngồi bật dậy trên một chiếc giường King-size, trong một căn phòng ngủ rộng lớn nhưng chỉ có hai màu chủ đạo là trắng và xám. Không một bức tranh, không một đồ vật trang trí, sạch sẽ đến mức vô trùng. "Đây là đâu?" cô lẩm bẩm bằng một chất giọng đàn ông.
Hoảng hốt, cô lao ra khỏi giường, loạng choạng chạy vào một căn phòng khác có những bức tường bằng kính. Cô nhìn vào trong tấm kính lớn và hét lên. Nhưng tiếng hét phát ra lại là một tiếng gầm trầm thấp đầy nam tính.
Trong gương, không phải là khuôn mặt của cô. Đó là khuôn mặt của tên tư bản đáng ghét Trần Hoàng Bách. Cô đưa tay lên sờ vào gương mặt góc cạnh, vào hàng ria mép được cắt tỉa cẩn thận. Đây là một cơn ác mộng. Chắc chắn là vậy.
"Áaaaaaaa!"
Tiếng hét kinh hoàng của cô (trong thân xác Bách) đã đánh động đến người bên ngoài. Cánh cửa phòng ngủ bật mở. Một người đàn ông trẻ, mặc một bộ đồ ở nhà tươm tất, đeo kính, hớt hải chạy vào.
"Chủ tịch! Có chuyện gì vậy ạ? Người gặp ác mộng sao?"
Đó là Khang, người trợ lý tận tụy đã làm việc cho Bách năm năm. An Nhiên nhận ra anh ta, cô đã thấy anh ta đi theo Bách trong cuộc cãi vã hôm trước.
"Khang? Anh là Khang đúng không?" An Nhiên chỉ vào mặt mình trong gương, giọng nói đầy hoảng loạn. "Nhìn đi! Cái mặt này! Tôi không phải là ông chủ của anh! Tôi là phụ nữ! Tôi là Vũ An Nhiên!"
Trợ lý Khang nhìn "ông chủ" của mình với ánh mắt đầy lo ngại. "Chủ tịch... người vẫn là người mà. Có lẽ do áp lực công việc quá lớn nên người bị ảo giác? Hay là... hay là người muốn thử một vai diễn mới để giải trí ạ?"
"Vai diễn cái đầu anh! Tôi bị biến thành tên này thật rồi!" An Nhiên gào lên, vò rối mái tóc được vuốt keo cẩn thận của Bách.
Khang tái mặt. Anh từ từ lùi lại, tay lăm lăm chiếc điện thoại. "Chủ tịch, hay là để tôi gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra một chút cho yên tâm nhé?"
Ở một nơi khác của thành phố, Hoàng Bách tỉnh dậy vì một tiếng động ồn ào và một mùi hương hỗn tạp khó chịu của sơn dầu, thuốc vẽ và mì tôm. Anh mở mắt và điều đầu tiên anh thấy là một trần nhà loang lổ vết ẩm.
Anh đang nằm trên một tấm nệm mỏng đặt thẳng xuống sàn nhà. Xung quanh là một mớ hỗn độn không thể tưởng tượng được. Quần áo vứt trên ghế, toan vẽ dựa vào tường, những lọ sơn mở nắp vương vãi khắp nơi. Đối với một người ưa sạch sẽ như Bách, nơi này không khác gì địa ngục.
Anh cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ bẫng, yếu ớt. Anh cố gắng đứng dậy và ngay lập tức vấp phải một lon nước ngọt rỗng, ngã dúi dụi. Khi chống tay xuống sàn, tay anh dính phải một thứ gì đó ướt át. Là một vệt sơn màu xanh. Anh rùng mình ghê tởm.
Anh lảo đảo đi tìm nhà vệ sinh. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy một tấm gương nhỏ, cáu bẩn, dính đầy những vệt sơn. Anh nhìn vào gương. Và rồi, anh chết lặng.
Khuôn mặt trong gương không phải là của anh. Đó là một khuôn mặt khá xinh, với đôi mắt to, sống mũi cao, nhưng mái tóc thì rối bù và trên má còn dính một vệt sơn màu vàng. Đó là khuôn mặt của con mụ họa sĩ điên khùng đã gây rối với anh mấy ngày trước. Vũ An Nhiên.
Hoàng Bách không hét lên. Sự kinh hoàng của anh là một sự kinh hoàng câm lặng. Anh đứng bất động, tâm trí trống rỗng, cố gắng xử lý một sự thật phi lý đang diễn ra.
Cạch! Cánh cửa phòng bật mở. Một cô gái trẻ với mái tóc nhuộm hồng, ăn mặc cá tính, tung tăng bước vào mà không cần gõ cửa.
"Nhiên ơi! Bão to muốn bay nóc nhà! Mày có sao không? Ê, sao mặt đần ra thế?"
Đó là Vy, cô bạn thân của An Nhiên, một sinh viên thiết kế thời trang.
Hoàng Bách (trong thân xác An Nhiên) quay lại, nhìn cô gái lạ mặt bằng ánh mắt lạnh lùng. "Cô là ai? Sao lại tự tiện vào nhà người khác khi chưa có sự cho phép?" anh nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng âm thanh phát ra lại là một giọng nữ trong trẻo, có chút a dua.
Vy chớp chớp mắt, rồi phá lên cười. "Gì dợ? Mày diễn kịch gì đó? Tao, Vy đây! Bạn thân nối khố của mày đây!" Cô bé bước tới, véo vào má "An Nhiên". "Mày bị sét đánh trúng đầu hay sao mà ăn nói lạ thế? Lại còn xưng 'tôi' với 'cô' nữa chứ!"
Hoàng Bách giật người lại như bị điện giật khi bị người lạ chạm vào. Anh nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại của mình, rồi lại nhìn mớ hỗn độn xung quanh. Cảm giác bất lực và ghê tởm dâng lên đến cực điểm.
Cả hai người, ở hai nơi khác nhau của thành phố, cùng có chung một suy nghĩ tuyệt vọng.
Nhiên, trong căn penthouse sang trọng, đang bị người trợ lý nhìn như một bệnh nhân tâm thần.
Bách, trong căn gác xép bừa bộn, đang bị cô bạn thân của kẻ thù tra tấn bằng sự thân mật thái quá.
Và cả hai cùng hét lên trong đầu:
"Mình phải tìm ra con mụ/gã khốn đó ngay lập tức!"