Tại căn penthouse tối giản đến vô trùng:
An Nhiên (trong thân xác Hoàng Bách) đang trải qua một cuộc khủng hoảng hiện sinh. Sau khi thất bại trong việc thuyết phục trợ lý Khang rằng mình thật sự đã bị "biến hình", cô đành phải chấp nhận một sự thật phũ phàng: từ giờ, cô là Trần Hoàng Bách.
Khang, với vẻ mặt đầy lo lắng của một người trợ lý tận tụy, đã đặt trước mặt cô một ly cà phê đen không đường, một đĩa salad ức gà và một chiếc iPad đang hiển thị lịch trình dày đặc của ngày hôm nay.
"Thưa Chủ tịch," Khang dè dặt nói, "lúc 9 giờ sáng nay chúng ta có cuộc họp với Hội đồng quản trị về tiến độ của dự án Saigon Gateway. Lúc 11 giờ là buổi gặp mặt với đối tác Nhật Bản. Buổi chiều..."
An Nhiên nhìn vào lịch trình, những con số và thuật ngữ kinh doanh nhảy múa trước mắt cô như một thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh. "Hủy! Hủy hết cho tôi!" cô buột miệng nói bằng giọng của Bách.
Khang suýt nữa thì đánh rơi cả chiếc iPad. "Hủy... hủy hết ạ? Thưa Chủ tịch, đây đều là những cuộc họp cực kỳ quan trọng, đã được lên lịch từ tháng trước."
An Nhiên nhận ra mình vừa hành động quá cảm tính. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng bắt chước vẻ mặt lạnh lùng của tên tư bản kia. "Ý tôi là... dời lại. Cứ nói là tôi không khỏe. Sức khỏe là trên hết, anh hiểu chứ?"
Khang gật đầu lia lịa, nhưng trong mắt anh ta rõ ràng là sự nghi ngờ. Ông chủ của anh, người thà chết chứ không bỏ họp, hôm nay lại nói "sức khỏe là trên hết"? Chắc chắn là có vấn đề.
Để thoát khỏi sự giám sát của Khang, An Nhiên viện cớ cần không gian riêng để "thiền định, tìm lại sự cân bằng nội tại". Khang, dù không hiểu gì, cũng đành phải lui ra, không quên dặn dò: "Nếu có bất cứ vấn đề gì về 'nội tại', xin Chủ tịch cứ gọi cho tôi ạ."
Khi chỉ còn một mình, An Nhiên bắt đầu cuộc khám phá "ngôi nhà mới". Cô mở tủ quần áo và gần như bị sốc. Chỉ có ba màu: đen, trắng và xám. Hàng chục bộ vest, hàng trăm chiếc áo sơ mi và cà vạt được sắp xếp theo tông màu, thẳng tắp như một đội quân.
"Trời ơi, cuộc sống của gã này còn nhạt nhẽo hơn cả một bức tranh chì," cô lẩm bẩm.
Cô quyết định "thêm chút màu sắc" cho cuộc sống của Bách. Cô bật hệ thống loa thông minh trong nhà lên. "Phát cho tôi một bài nhạc sôi động nhất!"
Bíp! "Đang phát danh sách nhạc 'Tập trung làm việc - Sóng não Alpha'." Một bản nhạc không lời, du dương nhưng đều đều đến buồn ngủ vang lên.
"Không phải cái này! Nhạc của Sơn Tùng M-TP ấy!"
Bíp! "Không tìm thấy 'Sơn Tùng M-TP' trong thư viện nhạc cổ điển và jazz của Chủ tịch."
An Nhiên tức điên người. Cô quyết định tự mình vận động. Cô bắt đầu nhảy nhót lung tung trong phòng khách rộng lớn, biến căn penthouse thành một sàn nhảy bất đắc dĩ. Đúng lúc cô đang thực hiện một động tác xoay người đầy nghệ sĩ, thì cánh cửa lại bật mở.
Bà Mai, mẹ của Hoàng Bách, một quý bà sang trọng, bước vào cùng với Khang. Bà sững sờ khi thấy cậu con trai quý tử của mình đang nhảy một điệu kỳ quặc như một con choi choi nước.
"Bách! Con đang làm cái trò gì vậy?" bà hét lên.
An Nhiên giật mình, đứng hình. Cô nhìn bà Mai, rồi nhìn Khang đang cúi gằm mặt xuống đất.
"Mẹ... con... con đang tập thể dục theo phương pháp mới. Nó gọi là... 'Vũ điệu giải phóng năng lượng tiêu cực'," cô lắp bắp.
Bà Mai nheo mắt nhìn con trai. "Thôi đi. Mẹ đến đây là để báo cho con biết, tối nay con phải đi xem mắt với tiểu thư nhà họ Lý, con gái của chủ tịch tập đoàn Kim Long. Mẹ đã sắp xếp cả rồi, không được từ chối!"
Xem mắt? An Nhiên muốn ngất đi. Cô, trong thân xác của một người đàn ông, phải đi xem mắt với một người phụ nữ khác? Vở kịch này càng ngày càng vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
Tại căn gác xép bừa bộn:
Hoàng Bách đang trải qua 24 giờ tồi tệ nhất trong cuộc đời 32 năm của mình. Sau khi bị cô bạn thân "tăng động" của An Nhiên là Vy tra tấn bằng đủ thứ câu hỏi, anh đã phải viện cớ bị "sang chấn tâm lý sau cơn bão" để đuổi được cô bé về.
Giờ đây, anh phải đối mặt với một thử thách còn kinh khủng hơn: sống trong mớ hỗn độn này. Anh không thể chịu đựng được. Anh bắt đầu dọn dẹp. Anh gom những bộ quần áo bẩn cho vào một túi, lau những vệt sơn trên sàn, sắp xếp lại những cuốn sách nghệ thuật.
Trong lúc dọn dẹp, điện thoại của An Nhiên (một chiếc điện thoại cũ với màn hình nứt) reo lên. Là một số lạ. Bách do dự rồi cũng bắt máy.
"A lô, An Nhiên phải không?" một giọng nam vang lên. "Anh là Minh, bên phòng tranh Art Space đây. Bức tranh 'Hoàng hôn trên sông Sài Gòn' mà em hứa giao hôm nay sao rồi? Khách hàng đang hối lắm rồi đó!"
Bức tranh? Hoàng Bách nhìn quanh. Có hàng chục tấm toan vẽ dở, nhưng có một tấm lớn nhất đặt trên giá vẽ, có vẻ đã gần hoàn thành. Đó là một bức tranh hoàng hôn rất đẹp, nhưng Bách không thể hiểu được giá trị của nó. Anh chỉ thấy nó chưa xong.
"À... nó... nó sắp xong rồi," Bách trả lời bằng giọng của Nhiên.
"Sắp xong là sao? Em hứa chắc chắn hôm nay có mà! Nếu không giao kịp, em sẽ mất một hợp đồng lớn đó Nhiên!" anh Minh nói, giọng đầy lo lắng.
Cúp máy, Bách nhìn vào tấm toan. Anh phải hoàn thành nó. Nhưng anh, một con người chỉ biết đến biểu đồ và số liệu, làm sao có thể vẽ được? Anh cầm cây cọ lên, tay run run. Anh nhớ lại những lời An Nhiên đã hét vào mặt anh: "Đồ vô cảm! Anh thì biết gì về nghệ thuật!".
Anh quyết định thử. Anh chấm cọ vào một màu vàng, định vẽ thêm vài tia nắng. Nhưng anh đã làm sai. Vệt màu vàng của anh trông thật lạc quẻ và thô kệch, phá hỏng cả sự mềm mại của bức tranh.
Anh hoảng hốt, vội lấy giẻ lau đi, nhưng lại làm vệt màu loang ra, khiến bức tranh càng thêm tệ hại. Cảm giác bất lực và thất bại lần đầu tiên ập đến với vị CEO luôn thành công. Anh nhận ra, việc tạo ra một thứ đẹp đẽ khó hơn vạn lần việc phá hủy nó.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại lại reo. Lần này, trên màn hình hiện lên hai chữ "Mẹ yêu".
Bách thở phào, nghĩ rằng ít ra cũng có thể nói chuyện với một người bình thường. Anh bắt máy.
"Nhiên hả con? Mẹ đây! Mẹ vừa gửi cho con ít đồ ăn với 500 ngàn đó, chắc nhận được rồi hen. Ráng mà tiêu xài tằn tiện nha con. Mà dạo này có bán được bức nào không? Hay là thôi bỏ vẽ đi, về quê mẹ xin cho một chân kế toán ở xã cho ổn định, con gái con đứa lông bông mãi sao được..."
Hoàng Bách nghe mà đầu óc quay cuồng. Anh cúp máy, ngồi thụp xuống giữa căn phòng bừa bộn, tay vẫn còn dính sơn.
Một bên là áp lực phải hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật mà anh không hiểu. Một bên là áp lực về tiền bạc và một cuộc sống "ổn định".
Lần đầu tiên trong đời, Trần Hoàng Bách cảm thấy... đồng cảm với kẻ thù của mình.