SAI CƠ THỂ, ĐÚNG NGƯỜI

Chương 12: Chìa Khóa và Ghen Tuông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc họp, bốn người họ ngồi trong một quán cà phê vắng vẻ. Không khí không còn căng thẳng, nhưng lại có một sự ngượng ngùng kỳ lạ. Ông Lý, sau khi đã thể hiện thiện chí, đã khéo léo rời đi trước để "lũ trẻ có không gian riêng tư".

Lý Kiều Trinh nhìn An Nhiên (trong thân xác Bách) bằng một ánh mắt hoàn toàn mới. Ở đó không chỉ có sự hứng thú, mà còn có sự tôn trọng và một chút cảm thông. "Em không biết anh đã phải chịu nhiều áp lực như vậy," cô nói. "Từ giờ, nếu có bất cứ khó khăn gì, hãy cứ xem em như một người đồng minh."

Avelina (trong vai Bách) chỉ biết gật đầu, trong lòng thì rối như tơ vò. Cô vừa được "tình địch" của mình cứu một bàn thua trông thấy và giờ còn được đề nghị làm đồng minh.

Hoàng Bách (trong vai Nhiên) ngồi im lặng, quan sát tất cả. Anh nhìn cách Kiều Trinh nói chuyện, cách cô thông minh và quyết đoán bảo vệ "anh". Cô ấy thật sự là một người phụ nữ hoàn hảo. Một người vợ, một đối tác lý tưởng mà anh luôn tìm kiếm. Và giờ đây, người đang được ở bên cạnh cô ấy, nhận được sự quan tâm của cô ấy, lại là An Nhiên, trong chính cơ thể của anh.

Một cảm giác chua chát, khó chịu dâng lên trong lòng Bách. Anh đang ghen. Nhưng đó là một sự ghen tuông phi lý nhất thế gian. Anh đang ghen với chính bản thân mình. Anh ghen vì kẻ thù của mình đang sống cuộc đời của mình, bên cạnh người phụ nữ hoàn hảo của mình.


Trở về căn penthouse, sự nhẹ nhõm vì thoát khỏi khủng hoảng nhanh chóng được thay thế bằng một mục tiêu mới.

"Hai chiếc chìa khóa," An Nhiên nói ngay lập tức. Cô đặt chiếc chìa khóa của Bách và chiếc chìa khóa vừa lấy được của Kiều Trinh lên bàn kính. Chúng giống nhau như hai giọt nước, chỉ khác là một chiếc trông cũ hơn một chút.

"Giả thuyết của cô vẫn rất hoang đường," Bách nói, nhưng tay anh ta vẫn cầm một chiếc chìa khóa lên xem xét. Với đầu óc của một doanh nhân, anh cố gắng tìm kiếm một ký hiệu của nhà sản xuất, một dấu vết logic nào đó.

"Đừng dùng lý trí nữa," An Nhiên nói. "Hãy dùng cảm nhận đi."

Cô nhắm mắt lại, cầm lấy chiếc chìa khóa còn lại. Rồi cô từ từ đưa nó lại gần chiếc chìa khóa trong tay Bách.

Khi hai chiếc chìa khóa chỉ còn cách nhau vài centimet, một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra. Một luồng ánh sáng màu đồng mờ ảo phát ra từ cả hai, và một âm thanh vo ve rất nhẹ, giống như tiếng của một con ong, vang lên trong không khí. Đèn trong phòng khách chớp tắt liên tục.

Cả hai giật mình lùi lại. Hiện tượng đó cũng biến mất ngay lập tức.

"Thấy chưa!" An Nhiên kêu lên đầy phấn khích. "Tôi nói đúng mà! Chúng có phản ứng với nhau!"

"Có một phản ứng năng lượng, nhưng chúng ta vẫn chưa hoán đổi lại," Bách phân tích, dù trong lòng cũng đầy kinh ngạc. "Chỉ chạm vào nhau là không đủ. Chắc chắn phải còn một điều kiện khác. Một địa điểm? Một thời gian? Hay một trạng thái cảm xúc nào đó?"

Bí ẩn vẫn chưa được giải đáp, nhưng giờ đây họ đã có một bằng chứng cụ thể. Họ không còn mò mẫm trong bóng tối nữa.


Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa họ bước vào một giai đoạn mới. Sự thù địch đã giảm bớt, thay vào đó là một sự hợp tác bất đắc dĩ, một sự phụ thuộc lẫn nhau.

Bách bắt đầu "huấn luyện" Nhiên một cách nghiêm túc hơn. Nhưng kỳ lạ thay, anh không chỉ dạy cô về kinh doanh. Thỉnh thoảng, trong lúc giải thích về một dự án, anh lại buột miệng: "À, khi gặp Chủ tịch tập đoàn X, cô nên hỏi thăm về con chó Corgi của ông ấy. Tôi biết ông ta rất quý nó." Hoặc là: "Lần tới hẹn hò với Kiều Trinh, hãy kể cho cô ấy nghe về chuyến đi leo núi ở Thụy Sĩ. Đó là một kỷ niệm rất đẹp của tôi."

Anh đang vô thức cố gắng sống cuộc đời của mình thông qua An Nhiên, cố gắng duy trì những mối quan hệ của mình thông qua cô.

An Nhiên cũng nhận ra sự thay đổi ở Bách. Anh ta (trong thân xác cô) ít cằn nhằn về sự bừa bộn hơn. Thậm chí có lần, khi cô đang loay hoay với một bố cục tranh, anh ta đã nhìn vào và nhận xét: "Theo nguyên tắc đối xứng động, bố cục của bức này sẽ cân bằng hơn nếu cô dời mảng màu tối qua bên phải 3 centimet."

Và lời khuyên đó... lại chính xác một cách đáng ngạc nhiên. Họ đang dần ảnh hưởng và hòa hợp với thế giới của nhau.


Sự kiện lớn tiếp theo đã đến. Lễ ký kết hợp đồng hợp tác chiến lược giữa tập đoàn B&P và Kim Long. Đây là một sự kiện truyền thông lớn, nhằm khẳng định lại mối quan hệ bền chặt của hai tập đoàn sau vụ bê bối. "Trần Hoàng Bách" (do Nhiên thủ vai) sẽ phải có một bài phát biểu quan trọng.

Lý Kiều Trinh, với tư cách một người đồng minh, đã rất nhiệt tình giúp đỡ "Bách" chuẩn bị. Cô thường xuyên mời "anh" đi ăn tối để "thảo luận công việc", gửi cho "anh" những tài liệu tham khảo. Điều này khiến An Nhiên vô cùng khó xử, và khiến Hoàng Bách, người phải chứng kiến tất cả từ xa, cảm thấy ngày càng ghen tuông và lạc lõng.

Trong lúc An Nhiên đang phải đau đầu học thuộc bài phát biểu, Bách lại dành thời gian để làm điều mà anh giỏi nhất: phân tích dữ liệu. Anh không thể chấp nhận một bí ẩn không có lời giải. Anh dùng chiếc máy ảnh tốt nhất của mình, chụp lại hình ảnh chiếc chìa khóa ở độ phân giải cao nhất, rồi đưa vào một phần mềm phân tích hình ảnh chuyên dụng.

Anh zoom vào những họa tiết chạm khắc phức tạp. Ban đầu, chúng có vẻ chỉ là hoa văn trang trí. Nhưng khi anh cho phần mềm tăng độ tương phản và phân tích các đối xứng, một điều bất ngờ đã hiện ra.

Những đường nét đó không phải là hoa văn. Chúng là một tấm bản đồ. Một tấm bản đồ sao.

Anh lập tức đối chiếu nó với các bản đồ thiên văn. Các chòm sao được khắc trên đó sẽ thẳng hàng theo một góc nhìn nhất định, tại một thời điểm nhất định trong năm. Và thời điểm đó sẽ là vào ngày rằm tháng sau.

Và khi nhìn kỹ hơn vào trung tâm của tấm bản đồ, anh nhận ra một biểu tượng quen thuộc. Đó không phải là một ngôi sao, mà là hình vẽ cách điệu của một ngôi chùa cổ. Anh đã từng thấy nó ở đâu đó. Anh tìm kiếm trong kho dữ liệu của mình và tìm thấy nó. Đó là logo của một ngôi chùa cổ nhỏ, gần như bị lãng quên ở Cần Giờ, một nơi mà gia đình anh đã từng đến cúng bái khi anh còn rất nhỏ.

Một địa điểm cụ thể. Một thời gian cụ thể.

Giả thuyết đã hoàn chỉnh.

Bách cầm chiếc máy tính bảng, lao ra khỏi phòng làm việc, xông thẳng vào phòng khách, nơi An Nhiên đang vật lộn với bài phát biểu.

"Tôi tìm ra rồi!" anh hét lên bằng giọng của Nhiên, sự phấn khích lấn át cả sự bình tĩnh thường ngày.

An Nhiên ngơ ngác nhìn anh.

Anh giơ màn hình máy tính bảng lên. "Nó không phải là một cái chìa khóa đơn thuần. Nó là một tấm bản đồ!" anh giải thích. "Và nó chỉ đến một nơi. Một ngôi chùa cổ ở Cần Giờ. Vào đúng ngày rằm tháng sau! Tôi tin rằng, đó chính là nơi và thời điểm chúng ta phải đến để đảo ngược mọi chuyện!"

Cả hai nhìn nhau. Con đường quay về đã ở ngay trước mắt. Mục tiêu duy nhất của họ từ trước đến nay sắp có thể trở thành hiện thực.

Nhưng kỳ lạ thay, bên cạnh sự vui mừng, trong lòng họ lại dấy lên một cảm giác phức tạp, khó tả. Một sự lưu luyến mơ hồ. Quay trở lại "bình thường", liệu có còn đơn giản như họ vẫn nghĩ nữa không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!