SAI CƠ THỂ, ĐÚNG NGƯỜI

Chương 13: Những Ngày Đếm Ngược


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khám phá về ngôi chùa cổ và thời điểm trăng rằm tháng sau đã mang đến một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí của căn penthouse. Sự hoảng loạn và bực tức trước đây đã được thay thế bằng một mục tiêu rõ ràng và một sự khẩn trương có định hướng. Họ chỉ còn một tháng để chuẩn bị cho ngày "trở về".

Hoàng Bách, đúng với bản chất của một CEO, đã lập ra một bản kế hoạch chi tiết có tên "Dự án Bàn giao & Tái hòa nhập".

"Chúng ta cần đảm bảo rằng khi hoán đổi lại, cuộc sống của cả hai không bị xáo trộn," anh (trong thân xác Nhiên) giải thích một cách nghiêm túc. "Sẽ có hai nhiệm vụ chính cần hoàn thành trước ngày đó."

Nhiệm vụ thứ nhất, và cũng là áp lực lớn nhất, thuộc về An Nhiên: cô phải sống sót qua Lễ ký kết hợp tác chiến lược với tập đoàn Kim Long. Đây là một sự kiện truyền thông lớn, và bài phát biểu của "Trần Hoàng Bách" sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến niềm tin của các nhà đầu tư.

Nhiệm vụ thứ hai, không kém phần quan trọng, thuộc về Hoàng Bách: anh phải hoàn thành 15 bức tranh theo phong cách "hỗn hợp" cho buổi triển lãm cá nhân của An Nhiên. Hủy bỏ triển lãm lúc này sẽ là một đòn giáng mạnh vào sự nghiệp vừa chớm nở của cô.

Những ngày tiếp theo, họ bước vào một guồng quay làm việc chưa từng có. Họ không còn cãi vã vì những chuyện vặt vãnh. Thay vào đó là một sự hợp tác chuyên nghiệp đến đáng ngạc nhiên. Ban ngày, họ cùng nhau "sáng tác". An Nhiên sẽ mô tả ý tưởng, cảm xúc, còn Bách sẽ là người "thi công" bằng đôi tay của cô. Anh dần học được cách "phiêu" theo những chỉ dẫn mơ hồ của Nhiên, còn cô cũng học được cách diễn đạt ý tưởng của mình một cách logic hơn để bộ não CEO của anh có thể hiểu được.

Ban đêm, họ lại đổi vai. Bàn ăn biến thành phòng họp, nơi Bách "huấn luyện" cho Nhiên về bài phát biểu, về cách trả lời các câu hỏi phỏng vấn của báo chí.

"Khi họ hỏi về tầm nhìn của tập đoàn," Bách dặn dò, "cô đừng nói về 'sự tự do của tâm hồn' nữa. Hãy nói về 'việc kiến tạo những giá trị bền vững cho cộng đồng'."

"Nó có khác gì nhau đâu?" Nhiên ngơ ngác.

"Nó khác về mặt ngôn từ," Bách thở dài. "Đối với những người đó, ngôn từ là tất cả."


Ngày diễn ra lễ ký kết. An Nhiên, trong bộ vest quyền lực của Bách, đứng trên sân khấu bên cạnh Lý Kiều Trinh. Trái tim cô đập thình thịch, nhưng khi nhìn xuống khán phòng, thấy Hoàng Bách (trong thân xác mình) đang ngồi ở hàng ghế đầu, gật đầu với cô một cách đầy tin tưởng, cô bỗng cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cô bắt đầu bài phát biểu, ban đầu là những câu chữ do Bách soạn sẵn, nói về sự синергия (hợp lực), về tiềm năng thị trường. Nhưng rồi, khi nhìn thấy ánh đèn flash và những gương mặt chờ đợi, cô đã thêm vào một chút của riêng mình.

"...Và dự án Saigon Gateway này," cô nói, giọng nói của Bách vang lên đầy ấm áp, "không chỉ là một tòa tháp bằng kính và thép. Chúng tôi muốn kiến tạo một không gian nơi con người thật sự có thể kết nối, nơi nghệ thuật và thương mại có thể cùng tồn tại, nơi những giá trị của Sài Gòn xưa được tôn vinh trong một dáng vẻ hiện đại..."

Bài phát biểu của cô là một thành công ngoài sức tưởng tượng. Giới truyền thông ca ngợi "tầm nhìn nhân văn mới" của CEO Trần Hoàng Bách. Lý Kiều Trinh nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Còn Hoàng Bách, ngồi bên dưới, lần đầu tiên cảm thấy một niềm tự hào lạ lùng. Cô gái đó không chỉ làm theo kịch bản. Cô ấy đã làm cho "anh" trở thành một nhà lãnh đạo tốt hơn, có chiều sâu hơn.


Sau buổi lễ, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, họ đứng cùng nhau ở ban công, nhìn xuống dòng xe cộ hối hả của thành phố. Công việc lớn đã xong. Những bức tranh cũng đã gần hoàn thiện. Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày rằm.

"Cô làm tốt lắm," Bách (trong thân xác Nhiên) phá vỡ sự im lặng. Đó là một lời khen thật lòng. "Bài phát biểu đó... nó hay hơn cả những gì tôi đã viết."

"Anh cũng vậy," Nhiên (trong thân xác Bách) đáp lại. "Những bức tranh đó... chúng không phải của tôi, cũng không phải của anh. Chúng là của 'chúng ta'. Chúng thật đặc biệt."

Trong khoảnh khắc đó, họ không còn là hai kẻ thù bị ép vào chung một chỗ. Họ là hai người đồng đội đã cùng nhau vượt qua một thử thách lớn. Họ nhận ra mình đã học được rất nhiều từ người kia. Anh học được giá trị của cảm xúc. Cô học được sự hiệu quả của kỷ luật.

Sự im lặng bao trùm, nhưng không còn ngượng ngùng nữa. Nó chứa đựng những điều không nói thành lời. Ý nghĩ phải hoán đổi trở lại, điều mà họ mong mỏi nhất, giờ đây lại mang theo một nỗi buồn man mác. Trở về, đồng nghĩa với việc mất đi sự kết nối này, mất đi con người mới mà họ đã trở thành.

Bách nhìn Nhiên, hay đúng hơn là nhìn vào chính cơ thể của mình đang được một linh hồn khác vận hành một cách duyên dáng. Anh khẽ hỏi, giọng nói của Nhiên vang lên nhẹ nhàng trong gió đêm:

"Sau khi... mọi chuyện trở lại như cũ... cô sẽ làm gì?"

Câu hỏi treo lơ lửng giữa không trung. "Trở lại như cũ." Cụm từ đó sao nghe xa lạ đến vậy. Họ biết rằng, dù có quay về được hay không, "bình thường" sẽ không bao giờ giống như xưa nữa. Cuộc đếm ngược đến ngày phán quyết đã bắt đầu, và nó giống như một sự chia ly hơn là một sự giải thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!