SAI CƠ THỂ, ĐÚNG NGƯỜI

Chương 17: Cơn Bão Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tháng sau đêm khai mạc triển lãm, cuộc sống của Hoàng Bách và An Nhiên đã bước vào một giai đoạn "bình thường mới" đầy ngọt ngào nhưng cũng không kém phần hài hước.

Căn penthouse tối giản của Bách giờ đây đã có một "góc hỗn loạn" đầy màu sắc. Đó là khu vực làm việc của An Nhiên, với giá vẽ, những tấm toan và những lọ sơn được cô sắp xếp theo một logic mà chỉ mình cô hiểu. Bách, dù thỉnh thoảng vẫn nhăn mặt khi thấy một vệt sơn vô tình dính trên sàn, nhưng anh đã học được cách chấp nhận nó như một phần của cuộc sống mới. Anh thậm chí còn thấy góc hỗn loạn đó... có một sức sống kỳ lạ.

An Nhiên, ngược lại, đã bắt đầu sử dụng một ứng dụng lịch trên điện thoại. Cô vẫn hay quên, nhưng ít nhất cô đã cố gắng ghi nhớ những cuộc hẹn quan trọng. Cô cũng học được cách đọc một vài biểu đồ kinh doanh đơn giản để có thể "tám" chuyện công việc với Bách.

Họ thường xuyên dành buổi tối để nấu ăn cùng nhau, một sự kết hợp giữa công thức chính xác của anh và sự nêm nếm ngẫu hứng của cô, tạo ra những món ăn có hương vị không thể đoán trước. Tình yêu của họ không ồn ào, nó được xây dựng từ những khoảnh khắc đời thường, từ sự thấu hiểu và chấp nhận sự khác biệt của nhau.

Nhưng sự bình yên đó không kéo dài lâu. Bách biết, anh không thể giấu mãi mối quan hệ của mình. Anh phải đối mặt với thử thách lớn nhất: mẹ của anh, bà Mai.

Anh quyết định sẽ chính thức giới thiệu An Nhiên với bà trong một bữa tối gia đình.

"Anh có chắc không?" An Nhiên lo lắng hỏi khi đang chọn váy. "Em sợ mẹ anh sẽ không thích em."

Bách cầm tay cô, ánh mắt đầy kiên định. "Anh không cần mẹ phải thích em. Anh chỉ cần mẹ tôn trọng sự lựa chọn của anh. Đừng lo, có anh ở đây rồi."


Bữa tối diễn ra tại biệt thự chính của Trần gia, một tòa nhà cổ điển và sang trọng, toát lên vẻ quyền lực của một gia tộc giàu có lâu đời. Bà Mai, trong một chiếc áo dài bằng lụa Thượng Hải, đón tiếp họ bằng một nụ cười xã giao, nhưng ánh mắt bà khi nhìn An Nhiên lại có một sự dò xét không hề che giấu.

Không khí trên bàn ăn vô cùng căng thẳng. Bà Mai liên tục đặt ra những câu hỏi cho An Nhiên, mỗi câu đều như một mũi kim châm nhẹ nhàng nhưng đầy ác ý.

"Bác nghe nói cháu là họa sĩ," bà bắt đầu. "Một công việc thật thú vị. Chắc là thu nhập không được ổn định lắm nhỉ?"

"Dạ, cũng tùy thuộc vào cảm hứng ạ," An Nhiên trả lời một cách khéo léo. "Nhưng cháu may mắn vì có thể sống được bằng đam mê của mình."

"Ồ, đam mê," bà Mai nhếch môi. "Tuổi trẻ có đam mê là tốt. Nhưng phụ nữ thì cuối cùng vẫn cần một sự ổn định, một người chồng để nương tựa. Gia đình cháu ở quê chắc tự hào về cháu lắm khi có thể quen được con trai bác."

Câu nói này rõ ràng đang nhấn mạnh vào sự chênh lệch địa vị giữa hai người. An Nhiên chỉ mỉm cười, không đáp.

Hoàng Bách không thể chịu đựng được nữa. Anh đặt đôi đũa xuống, một hành động nhỏ nhưng khiến cả bàn ăn phải im lặng.

"Mẹ," anh nói, giọng nói bình tĩnh nhưng đanh thép. "An Nhiên là bạn gái của con. Con yêu cô ấy. Con yêu tâm hồn tự do, sự lương thiện và tài năng của cô ấy. Những điều đó không liên quan gì đến việc cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền hay gia đình cô ấy ở đâu."

Anh quay sang nắm lấy tay An Nhiên dưới gầm bàn. "Và con đã đủ trưởng thành để tự đưa ra lựa chọn cho cuộc đời mình. Con mong mẹ hãy tôn trọng điều đó."

Đây là lần đầu tiên Bách công khai chống lại ý muốn của mẹ mình một cách trực diện như vậy.

Không khí đặc quánh lại. Nụ cười trên mặt bà Mai vụt tắt, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

"Tôn trọng?" bà nói, giọng rít lên. "Mẹ đã dành cả đời để xây dựng nền tảng cho con, tìm cho con những mối quan hệ tốt nhất, một người vợ môn đăng hộ đối như Kiều Trinh để giúp con củng cố sự nghiệp. Còn con đáp lại mẹ bằng cách đưa về một con bé họa sĩ không rõ lai lịch, và nói với mẹ về sự tôn trọng?"

"An Nhiên không phải là người như vậy!" Bách phản đối.

"Vậy nó là người như thế nào? Một kẻ thông minh đã dùng mưu kế gì đó để quyến rũ con trai của mẹ? Mẹ không cần biết," bà Mai đứng dậy, nhìn con trai mình bằng ánh mắt sắc như dao. "Mẹ cho con một sự lựa chọn cuối cùng."

Bà chỉ tay về phía An Nhiên. "Hoặc là con bé đó, hoặc là cái ghế Chủ tịch tập đoàn B&P và toàn bộ quyền thừa kế của gia tộc này."

"Con chọn đi."

Lời tối hậu thư được đưa ra, tàn nhẫn và không một chút khoan nhượng. Bữa tối kết thúc trong sự tan vỡ. Trên đường đưa An Nhiên về, Bách không nói một lời, anh chỉ siết chặt tay lái, những đường gân nổi lên trên mu bàn tay.

Họ đã vượt qua được một cuộc hoán đổi linh hồn không tưởng, đã chiến thắng những đối thủ thương trường và những âm mưu chính trị. Nhưng giờ đây, họ lại phải đối mặt với một cuộc chiến còn khó khăn hơn: cuộc chiến với định kiến, với gia đình, và với chính những giá trị mà Bách đã từng theo đuổi. Cơn bão mới đã thật sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!