An Nhiên bước xuyên qua đám đông đang chúc tụng mình. Mọi âm thanh, mọi lời khen ngợi dường như lùi lại phía sau. Trước mắt cô lúc này chỉ có một người, người duy nhất trên đời hiểu được những bức tranh này thật sự được tạo ra như thế nào.
Cô dừng lại trước mặt Hoàng Bách. Sự ngượng ngùng của lần gặp mặt sau khi hoán đổi lại ùa về, nhưng lần này nó có thêm một chút gì đó khác lạ.
"Chúc mừng cô, An Nhiên," Bách lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng. "Buổi triển lãm rất thành công."
"Cảm ơn anh, Hoàng Bách," Nhiên mỉm cười. "Nhưng đây là thành công của 'chúng ta'." Cô khẽ nhấn mạnh vào từ cuối cùng.
Họ đứng đó, giữa một phòng tranh ồn ào, nhưng lại cảm thấy như chỉ có hai người. Họ nói về những bức tranh, về "nỗi buồn có cấu trúc" trong bức tranh thành phố, về "sự hỗn loạn logic" trong bức tranh trừu tượng. Họ cười, lần đầu tiên cười với nhau một cách thoải mái khi đang ở trong chính cơ thể của mình.
Sau một hồi, Bách hít một hơi thật sâu, như thể lấy hết can đảm. "Tối mai... cô có rảnh không?" anh hỏi, giọng có chút ngập ngừng. "Lần này, tôi mời. Và tôi hứa sẽ không có tai nghe, không có kịch bản, và tuyệt đối không có 'chỉ số Vờ Ni' nào cả."
An Nhiên bật cười, một nụ cười thật tươi. "Được thôi. Nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Anh không được mặc vest," cô nói.
Buổi hẹn đầu tiên thật sự của họ không diễn ra ở một nhà hàng sang trọng hay một quán bar trên tầng thượng. Bách, sau khi đã "sống" cuộc đời của Nhiên, đã chọn một địa điểm mà anh nghĩ sẽ là một sự dung hòa hoàn hảo: một lớp học nấu ăn các món Ý trong một căn biệt thự kiểu Pháp cổ ở Quận 3. Nơi đó vừa có sự chuyên nghiệp, sạch sẽ mà anh thích, lại vừa có không khí ấm cúng, nghệ thuật mà cô yêu.
Khi Nhiên đến, cô ngạc nhiên khi thấy Bách trong một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần kaki, trông anh trẻ trung và dễ gần hơn rất nhiều.
"Anh trông... được đấy," cô trêu.
"Tôi cũng thấy khá thoải mái," anh thừa nhận.
Lớp học bắt đầu. Họ cùng nhau làm món pasta tươi. Và sự hỗn loạn quen thuộc lại bắt đầu, nhưng lần này thật vui vẻ.
Bách, với bản năng của một CEO, đọc công thức một cách cẩn thận và đong bột mỳ chính xác đến từng gram. "Công thức ghi 100 gram bột và 1 quả trứng!"
Nhiên, với bản năng của một nghệ sĩ, lại làm theo cảm tính. "Nhưng em thấy bột hơi khô, mình cho thêm một chút lòng đỏ nữa đi, màu sẽ đẹp hơn!"
"Màu sắc không ảnh hưởng đến hương vị!" Bách phản đối.
"Nhưng nó ảnh hưởng đến cảm xúc khi ăn!" Nhiên cãi lại.
Cuối cùng, họ làm theo cách của Nhiên. Bột của họ có màu vàng óng ả đẹp mắt, nhưng lại hơi dính. Lúc cán bột, họ đã biến cả căn bếp thành một bãi chiến trường trắng xóa. Bột dính lên má, lên tóc của cả hai. Họ nhìn bộ dạng lấm lem của nhau rồi cùng phá lên cười. Tiếng cười tự nhiên, không chút gượng gạo.
Họ nhận ra, sự chính xác của anh và sự ngẫu hứng của cô, khi kết hợp lại, có thể tạo ra một món ăn không hoàn hảo theo công thức, nhưng lại chứa đựng niềm vui và tiếng cười của cả hai.
Sau lớp học, họ không về ngay. Bách lái xe đưa Nhiên đến một nơi, đó là công viên bờ sông ở Thủ Thiêm. Họ cùng nhau đi dạo dưới những ánh đèn vàng ấm áp, nhìn về phía trung tâm thành phố rực rỡ ánh đèn bên kia sông.
"Đẹp thật," Nhiên thì thầm.
"Ừm," Bách đáp. Anh chỉ vào một khu đất rộng lớn, nơi có một công trường đang thi công. "Đó là dự án Saigon Gateway. Anh đã thay đổi lại toàn bộ thiết kế."
"Thay đổi?"
"Đúng vậy. Thay vì phá bỏ hoàn toàn khu tập thể cũ của em, anh đã quyết định giữ lại một phần, biến nó thành một 'Làng nghệ sĩ' nằm trong lòng dự án. Sẽ có xưởng vẽ, phòng trưng bày, những quán cà phê nhỏ... Một nơi để nghệ thuật và thương mại cùng tồn tại." Anh nhìn cô. "Đó là ý tưởng của em."
An Nhiên sững sờ. Cô không ngờ những lời nói, những suy nghĩ của mình lại có thể thật sự thay đổi được một kế hoạch khổng lồ như vậy.
"Còn em," cô nói, "em đã dùng một phần tiền bán tranh để đăng ký một lớp học quản lý tài chính nhỏ. Em nghĩ... nghệ sĩ thì cũng cần phải biết cách trả tiền nhà đúng hạn."
Họ lại cùng nhau cười. Họ đã thay đổi. Họ đã lấy những điều tốt đẹp nhất của người kia để bù đắp vào những thiếu sót của chính mình.
Bách dừng lại, quay sang đối diện với Nhiên. Anh nhìn sâu vào mắt cô.
"An Nhiên này," anh nói, giọng nói chân thành và ấm áp. "Cái ngày anh gặp em ở khu tập thể, anh đã nghĩ đó là ngày tồi tệ nhất trong đời mình. Nhưng bây giờ anh nhận ra, đó lại là ngày may mắn nhất."
Anh từ từ rút ngắn khoảng cách, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt vệt bột mỳ còn dính trên má cô.
Và rồi, anh hôn cô.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, dưới ánh đèn của thành phố về đêm. Không có sự hoán đổi, không có sự gượng ép. Chỉ có hai con người đã tìm thấy nhau sau một cuộc hành trình không tưởng.
Nó không giống như một tia sét đánh ngang trời. Nó giống như ánh bình minh, từ từ ló dạng, ấm áp và bình yên.
Câu chuyện hoán đổi linh hồn đã kết thúc. Nhưng câu chuyện tình yêu của chàng CEO và nàng họa sĩ, bây giờ mới thật sự bắt đầu.