Sài Gòn, 10 giờ đêm, những ánh đèn cao ốc vẫn rực rỡ như những vì sao lạc giữa lòng đất. Từ ô cửa kính trong suốt của văn phòng CEO tại tầng 68 Dragon Tower, Hoàng Long, 29 tuổi, ngắm nhìn thành phố cuộn mình trong màn đêm. Một ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay, phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những tòa nhà chọc trời. Với anh, Sài Gòn không chỉ là một thành phố, mà là một bàn cờ khổng lồ, nơi những con người nhỏ bé chỉ là quân cờ phục vụ cho những thương vụ bạc tỷ. Anh là người kiến tạo, kẻ chinh phục, người đứng trên đỉnh cao mà nhìn xuống. Dragon Corp, tập đoàn bất động sản do anh điều hành, đang trên đà thâu tóm những khu đất vàng cuối cùng của thành phố, biến chúng thành những khu đô thị xa hoa, những trung tâm thương mại lộng lẫy. Anh sống trong sự cô độc của quyền lực, bao quanh bởi những con số khô khan, những hợp đồng bạc tỷ và những mối quan hệ xã giao hời hợt.
Cùng lúc đó, cách đó không xa, nhưng ở một thế giới hoàn toàn khác, Mai đang đứng nép mình trong con hẻm nhỏ ẩm ướt của Quận 1. Ánh đèn neon mờ ảo từ những quán bar lụp xụp hắt lên khuôn mặt cô, che đi phần nào sự mệt mỏi hằn sâu trong đôi mắt. Mai 25 tuổi, một "cô gái làng chơi" với vẻ ngoài sắc sảo, gai góc nhưng ẩn sâu bên trong là một trái tim nhân hậu. Sài Gòn với cô là một cuộc chiến sinh tồn khắc nghiệt. Mỗi đồng tiền kiếm được đều phải đổi bằng mồ hôi, nước mắt, và đôi khi là cả sự tủi nhục, để trang trải viện phí cho người mẹ đang bạo bệnh ở bệnh viện Ung Bướu. Cô nhìn thành phố từ dưới lên, bằng ánh mắt của một người thấu hiểu những góc khuất, những bất công và cả những nỗi đau không tên của nó.
Đêm nay, Sài Gòn đổ mưa. Cơn mưa tầm tã, xối xả như muốn gột rửa đi mọi thứ. Hoàng Long rời khỏi văn phòng, bước vào chiếc Mercedes S-Class đen bóng. Tài xế riêng đã chờ sẵn, chiếc xe lướt đi êm ái trên những con đường ngập nước. Anh nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là những con số, những kế hoạch cho dự án "Thiên Long Thành" sắp tới – một khu phức hợp siêu sang hứa hẹn sẽ thay đổi bộ mặt của khu vực trung tâm.
Trong khi đó, Mai, sau một đêm dài mệt mỏi, đang vội vã chạy về nhà trọ. Chiếc áo mưa mỏng manh không đủ che chắn, nước mưa lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm tính toán số tiền kiếm được, liệu có đủ để mua thuốc cho mẹ không.
Đèn giao thông chuyển xanh, chiếc Mercedes của Hoàng Long tăng tốc. Bất chợt, một bóng người loạng choạng băng qua đường. Tài xế phanh gấp, nhưng bánh xe vẫn kịp tạt một vũng nước lớn, bẩn thỉu lên người Mai.
"Này!" Mai hét lên, giọng lạc đi trong tiếng mưa. Cô đứng sững lại, cả người ướt sũng và lấm lem bùn đất. Chiếc xe sang trọng dừng lại. Kính xe từ từ hạ xuống, để lộ khuôn mặt cau có của Hoàng Long.
"Cô đi đứng kiểu gì vậy? Không thấy xe à?" Hoàng Long lạnh lùng nói, ánh mắt đầy vẻ khinh thường.
Mai tức giận đến run người. "Anh mới là người không có mắt thì có! Chạy xe kiểu gì mà tạt nước bẩn vào người ta thế hả? Người giàu thì muốn làm gì cũng được sao?"
Hoàng Long nhếch mép, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. "Tiền của tôi có thể mua được cả cái thành phố này, huống hồ là một bộ quần áo bẩn thỉu của cô."
"Anh... đồ khốn nạn!" Mai nghiến răng, căm phẫn. Sự coi thường của Hoàng Long như một nhát dao cứa vào lòng tự trọng của cô.
Đúng lúc đó, một tia chớp rạch ngang bầu trời, sáng lòa cả một góc phố. Tiếng sấm rền vang, và một tiếng nổ lớn kinh hoàng phát ra từ trạm biến thế cũ kỹ ngay cạnh nơi họ đang đứng cãi nhau. Một luồng điện hồ quang màu xanh lè, chói mắt bùng lên, bao trùm lấy cả chiếc xe và hai con người đang đối đầu.
Cả Hoàng Long và Mai đều cảm thấy một luồng năng lượng khổng lồ xộc thẳng vào người, nóng bỏng và tê dại. Họ ngã quỵ xuống, ý thức dần chìm vào bóng tối. Khi luồng sáng xanh biến mất, chỉ còn lại tiếng mưa rơi và sự im lặng đáng sợ.