Hạ My ngồi trên chiếc ghế bành gần cửa sổ của quán cà phê nhỏ trong con hẻm yên tĩnh, nhấp một ngụm cappuccino còn bốc khói. Ngoài phố, nắng ban mai len qua các tán cây, rọi lên những con đường ẩm ướt còn sót lại từ cơn mưa đêm qua. Không khí thanh bình ấy đối lập hoàn toàn với cảm giác hỗn loạn trong lòng cô.
Cách đây vài tuần, My vừa chia tay người yêu – một mối tình kéo dài gần ba năm. Những tháng ngày tưởng chừng sẽ là hạnh phúc lại kết thúc một cách đột ngột, để lại trong cô nỗi trống trải mà đến giờ vẫn chưa thể lấp đầy. Mỗi sáng thức dậy, cô vẫn thấy khoảng trống bên cạnh giường, vẫn thảng thốt khi nhận ra không còn ai gọi tên mình trong đêm.
Nhưng hôm nay, cô quyết định tự thưởng cho mình một buổi sáng yên tĩnh, với sách, cà phê, và âm nhạc nhẹ nhàng. Cô muốn cảm nhận lại bản thân, tìm lại những phút giây bình yên mà trước đây cô thường bỏ qua.
Đang mải mê đọc, cô bỗng nhận ra một ánh mắt lạ đang nhìn mình từ phía cửa. Nhìn kỹ, đó là một chàng trai cao ráo, lịch lãm, gương mặt sắc nét với đôi mắt đen sâu thẳm và mái tóc nâu sẫm được chải gọn gàng. Anh mặc vest đen vừa vặn, tay cầm một cốc cà phê, ánh mắt lướt nhìn My một cách nhanh nhẹn nhưng dừng lại vừa đủ lâu để cô cảm nhận được một sức hút lạ thường.
Hạ My không biết tại sao tim mình bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô vội cầm sách lên, giả vờ chăm chú đọc, nhưng không thể giấu được sự tò mò. Chàng trai ấy đi tới quầy, gọi một cốc cappuccino, rồi quay sang tìm chỗ ngồi. Khi anh bước qua chỗ My, anh khẽ gật đầu, nụ cười thoáng qua khiến cô bất giác đỏ mặt.
“Anh… có phải là khách mới ở đây không?” My thốt lên một cách tự nhiên, dù bản thân không hề nghĩ mình sẽ mở lời.
Anh dừng lại, nhìn cô với ánh mắt thân thiện. “À… có lẽ là lần đầu tiên tôi đến. Quán này khá yên tĩnh, dễ chịu.”
“Ừ… đúng vậy,” My đáp, cố giữ giọng bình thường. “Anh… anh tên gì?”
“Thiên Dương,” anh trả lời, giọng trầm nhưng ấm áp. “Còn cô?”
“Hạ My,” cô nói, giọng khẽ run. Họ cùng cười, một nụ cười ngắn ngủi nhưng đầy ẩn ý.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại. Hạ My nhận ra mình bị thu hút không chỉ bởi ngoại hình hoàn hảo của chàng trai mà còn bởi sự điềm tĩnh, tự tin, và cái cách anh quan sát mọi thứ xung quanh. Thiên Dương cũng có vẻ hứng thú, nhưng vẫn giữ khoảng cách lịch sự.
Sau một vài phút im lặng đầy ý nhị, Thiên Dương quay sang cô, giọng hỏi nhẹ: “Cô thường đến đây buổi sáng sao?”
“À… thi thoảng thôi. Tôi… tôi thích không gian yên tĩnh để đọc sách và uống cà phê.” Cô hơi đỏ mặt, nhận ra câu trả lời của mình có phần lúng túng.
Anh gật đầu, như đang cân nhắc điều gì. “Vậy chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây vào một buổi sáng khác không?”
Hạ My ngạc nhiên, tim đập mạnh. Câu hỏi đơn giản ấy khiến cô thấy lạ lùng: vừa háo hức, vừa sợ hãi. Sợ hãi vì cô vừa mới chia tay, sợ rằng bản thân sẽ bị cuốn vào một mối quan hệ mới quá sớm. Nhưng háo hức, vì hiếm khi cô gặp một người khiến tim mình rung động ngay từ lần gặp đầu.
“Có lẽ… được,” cô đáp, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, nhưng không thể giấu nụ cười.
Thiên Dương mỉm cười nhẹ, rồi ngồi xuống bàn đối diện, tựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn dõi theo cô một cách tinh tế. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và tiếng xì xào của vài khách quen. Nhưng với Hạ My, mọi thứ dường như chậm lại, như thể chỉ còn hai người ở quán cà phê này.
Trong khi nói chuyện, Hạ My bắt đầu nhận ra một số điều về Thiên Dương: anh có vẻ tinh tế, biết quan sát, và luôn giữ cử chỉ lịch sự. Nhưng đôi khi, ánh mắt anh lại xa xăm, như đang nghĩ đến điều gì đó sâu xa. Sự bí ẩn đó khiến Hạ My vừa tò mò vừa cảnh giác.
Khi họ trò chuyện về sách và công việc, Hạ My cảm thấy tâm trí mình mở ra, cô kể về những dự định trong công việc, những câu chuyện đời thường, và cả những mơ hồ về tình yêu vừa qua. Thiên Dương lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng đưa ra vài câu hỏi, khiến cô cảm thấy được hiểu và đồng cảm.
Đột nhiên, Hạ My chợt nhận ra rằng mình đang cười nhiều hơn bình thường. Bao lâu rồi cô chưa từng cười một cách thoải mái như thế? Bao lâu rồi tim cô chưa từng cảm thấy nhói lên vì một ánh mắt, một nụ cười của người lạ?
Bên cạnh đó, một cảm giác băn khoăn xuất hiện: “Anh là ai? Tại sao tôi lại có cảm giác như… biết anh từ lâu?” Cô không thể giải thích, chỉ biết rằng mỗi khi Thiên Dương nhìn cô, một luồng điện lạ chạy qua tim.
Thiên Dương dường như cũng nhận ra sự rung động ấy. Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng chút bối rối nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Họ cùng nhau uống cà phê, trò chuyện, nhưng không ai dám nhắc đến chuyện riêng tư quá sâu, như thể cả hai đều biết rằng cảm xúc này là một điều cấm kỵ.
Khi ánh nắng ban mai bắt đầu rọi qua cửa sổ, chiếu lên mặt My, cô nhận ra mình chưa từng cảm thấy bình yên và kích thích cùng lúc như thế này. Nhưng cùng với niềm vui, nỗi lo lắng cũng trỗi dậy: nếu tiếp tục gần gũi, liệu trái tim mình có bị tổn thương thêm lần nữa không?
Thiên Dương đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Tôi sẽ phải đi công việc rồi. Hẹn gặp lại cô một buổi sáng khác.”
Hạ My gật đầu, cố nở nụ cười. “Vâng… hẹn gặp lại.”
Khi anh rời quán, cô nhìn theo bóng dáng ấy, cảm giác vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc. Cô biết rằng đây là khởi đầu của một điều gì đó… khác biệt. Một mối quan hệ mà trái tim cô chưa từng trải qua. Một thứ cảm xúc vừa hấp dẫn vừa nguy hiểm.
Hạ My quay lại bàn, nhấp thêm một ngụm cà phê, để tâm trí bình tĩnh lại. Nhưng cô biết, lần gặp gỡ này sẽ không bao giờ phai nhạt trong ký ức. Và cô cũng không biết rằng, chính Thiên Dương cũng đang đứng ngoài quán, nhìn theo cô, tim anh bỗng nhiên rung lên vì cảm giác… sai thời điểm, nhưng không thể ngăn cản.
Bên ngoài, nắng ban mai chiếu rọi qua tán cây, rọi lên con đường nhỏ. Cuộc sống vẫn trôi, nhưng với Hạ My và Thiên Dương, một chương mới vừa bắt đầu. Một chương đầy bí ẩn, cảm xúc, và những trái tim chưa sẵn sàng cho tình yêu, nhưng không thể chối bỏ.