Sáng hôm sau, Hạ My thức dậy với cảm giác lạ lùng vẫn còn vương vấn từ cuộc gặp hôm qua. Ánh nắng nhẹ len qua rèm cửa sổ, rọi lên mặt cô, nhưng thay vì đem lại sự tỉnh táo, nó khiến tim cô lỡ nhịp vài lần. Cô nhấp một ngụm cà phê nóng, nhìn vào lịch trình công việc dày đặc trên bàn: một buổi họp với công ty đối tác quan trọng.
Công ty của Hạ My – một doanh nghiệp tư nhân chuyên cung cấp dịch vụ truyền thông và quảng cáo – đang hợp tác với một công ty nước ngoài về dự án phát triển ứng dụng mới. Đây là một cơ hội lớn để cô chứng tỏ năng lực của bản thân, nhưng cũng là một thách thức không nhỏ. Cô nhanh chóng chuẩn bị hồ sơ, trình bày kế hoạch, và kiểm tra lại mọi chi tiết để buổi họp diễn ra hoàn hảo.
Bước ra khỏi văn phòng, Hạ My không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Thiên Dương đứng ở sảnh, trong bộ vest đen lịch lãm, tay cầm tài liệu, ánh mắt thoáng nhìn cô nhưng ngay lập tức lảng đi khi cô chú ý. Tim cô đập nhanh hơn, vừa háo hức, vừa lo lắng.
“Anh… ở đây?” Hạ My lẩm bẩm, cố giữ giọng điềm tĩnh.
Thiên Dương quay lại, gật đầu nhẹ. “Chào buổi sáng, Hạ My. Hôm nay trông cô có vẻ bận rộn.” Giọng anh ấm áp, nhưng vẫn giữ khoảng cách chuyên nghiệp.
Hạ My hít một hơi sâu, cố nở nụ cười. “Ừ… hôm nay chúng ta có buổi họp quan trọng với đối tác nước ngoài.” Cô chỉ tay về phía phòng họp lớn, nơi các nhân viên đang hối hả chuẩn bị.
Thiên Dương gật đầu, đi theo cô vào phòng họp. Không gian nơi đây ngột ngạt hơn quán cà phê hôm qua: ánh đèn trắng chói, tiếng gõ bàn phím, và những ánh mắt tập trung vào màn hình máy chiếu. Nhưng với Hạ My, sự hiện diện của Thiên Dương khiến không gian trở nên dễ chịu, dù tim cô vẫn đập loạn nhịp.
Trong buổi họp, Hạ My giới thiệu dự án, trình bày chi tiết các kế hoạch marketing, kịch bản quảng cáo, và những dự đoán về thị trường. Thiên Dương ngồi đối diện, chăm chú nghe, thỉnh thoảng ghi chú một vài điểm quan trọng. Ánh mắt anh tinh tế, luôn lướt qua biểu cảm của cô, khiến Hạ My cảm thấy vừa bị soi xét, vừa được quan tâm một cách kỳ lạ.
Khi buổi họp diễn ra, một số chi tiết không như dự kiến: một đối tác nước ngoài đặt câu hỏi khó, yêu cầu giải thích chi tiết về kế hoạch triển khai. Hạ My cảm thấy áp lực nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời mạch lạc từng câu hỏi. Thiên Dương nhìn cô, ánh mắt khích lệ, khiến cô cảm thấy tự tin hơn.
Sau khoảng hai giờ căng thẳng, buổi họp kết thúc. Hạ My thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi. Thiên Dương đứng lên, tiến lại gần cô.
“Cô xử lý tình huống rất tốt,” anh nói, giọng trầm nhưng chân thành. “Tôi thấy cô tự tin và chuyên nghiệp.”
Hạ My hơi ngạc nhiên, rồi đỏ mặt. “Cảm ơn… anh. Nhưng hôm nay tôi cũng hơi căng thẳng.”
Anh mỉm cười, ánh mắt thoáng chút tinh nghịch. “Đó là điều bình thường. Chỉ cần biết cách đối mặt, mọi việc sẽ ổn.”
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ My nhận ra một điều: Thiên Dương không chỉ thu hút bởi vẻ ngoài, mà còn bởi thái độ điềm tĩnh, sự tinh tế trong cách quan sát và cách anh khéo léo khích lệ người khác. Tim cô bỗng nhiên rung lên một cách khó kiểm soát, khiến cô tự hỏi liệu mình có đang quá nhạy cảm hay không.
Buổi trưa, Hạ My và Thiên Dương cùng đi ăn trưa tại một nhà hàng nhỏ gần văn phòng. Không gian nhẹ nhàng, nhạc nền êm dịu, tạo điều kiện để họ trò chuyện nhiều hơn.
“Cô sống ở thành phố này lâu chưa?” Thiên Dương hỏi, giọng ấm nhưng vẫn lịch sự.
“À… cũng được vài năm rồi. Tôi sinh ra ở đây, nhưng công việc trước đây khiến tôi phải di chuyển khá nhiều,” Hạ My trả lời, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thiên Dương gật đầu. “Tôi cũng vậy. Công việc bận rộn khiến tôi ít có thời gian thư giãn.” Anh nhìn cô, ánh mắt thâm trầm. “Nhưng hôm nay gặp cô, tôi cảm thấy một điều gì đó khác lạ.”
Hạ My hơi ngạc nhiên, tim đập nhanh. “Khác lạ…?”
Anh mỉm cười, không trả lời trực tiếp, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng. Sự im lặng ấy lại khiến cô tò mò hơn, và trái tim cô như bị kéo về phía anh mà không thể chống cự.
Bữa trưa trôi qua nhanh chóng, nhưng trong lòng Hạ My, những cảm xúc rối rắm không hề dịu đi. Cô nhận ra mình bị cuốn vào một mối quan hệ mới, dù vừa mới chia tay, và dù Thiên Dương có vẻ sắp kết hôn, điều này càng làm trái tim cô nhói lên.
Buổi chiều, khi trở lại văn phòng, Hạ My vẫn không thể dừng nghĩ về anh. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh Thiên Dương với ánh mắt sâu thẳm, nụ cười tinh tế, lại hiện ra trước mặt cô. Cô tự nhủ: “Chỉ là lần gặp đầu, đừng để trái tim mình mất kiểm soát.”
Nhưng buổi tối, khi cô chuẩn bị rời văn phòng, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một dự án quan trọng bị trục trặc, cần phải điều chỉnh ngay lập tức trước khi gửi cho đối tác. Hạ My hoảng hốt, nhưng Thiên Dương, người vừa rời phòng họp trước đó, quay lại, đứng cạnh cô.
“Để tôi giúp cô,” anh nói, giọng chắc chắn. “Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết.”
Cùng nhau, họ ngồi xuống máy tính, rà soát từng chi tiết, chỉnh sửa từng phần nhỏ trong tài liệu. Sự phối hợp nhịp nhàng giữa hai người khiến công việc trôi chảy hơn hẳn. Nhưng trong lúc làm việc, Hạ My không thể phủ nhận cảm giác vừa an toàn, vừa rung động khi có anh bên cạnh.
Khi mọi việc xong xuôi, Hạ My thở phào, mệt nhưng hài lòng. Thiên Dương nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. “Cô đã làm rất tốt. Không có cô, tôi cũng khó mà hoàn thành nhanh như vậy.”
Cô cười, ánh mắt gặp ánh mắt anh. “Cảm ơn anh. Tôi cũng may mắn khi có anh giúp.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và âm thanh nhè nhẹ từ văn phòng. Không ai nói thêm gì, nhưng cả Hạ My lẫn Thiên Dương đều cảm nhận được một sợi dây vô hình kết nối giữa họ.
Trên đường về, Hạ My vẫn nghĩ về hôm nay. Một cảm giác vừa háo hức, vừa sợ hãi len lỏi trong lòng. Cô biết rằng mối quan hệ này sẽ không đơn giản. Nhưng trái tim cô, dù cố gắng kìm nén, vẫn tự nhủ: “Có lẽ tôi đang gặp đúng người… nhưng sai thời điểm.”
Đêm đó, Hạ My nằm trên giường, nhìn trần nhà, ánh mắt xa xăm. Cô không ngủ ngay được. Hình ảnh Thiên Dương, ánh mắt anh trong buổi họp, nụ cười nhẹ nhàng khi cùng cô giải quyết dự án… tất cả dồn dập trong tâm trí cô. Một phần cô muốn chạy trốn khỏi cảm xúc này, phần khác lại muốn tìm cách gần anh nhiều hơn.
Và trong sự yên tĩnh của đêm, Hạ My nhận ra: đây mới chỉ là khởi đầu. Một mối quan hệ phức tạp, đầy hấp dẫn nhưng cũng đầy thử thách, nơi mà trái tim và lý trí liên tục đấu tranh. Một chuyện tình “sai thời điểm” nhưng khó lòng chối bỏ.
Cô nhắm mắt, mường tượng ngày mai sẽ lại gặp anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú. Trong lòng, một tiếng thì thầm nhẹ nhàng: “Liệu lần gặp thứ hai có khiến trái tim tôi rung động thêm không? Và liệu tôi có thể giữ lý trí, hay sẽ buông tay theo cảm xúc?”