sai thời điểm

Chương 8: Những va chạm định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Hạ My thức dậy với một cảm giác nặng nề nhưng không thể gọi tên. Trái tim cô vẫn còn rung động mạnh mẽ sau những ngày gần gũi với Thiên Dương. Mỗi khoảnh khắc bên anh, dù ngắn ngủi, đều in sâu trong tâm trí cô. Cô biết rằng tình cảm này đang vượt ra ngoài lý trí, nhưng vẫn cố gắng tự nhủ: “Sai thời điểm… không được để cảm xúc chi phối.”

Khi đến văn phòng, Hạ My thấy Thiên Dương đã có mặt từ sớm, đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi theo nhân viên đi lại. Khi anh quay sang thấy cô, nụ cười thoáng hiện trên môi, và trái tim cô lại nhói lên. Một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng lan tỏa khắp cơ thể.

“Chào buổi sáng, My,” anh nói, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Hôm nay cô trông… có vẻ căng thẳng.”

Hạ My cố nở nụ cười: “Vâng… chỉ là bận rộn một chút.” Nhưng bên trong, cô biết rằng cảm xúc đang chi phối mọi suy nghĩ.

Cả buổi sáng, Hạ My tập trung vào công việc, nhưng ánh mắt cô liên tục lướt tìm Thiên Dương. Mỗi khi anh tiến lại gần, nhờ cô xem qua một chi tiết trên hồ sơ, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn đầy quyết đoán.

Buổi trưa, công ty tổ chức một buổi ăn nhẹ tại sân thượng. Trong lúc nhân viên trò chuyện, Hạ My đang lấy nước thì bất ngờ trượt chân. Trước phản xạ nhanh nhạy, Thiên Dương kịp thời đỡ lấy cô, tay anh chạm vào tay cô trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để trái tim cô rung động mạnh mẽ.

“Cô ổn chứ?” anh hỏi, ánh mắt nhìn cô lo lắng.

Hạ My đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Vâng… cảm ơn anh.” Nhưng bên trong, cô cảm thấy một luồng điện lạ chạy khắp cơ thể. Khoảnh khắc này, dù chỉ thoáng qua, khiến cô nhận ra rằng mỗi va chạm, mỗi cử chỉ, đều đủ sức làm tim cô loạn nhịp.

Sau bữa trưa, Hạ My và Thiên Dương cùng nhau trở về phòng họp để hoàn tất một số báo cáo quan trọng. Trên đường đi, họ đi song song, khoảng cách cơ thể gần nhau hơn bình thường. Ánh mắt họ thoáng chạm nhau, và một cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc dâng trào trong Hạ My.

Khi ngồi vào bàn họp, Hạ My nhận thấy Thiên Dương liên tục liếc nhìn cô, như muốn đọc được mọi suy nghĩ trong mắt cô. Cô lặng lẽ hít một hơi sâu, cố tập trung vào công việc, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt của anh đều khiến cô xao nhãng.

Buổi chiều, khi chuẩn bị kết thúc ngày làm việc, Thiên Dương bất ngờ đề nghị đi kiểm tra một số tài liệu ở kho hàng. Hạ My đồng ý, nhưng trong lòng cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Khoảng thời gian đi cùng anh, trong không gian hẹp, gần gũi, khiến trái tim cô đập mạnh từng nhịp.

Khi mở cửa kho, Hạ My vô tình vướng phải một thùng giấy, làm đổ một vài tài liệu. Thiên Dương lập tức bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cô, khoảng cách cơ thể gần đến mức cô cảm nhận rõ hơi thở anh.

“Cô không sao chứ?” anh hỏi, giọng trầm đầy lo lắng.

Hạ My gật đầu, tim đập dồn dập: “Vâng… tôi ổn… cảm ơn anh.” Khoảnh khắc này khiến cô vừa hạnh phúc vừa đau đớn. Cô biết rằng tình cảm đang vượt ra ngoài lý trí, và những va chạm tưởng chừng ngẫu nhiên lại tạo nên rung động mãnh liệt.

Thiên Dương nghiêng người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “My… tôi biết chúng ta đều hiểu cảm xúc này… nhưng chúng ta phải giữ khoảng cách. Sai thời điểm…”

Hạ My cúi đầu, giọng run run: “Anh… tôi biết… nhưng… tôi cũng không thể kìm nén cảm xúc.”

Khoảng lặng kéo dài, cả hai đứng đó, cảm nhận nhịp tim dồn dập của nhau. Cả không gian như lặng đi, chỉ còn hơi thở, ánh mắt và cảm xúc tràn đầy cấm đoán. Khoảnh khắc này trở thành một dấu ấn sâu đậm trong trái tim Hạ My: sự gần gũi, rung động, nhưng chưa thể vượt qua rào cản.

Khi trở về văn phòng, Hạ My cảm giác trái tim mình vẫn loạn nhịp. Mỗi khi nhìn Thiên Dương, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối trào dâng. Cô tự hỏi liệu trái tim mình có thể tiếp tục chịu đựng những rung động mạnh mẽ này, khi mỗi ngày gần anh đều là một thử thách.

Đêm đến, Hạ My nằm trên giường, nhắm mắt, tưởng tượng lại khoảnh khắc trong kho hàng: ánh mắt Thiên Dương, hơi thở gần kề, sự lo lắng tinh tế khi đỡ cô. Tất cả như một nhịp điệu cấm đoán nhưng đầy sức sống trong tim cô.

Cô tự nhủ: “Sai thời điểm… nhưng trái tim tôi đã chọn anh. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết rằng cảm xúc này sẽ còn mãnh liệt hơn. Mỗi va chạm, mỗi khoảnh khắc gần anh, đều khiến tôi trưởng thành hơn, cảm xúc hơn, và đối diện với một tình yêu đầy cấm đoán nhưng khó lòng từ chối.”

Ngày hôm sau, Hạ My nhận được tin nhắn từ Thiên Dương:

“Hôm nay có thể gặp tôi một chút? Chỉ vài phút thôi.”

Trái tim cô loạn nhịp. Cô trả lời: “Được, tôi sẽ đến.”

Khi gặp anh, ánh mắt Thiên Dương nhìn cô đầy cảm xúc nhưng vẫn giữ khoảng cách: “My… tôi biết những ngày gần nhau này khiến cả hai đều bối rối. Nhưng tôi muốn cô biết rằng… tôi không bao giờ xem nhẹ cảm xúc của cô.”

Hạ My cảm giác tim mình như muốn vỡ ra. Cô đứng im, cảm nhận mọi rung động từ anh, từ ánh mắt, cử chỉ, giọng nói. Cô biết rằng cảm xúc này sẽ còn phát triển mạnh mẽ hơn nữa, và những va chạm định mệnh sẽ liên tục xảy ra, khiến trái tim cô không thể bình yên.

Khoảng thời gian bên nhau, dù ngắn ngủi, đã tạo nên một mối dây liên kết mạnh mẽ giữa Hạ My và Thiên Dương. Cả hai đều hiểu rằng tình cảm này sẽ không dễ dàng, nhưng không ai có thể phủ nhận rằng trái tim đã chọn nhau.

Đêm về, Hạ My nhắm mắt, suy nghĩ về những khoảnh khắc gần gũi, những va chạm bất ngờ, và cảm xúc trào dâng. Cô nhận ra rằng, sai thời điểm không thể ngăn trái tim cô yêu anh. Mỗi ngày gần anh là một thử thách, một cám dỗ, và một khoảnh khắc định mệnh mà cô không thể quên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×