Sáng thứ Hai, Hạ My bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Trái tim cô vẫn còn rung động mạnh sau khoảnh khắc cấm đoán hôm qua. Mỗi bước chân, cô tự nhủ: “Hôm nay sẽ phải bình tĩnh. Không được để cảm xúc chi phối.” Nhưng lý trí và trái tim dường như đang đấu tranh không ngừng.
Thiên Dương đã có mặt từ sớm. Anh đứng cạnh cửa sổ, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt nhìn ra ngoài như đang suy tư. Khi anh quay sang thấy Hạ My, nụ cười thoáng hiện trên môi, và tim cô lại nhói lên. Một cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối trào dâng.
“Chào buổi sáng, Hạ My,” anh nói, giọng ấm áp nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Sẵn sàng cho tuần mới chưa?”
Hạ My gật đầu, cố nở nụ cười: “Vâng… tôi sẽ cố gắng.” Nhưng bên trong, trái tim cô đang bùng lên những rung động mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, mỗi lần gặp anh, cảm xúc của cô càng trở nên mãnh liệt hơn, và việc kìm nén gần như là không thể.
Cả tuần trôi qua trong không khí công việc căng thẳng nhưng đầy thách thức. Hạ My và Thiên Dương được phân công làm việc chung trên một dự án mới, yêu cầu phối hợp chặt chẽ. Những cuộc họp kéo dài, những buổi thảo luận liên tục, và những lần trao đổi riêng lẻ đã khiến họ gần nhau hơn, đồng thời khiến trái tim Hạ My rung động mạnh mẽ.
Một buổi chiều, khi chuẩn bị bản trình bày cuối cùng, họ cùng nhau ngồi trong phòng họp nhỏ. Ánh sáng từ cửa sổ rọi xuống, tạo ra một không gian yên tĩnh, gần gũi. Thiên Dương nghiêng người, chỉ vào một chi tiết trong slide: “Nếu chúng ta chỉnh sửa phần này, hiệu quả sẽ tăng lên đáng kể.”
Hạ My nhìn anh, ánh mắt chạm ánh mắt anh trong khoảnh khắc dài hơn bình thường. Trái tim cô đập nhanh, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối trào dâng. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng từng cử chỉ, ánh mắt, giọng nói của anh đều khiến cô xao nhãng.
Khi buổi họp kết thúc, Thiên Dương đứng lại, giọng trầm: “My, hôm nay cô làm việc rất tốt. Tôi thấy cô không chỉ giỏi mà còn rất tinh tế trong cách quan sát và phối hợp.”
Hạ My đỏ mặt, giọng lúng túng: “Cảm ơn… anh cũng rất giỏi. Tôi… học hỏi được nhiều từ anh.” Trong lòng cô, một cảm giác vừa ấm áp vừa đau nhói. Cô biết rằng tình cảm của mình đang phát triển mạnh mẽ, vượt qua mọi lý trí.
Những ngày tiếp theo, họ liên tục phối hợp, trao đổi qua điện thoại, tin nhắn, và những buổi làm việc trực tiếp. Mỗi lần gặp nhau, trái tim Hạ My đều nhói lên, nhưng cô vẫn cố gắng kìm nén, vì biết rằng anh sắp kết hôn.
Một buổi tối, sau khi hoàn tất bản dự án, Thiên Dương nhắn tin mời cô đi uống cà phê để thảo luận thêm về một số chi tiết nhỏ. Hạ My lưỡng lự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Khi đến quán cà phê, Thiên Dương đã ngồi đó, ánh mắt đầy cảm xúc khi nhìn cô. “Chào My, hôm nay cô trông hơi mệt. Cô ổn chứ?”
Hạ My mỉm cười, cố giấu sự bối rối: “Tôi… chỉ hơi căng thẳng một chút thôi.” Cô ngồi xuống, cảm giác trái tim mình đập dồn dập.
Trong lúc thảo luận dự án, Thiên Dương bất ngờ nghiêng người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “My, tôi biết cảm xúc này… không dễ dàng. Nhưng tôi cũng không thể giả vờ rằng tôi không quan tâm đến cô.”
Hạ My lặng người, tim nhói lên. Cô cúi đầu, giọng run run: “Anh… anh sắp kết hôn… chúng ta… không nên…”
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Tôi biết… nhưng điều đó không ngăn được những gì tôi cảm nhận. Khoảnh khắc này… tôi không thể giả vờ rằng mình không quan tâm đến cô.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng nhạc nền êm dịu và tiếng ly cà phê va nhẹ. Trái tim Hạ My đập mạnh, cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau nhói. Cô muốn lao vào vòng tay anh, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở rằng mọi hành động quá giới hạn sẽ là sai lầm.
Sau một hồi, Thiên Dương nhẹ nhàng buông tay cô, giọng trầm: “Chúng ta phải quay lại thực tế thôi… nhưng tôi muốn cô biết rằng tôi hiểu những gì cô cảm nhận, và tôi cũng vậy.”
Hạ My gật đầu, cảm giác vừa nhẹ nhõm, vừa hụt hẫng. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc cấm đoán: gần nhau nhưng chưa thể chạm tới, rung động nhưng vẫn phải giữ khoảng cách.
Ngày hôm sau, họ cùng tham gia một buổi họp với đối tác nước ngoài. Trong quá trình thảo luận, Hạ My ngồi cạnh Thiên Dương. Mỗi lần anh nghiêng người để trao đổi chi tiết với cô, khoảng cách giữa họ càng gần, và trái tim Hạ My rung động dữ dội. Cô cảm nhận rõ hơi ấm từ cơ thể anh, ánh mắt dịu dàng mà vẫn đầy quyết đoán.
Sau buổi họp, Thiên Dương đề nghị cùng cô đi dạo quanh khuôn viên công ty để nghỉ ngơi. Ánh nắng chiều rọi qua tán cây, tạo ra những khoảng sáng và bóng đổ xen kẽ, không gian yên tĩnh, gần gũi.
“Cô có biết không, My?” Anh nhìn cô, giọng trầm: “Tôi thường không để cảm xúc chi phối công việc, nhưng với cô… tôi cảm thấy rất khó kiểm soát.”
Hạ My đỏ mặt, giọng run run: “Tôi… tôi cũng vậy. Mỗi lần gần anh… trái tim tôi lại không yên.”
Thiên Dương nhẹ nhàng nắm tay cô, nhưng không quá mạnh, chỉ đủ để cô cảm nhận được hơi ấm. Trái tim Hạ My đập mạnh, cảm giác vừa hạnh phúc, vừa đau đớn. Cô biết rằng đây là khoảnh khắc cấm đoán: gần nhau nhưng chưa thể vượt qua giới hạn, rung động nhưng vẫn phải giữ khoảng cách.
Họ cùng nhau đi bộ, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt, nhưng từng ánh mắt, từng cử chỉ đều chứa đựng cảm xúc sâu sắc. Hạ My cảm nhận rằng tình cảm của mình đang phát triển mạnh mẽ, vượt ra ngoài lý trí, và cô không thể kìm nén lâu hơn nữa.
Khi màn đêm buông xuống, họ đứng lại trước cổng công ty. Thiên Dương nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết đoán: “My… dù biết rằng đây là sai thời điểm, nhưng tôi không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Cô… cô đã chiếm lấy trái tim tôi.”
Hạ My lặng người, cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau nhói. Cô cúi đầu, giọng run run: “Anh… tôi cũng… trái tim tôi đã chọn anh… dù biết rằng con đường phía trước sẽ đầy thử thách.”
Khoảnh khắc ấy trôi qua, im lặng nhưng tràn đầy cảm xúc. Cả hai đều nhận ra rằng tình cảm đang vượt qua lý trí, nhưng chưa thể thốt ra tất cả. Họ biết rằng trái tim đã thuộc về nhau, nhưng hoàn cảnh và thời điểm chưa cho phép họ bày tỏ trọn vẹn.
Đêm đến, Hạ My nằm trên giường, mắt nhắm lại, tưởng tượng những khoảnh khắc gần gũi hôm nay: ánh mắt Thiên Dương, giọng nói trầm ấm, hơi ấm khi nắm tay… tất cả như một nhịp điệu không dứt trong tim cô. Cô biết rằng tình cảm này sẽ ngày càng sâu đậm, nhưng đồng thời cũng đầy thử thách và đau khổ.
Cô tự nhủ: “Sai thời điểm… nhưng trái tim tôi đã chọn anh. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết rằng tôi sẽ không từ bỏ cảm xúc này. Mỗi ngày gần anh, dù ngắn ngủi, đều khiến tôi trưởng thành hơn, cảm xúc hơn, và đối diện với một tình yêu đầy cấm đoán nhưng khó lòng từ chối.”