Tòa nhà LUX Entertainment nằm giữa trung tâm thành phố, cao mười lăm tầng, mặt kính phản chiếu ánh nắng buổi sáng lấp lánh như kim loại quý. Với những ai yêu thích ngành giải trí, đây không chỉ là công ty, mà còn là nơi nuôi dưỡng ước mơ, nơi các ngôi sao được “rèn vàng thử lửa”.
Và hôm nay, Vy Vy—cô stylist từng làm việc cho nhiều dự án lớn tại Paris—chính thức đặt chân vào đây, bắt đầu một hành trình mới.
Thang máy dừng lại ở tầng 11. Cánh cửa mở ra, cô bước vào không gian phòng họp rộng lớn, nơi mọi ánh mắt đang đổ dồn về một người vừa được quản lý giới thiệu:
“Đây là stylist Vy Vy, người sẽ phụ trách hình ảnh cho các nghệ sĩ tham gia chương trình ‘Show Your Fire’. Cô ấy vừa từ Pháp trở về, rất giàu kinh nghiệm trong thiết kế phong cách sân khấu và trình diễn.”
Vy Vy mỉm cười nhã nhặn, khẽ cúi đầu chào:
— “Xin chào mọi người. Tôi là Vy Vy. Rất mong được hỗ trợ tốt nhất cho các bạn trong suốt dự án lần này.”
Một tràng pháo tay lịch sự vang lên. Cô đảo mắt nhìn quanh, ánh nhìn lướt qua từng gương mặt ngồi dọc bàn họp—nhiều người trẻ tuổi, gương mặt ăn ảnh, đôi mắt ánh lên háo hức.
Cho đến khi… ánh nhìn của cô khựng lại một giây.
Anh ngồi đó. Bình thản.
An Hiếu.
Cái tên ấy chưa từng mờ trong ký ức cô suốt tám năm qua.
Anh mặc áo sơ mi trắng bên trong vest đen, cổ tay trái đeo đồng hồ bạc. Ánh sáng nhẹ hắt lên góc mặt khiến sống mũi anh càng thêm rõ nét, đôi mắt đen sâu thẳm như từng hút lấy tâm trí cô khi còn là những học sinh trung học mơ mộng.
Chỉ khác là giờ đây… anh lạnh lùng hơn. Lạnh đến mức xa lạ.
Cô nhìn anh. Anh cũng nhìn cô. Nhưng không ai lên tiếng.
Không một ánh mắt ngỡ ngàng, không một chút dao động. Chỉ là hai người xa lạ… tình cờ chạm mặt.
Vy Vy nhanh chóng rút ánh mắt về, giữ vẻ chuyên nghiệp không tì vết.
Quản lý tiếp lời:
— “Dự án lần này có tổng cộng tám nghệ sĩ tham gia. Trong đó, cậu An Hiếu sẽ đảm nhận vai trò đại diện hình ảnh chính cho chương trình. Vy Vy sẽ làm việc sát với cậu ấy nhiều hơn.”
Cô nghe rõ từng chữ, cảm nhận tim mình đập mạnh một nhịp.
Làm việc sát với An Hiếu?
Là trớ trêu, hay là định mệnh?
Cô không lên tiếng. An Hiếu cũng không biểu lộ gì ngoài một cái gật đầu nhẹ, như thể… đây thật sự là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Cuộc họp kết thúc sau ba mươi phút.
Vy Vy xếp lại tài liệu vào túi xách. Khi vừa bước ra khỏi phòng họp, một giọng nói vang lên từ phía sau:
— “Cô Vy, tôi đưa chị đến phòng làm việc nhé.”
Là trợ lý của An Hiếu—cậu tên Khánh. Rất nhanh nhẹn và thân thiện.
— “Cảm ơn cậu. Tôi tự đi được mà.”
— “Thôi, tôi cũng tiện đường. Mà này… chị từng quen anh Hiếu à?”
Vy Vy khựng lại một chút, đôi chân gần như muốn sững lại, nhưng rồi cô vẫn giữ nhịp bước đều, chỉ đáp bằng một giọng hờ hững:
— “Không. Tôi với anh ấy không quen.”
Khánh cười:
— “Lạ nhỉ. Tôi thấy anh ấy nhìn chị hơi khác mấy người khác. Cũng không biết tại sao.”
Vy Vy không đáp. Có những ký ức không thể cất thành lời, và có những vết thương không thể nhắc tên.
Phòng làm việc của cô nằm ở tầng 10. Rộng rãi, sáng sủa, có cửa sổ lớn nhìn ra đường phố nhộn nhịp.
Ngay trong buổi chiều, Vy Vy đã bắt đầu nhận bảng thông tin cá nhân, kích thước cơ thể, phong cách thường dùng và lịch trình chụp hình, ghi hình của từng nghệ sĩ.
Cuối danh sách là cái tên quen thuộc: Trịnh An Hiếu.
Cô đọc lướt.
“Chiều cao: 1m83. Vóc dáng: cân đối. Tông chủ đạo: đen – trắng – navy. Tránh sắc màu neon, không dùng phụ kiện lấp lánh. Kiểu tóc: giữ ổn định, không đổi.”
Tất cả đều đúng như anh của trước đây. Tối giản, cẩn trọng, không phô trương.
Điện thoại cô rung lên.
Tin nhắn từ quản lý:
“Mai 9h sáng, stylist làm việc riêng với An Hiếu để lên concept trang phục đầu tiên cho MV chủ đề.”
Vy Vy thở dài. Mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng cô biết… cô phải đối diện.
Đã 8 năm rồi. Người từng là thanh xuân của cô, người cô từng rời đi mà không một lời giải thích, giờ lại xuất hiện… như thể thời gian chưa từng trôi.
Sáng hôm sau.
Vy Vy đến sớm mười lăm phút, chuẩn bị trước concept trang phục, bảng phối màu, cùng vài mẫu chất liệu vải mang theo.
Phòng làm việc của An Hiếu nằm ở tầng cao nhất—tầng 15. Cửa kính chống ồn, sàn gỗ tối màu, mùi cà phê thoảng nhẹ trong không khí.
Cô đứng trước cánh cửa có bảng tên: An Hiếu – Phòng Riêng.
Chần chừ đúng năm giây. Rồi cô gõ cửa.
— “Vào đi.”
Giọng anh. Vẫn trầm như xưa, nhưng đã bớt ấm áp hơn.
Vy Vy đẩy cửa bước vào.
Anh đang ngồi trên sofa, mắt dán vào chiếc laptop, không ngẩng đầu.
— “Tôi đến để bàn concept cho MV đầu tiên.”
Lúc ấy, An Hiếu mới ngẩng đầu. Đôi mắt anh nhìn cô, sâu và tĩnh.
Một giây im lặng trôi qua.
— “Cô làm stylist thật à?”
Giọng anh nhàn nhạt, không châm chọc, cũng không thân thiện.
— “Không thì tôi vào đây làm gì?”
Cô đáp, mắt không hề né tránh.
Anh bật cười nhẹ, nhưng nụ cười không chạm tới mắt.
— “Tôi cứ tưởng… cô về là vì tôi.”
Tim cô khựng lại.
Nhưng cô vẫn điềm nhiên mở bản vẽ, đặt lên bàn.
— “Tôi về vì công việc. Giữa chúng ta… đã kết thúc từ rất lâu rồi.”
Anh không trả lời. Chỉ nhìn cô, thật lâu.
Rồi anh nói, chậm rãi:
— “Vậy thì làm việc đi. Tôi rất tò mò xem cô có thể khiến tôi tỏa sáng đến mức nào.”
Vy Vy mỉm cười.
— “Tôi sẽ khiến mọi người không rời mắt khỏi anh. Như cách tôi từng làm suốt năm tháng tuổi trẻ ấy.”
Không ai lên tiếng nữa.
Ngoài kia, nắng len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt họ—hai con người từng yêu nhau đến điên dại, giờ đây ngồi đối diện nhau, như hai người xa lạ… chỉ còn lại dư vị của những điều chưa kịp nói.