Không, Hạ Quân Thanh biết mình đẹp trai, cũng chính vì biết, nên mới có thể tùy ý trêu chọc hắn, vì cậu biết, Lâm Mặc Hiên không thể từ chối cậu.
Lời vừa dứt, Lâm Mặc Hiên vòng qua ôm Hạ Quân Thanh đặt lên bàn ăn, ngón tay vuốt ve lên cổ thon dài của Hạ Quân Thanh, nhỏ giọng hỏi, "Được không?"
Hạ Quân Thanh đá vào chân hắn, hiếm hoi hỏi, "Nếu em nói không được thì sao?" Bình thường cũng chưa từng thấy hắn hỏi ý kiến của cậu.
Lâm Mặc Hiên suy nghĩ hai giây, cúi đầu hôn lên môi Hạ Quân Thanh, "Không được thì anh hôn thêm vài cái nữa, cho đến khi em đồng ý."
"Làm vậy có khác gì lưu manh không?"
"Anh đẹp trai hơn lưu manh."
Lần này Hạ Quân Thanh thực sự bị Lâm Mặc Hiên chọc cười, cậu dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Lâm Mặc Hiên, ngẩng đầu dụi dụi, "Anh nói đúng, lưu manh đẹp trai như vậy, xin hãy ôm em về phòng đi, cái bàn này khó chịu quá."
Lâm Mặc Hiên lập tức bế cậu lên, hai tay ôm lấy mông cậu, bước nhanh về phòng ngủ.
Ngày hôm sau đến hơn mười một giờ trưa, Hạ Quân Thanh mới dậy.
Lúc này Lâm Mặc Hiên đã không còn ở nhà, cậu mở điện thoại lên thấy một tin nhắn của Lâm Mặc Hiên, hắn phải đi công tác ba ngày, bảo Hạ Quân Thanh ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn về.
Hạ Quân Thanh liếc nhìn rồi đặt xuống, nghĩ thầm cậu nào còn thời gian để chờ Lâm Mặc Hiên về nữa đâu.
Bụng đói cồn cào, Hạ Quân Thanh gọi điện cho Tống Văn, xác nhận cậu ta ở nhà rồi liền thay quần áo lên lầu.
Cửa phòng được mở ra, Tống Văn mặc tạp dề đứng ở trong, "Vào đi."
Cậu ta đi thẳng vào bếp, vừa đi vừa hỏi, "Sao đột nhiên đến nhà tôi ăn ké vậy?"
"Lâm Mặc Hiên không ở nhà," Hạ Quân Thanh ngồi xuống bàn ăn, "Tôi đói rồi, muốn đến đây ăn chút đồ nóng."
Tống Văn không trả lời, cậu ta quay lưng về phía Hạ Quân Thanh, đương nhiên cũng không bị cậu phát hiện khóe môi cậu ta khẽ cong lên.
Thành thật mà nói, trình độ nấu ăn của Tống Văn cũng khá tốt,
Nhưng so với Lâm Mặc Hiên, vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Hạ Quân Thanh hơi mất hứng, ăn vài miếng liền cảm thấy buồn nôn, vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn hết những thứ vừa nuốt xuống ra ngoài.
Tống Văn chậm hơn cậu ta vài bước, đi theo sau, trêu chọc nói,
"Sao vậy, mới sống chung có hai tuần mà đã có thai rồi?"
Cậu ta nhìn vào bồn cầu, màu đỏ tươi làm cậu ta đau mắt, sắc mặt cậu ta lập tức trở nên tái nhợt.
Hạ Quân Thanh cũng không ngờ lại phát triển như vậy, trước khi bị Tống Văn kéo tay lại, cậu nhanh tay xả nước.
Tống Văn nắm lấy Hạ Quân Thanh quay mặt về phía mình, giọng nói càng lúc càng gấp gáp, "Chuyện gì thế này, cậu bị bệnh sao? Bệnh gì? Lâm Mặc Hiên biết không?"
Hạ Quân Thanh đột nhiên phát hiện thời gian bốn năm, ngay cả Tống Văn cũng cường tráng hơn rất nhiều, cậu nhất thời không thể tránh khỏi tay Tống Văn.
"Cậu hỏi nhiều quá," Hạ Quân Thanh khó chịu nói, "Để tôi ăn chút cơm đã, được không?"
"Ăn cơm cái gì!" Tống Văn không nhịn được quát cậu một câu, lập tức kéo Hạ Quân Thanh ra ngoài.
"Tôi thực sự không sao." Câu nói của Hạ Quân Thanh vừa dứt liền bị Tống Văn mạnh bạo khoác áo khoác lên người, "Này, tay, đau đau đau."
Tống Văn sững sờ, động tác trên tay dịu dàng hơn một chút, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.
Hạ Quân Thanh bị ép phải theo Tống Văn lên xe, trên đường đi Hạ Quân Thanh cảm thấy càng lúc càng buồn ngủ, lúc đầu cậu còn tưởng là tối qua ngủ không ngon, sau đó phát hiện Tống Văn dường như vẫn luôn gọi tên cậu, nhưng cậu lại không thể phản hồi.
Lúc này Hạ Quân Thanh mới hiểu, hóa ra là cậu sắp ngất rồi.
Đến khi tỉnh lại đã là hai tiếng sau.
Hạ Quân Thanh nằm trong phòng bệnh, tay bị người ta nắm chặt, cậu theo phản xạ rút tay lại định vuốt tóc người đó, cảm thấy đối phương ngẩng đầu lên mới phát hiện là Tống Văn.
"Cậu cảm thấy thế nào?" Tống Văn không để cho tay cậu rút lại.
Hạ Quân Thanh cau mày, "Cậu nhẹ chút."
Tống Văn sững sờ, buông tay ra, cậu ta đặt tay Hạ Quân Thanh vào trong chăn, "Tôi đã gọi cho Lâm Mặc Hiên, nhưng cậu ấy không nghe máy."
"Anh ấy đi công tác rồi, bây giờ chắc đang trên máy bay," Hạ Quân Thanh suy nghĩ một chút, "Vẫn đừng liên lạc với anh ấy nhé."
"Hạ Quân Thanh!" Tống Văn có vẻ hơi kích động, "Cậu bị bệnh sao lại không nói cho cậu ấy biết, trước kia cậu đã bỏ rơi cậu ấy một lần rồi, hiện tại lại muốn làm như vậy sao?"
Hạ Quân Thanh bình tĩnh nhìn Tống Văn, nói, "Rốt cuộc cậu đang nói về anh ấy, hay là đang nói về cậu?"
Khuôn mặt Tống Văn hơi trống rỗng, ngay sau đó biến thành sự buồn bã bất lực, "Hạ Quân Thanh, cậu... cậu đối với tôi thật quá tàn nhẫn. Đến bây giờ rồi, cứ giả vờ không biết được không? Tại sao nhất định phải nói ra?"
Hạ Quân Thanh thở dài, "Được rồi, vậy tôi sẽ giả vờ không biết."
Giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu Hạ Quân Thanh, [Thời gian dự kiến rời khỏi: 24 giờ.]