sát nhân liên hoàn kế 1

Chương 1: Án Mạng Trong Hẻm Cụt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thị trấn Hoàng Lâm nằm cách thành phố lớn gần trăm cây số, nơi mà người ta vẫn thường gọi là “chốn yên bình, chẳng có gì ngoài rừng núi và những câu chuyện cổ tích truyền miệng”. Nhưng sự yên bình ấy, đôi khi chỉ là bề mặt tĩnh lặng của một mặt hồ sâu hun hút, ẩn dưới là bóng tối chẳng ai muốn chạm đến.

Đêm ấy, bầu trời nặng trĩu mây đen. Gió lạnh hun hút trườn qua từng con ngõ nhỏ. Những ngọn đèn đường vàng vọt run rẩy như sắp tắt. Hẻm cụt phía sau khu chợ vốn đã ít người qua lại, giờ chỉ còn tiếng gió rít và tiếng kim loại lạch cạch từ mái tôn bị gió thổi bật.

Khoảng gần 11 giờ rưỡi, Tuấn – một cậu bé mười bảy tuổi vừa kết thúc ca làm thêm tại quán ăn – quyết định rút ngắn đường về nhà bằng cách băng qua hẻm cụt. Đó là con đường mà ban ngày vốn chẳng ai để ý, nhưng về đêm thì bị người dân tránh né, chẳng rõ vì sao.

Tuấn đưa mắt nhìn quanh. Con hẻm tối om, ánh đèn điện thoại từ bàn tay run run của cậu chỉ đủ soi sáng vài mét phía trước. Trong lòng Tuấn thoáng rùng mình, nhưng nghĩ đến việc vòng qua đường lớn thì sẽ muộn hơn cả chục phút, cậu lại cắn răng bước nhanh.

Khi đến giữa con hẻm, một mùi tanh nồng ập vào mũi. Cậu khựng lại, cau mày. Mùi máu. Quá rõ ràng. Một cảm giác bất an khiến cậu bật đèn pin sáng hơn, lia qua hai bên tường loang lổ rêu mốc. Và rồi…

Tuấn buông rơi chiếc balo, đôi chân cứng đờ như bị đóng xuống nền xi măng. Cả cơ thể cậu run lên bần bật. Trước mắt cậu, ngay giữa vũng nước đọng đen ngòm, là một thi thể phụ nữ.

Người phụ nữ khoảng ngoài hai mươi, quần áo rách nát, cơ thể bê bết máu. Mái tóc dài dính bết lại, phủ lên gương mặt trắng bệch. Đôi mắt mở trừng trừng, như vẫn còn hoảng loạn trước cái chết. Nhưng thứ khiến Tuấn muốn hét lên lại là những vết rạch chằng chịt trên cơ thể – sâu, dài, thẳng hàng như thể được thực hiện bằng một bàn tay thành thạo. Trên ngực nạn nhân, có một vết khắc kỳ dị: một vòng tròn méo mó bao quanh con mắt lạ lùng, máu còn rỉ ra.

Tuấn hét thất thanh, tiếng hét vang vọng trong hẻm cụt, xé toạc màn đêm.

Chỉ vài phút sau, những ngôi nhà gần đó sáng đèn. Người dân xô nhau chạy tới, bàn tán hốt hoảng. Có người sợ hãi bịt chặt miệng, có người vội bế con nhỏ quay vào nhà, khóa cửa lại. Không khí nặng trĩu, như có thứ gì đó vô hình đang bao trùm lên cả con hẻm.

Tiếng còi xe cảnh sát rít vang, ánh đèn đỏ xanh loang loáng cắt ngang bóng tối. Một hàng rào phong tỏa nhanh chóng được dựng lên, đẩy đám đông dân hiếu kỳ ra xa.

Thanh tra Nguyễn Minh xuất hiện, dáng cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng. Anh bước xuống từ xe công vụ, cài chặt áo khoác, đôi mắt dán vào hiện trường. Minh đã quen với xác chết, nhưng thứ hiện ra trước mắt vẫn khiến anh siết chặt hàm răng.

Anh cúi xuống, găng tay latex lách vào kẽ tay nạn nhân, kéo ra một mẩu giấy nhỏ dính máu. Dưới ánh đèn pin, dòng chữ hiện rõ:

“Tôi đã trở lại.”

Minh im lặng một lúc lâu. Tim anh nặng trĩu. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, kéo theo ký ức cũ: một vụ án chưa từng khép lại, với những cái chết mang nghi thức tương tự. Một vụ án đã khiến anh mất ngủ hàng tháng trời.

“Lại là hắn…” – Minh thì thầm, gần như chỉ đủ để chính mình nghe.

Một viên cảnh sát trẻ đứng gần đó vừa nhìn xác chết đã nôn thốc nôn tháo, khiến hiện trường càng thêm hỗn loạn. Minh liếc nhìn, lạnh lùng quát nhỏ:

– Ra ngoài, hít thở đi. Đừng làm rối thêm.

Anh tiến lại bức tường cũ phía sau thi thể. Vệt máu loang lổ hiện ra một hình thù khác: một con mắt thô kệch được vẽ bằng máu, như thể ai đó cố tình để lại dấu hiệu.

Tiếng xì xào của đám đông lọt vào tai:

– Trời ơi, có phải là ma quỷ thật không?

– Nghe bảo có nghi thức tà giáo đấy…

– Không, chắc là kẻ điên nào đó…

Một người phụ nữ già run rẩy bấu tay vào cánh tay hàng xóm, thì thào:

– Tôi… tôi thấy bóng một người đàn ông mặc áo choàng đen ở cuối hẻm. Hắn đứng đó, nhìn chằm chằm, rồi biến mất…

Minh quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh. Anh hướng đèn pin về phía cuối con hẻm. Bóng tối nuốt chửng mọi thứ. Nhưng trong một khoảnh khắc, anh thề rằng mình đã thấy… một đôi mắt sáng lên từ khoảng không đen đặc, nhìn thẳng vào anh.

Đôi mắt ấy biến mất nhanh như khi xuất hiện.

Một cơn gió lạnh quét qua, khiến mái tôn trên đầu lạch cạch dữ dội. Minh lặng người vài giây, rồi đứng thẳng dậy, giọng trầm thấp:

– Phong tỏa toàn bộ khu vực. Không ai được rời khỏi nhà sau nửa đêm. Hắn chưa đi xa đâu.

Ánh đèn cảnh sát vẫn nhấp nháy, chiếu sáng cả con hẻm. Nhưng trong lòng Minh, anh biết rõ: cái chết này chỉ là khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×