Tiếng gió rít qua khe tường hẻm cụt vẫn chưa dứt. Dù đã phong tỏa hiện trường, không khí căng thẳng vẫn bao trùm. Những người dân hiếu kỳ dần tản về, nhưng trong mắt họ vẫn ánh lên sự sợ hãi. Họ không quên thì thầm với nhau, rằng đây có thể là sự trỗi dậy của một thứ đã từng ám ảnh thị trấn này nhiều năm trước.
Thanh tra Minh khoanh tay đứng nhìn thi thể được đưa lên cáng, ánh mắt anh dán chặt vào dòng chữ máu trên bức tường cũ: “Tôi đã trở lại.”
Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng đủ khiến Minh nhớ đến những đêm mất ngủ nhiều năm về trước – khi anh còn là một cảnh sát trẻ tham gia điều tra vụ án “Bóng Đêm” khét tiếng, nơi nhiều người chết trong tình trạng tương tự: cơ thể bị rạch, máu dùng để vẽ ký hiệu. Vụ án ấy đột ngột kết thúc khi kẻ thủ ác biến mất không dấu vết.
– Thưa thanh tra, chúng tôi đã kiểm tra khắp khu chợ. Không thấy ai khả nghi, cũng không có dấu vết bỏ chạy. – Một cảnh sát trẻ bước đến báo cáo.
Minh quay sang, trầm giọng:
– Không thể nào. Hắn không biến mất được. Kẻ này muốn để lại thông điệp, nghĩa là hắn đang theo dõi chúng ta, ngay lúc này.
Ánh mắt Minh lia quanh hẻm tối. Tường rêu mốc, rác rưởi vương vãi, từng bóng đèn nhấp nháy như sắp tắt. Một sự im lặng rùng rợn bao trùm, chỉ nghe thấy tiếng còi gió thổi qua những mái tôn cũ kỹ.
Anh ra hiệu cho đội pháp y. Bác sĩ pháp y Lâm, người đàn ông gầy gò với cặp kính dày, khom người bên thi thể. Đèn pin chiếu sáng bàn tay nạn nhân đầy máu khô, khuôn mặt Lâm nhăn lại.
– Cơ thể có nhiều vết rạch sâu, hướng đi của lưỡi dao đều chính xác… Đây không phải một kẻ giết người bộc phát, mà là người có kỹ năng. Và… – ông dừng lại, hít một hơi, ánh mắt liếc nhanh sang Minh – cách khắc ký hiệu trên ngực nạn nhân, tôi từng thấy rồi.
Minh siết chặt nắm tay.
– Ông cũng nghĩ như tôi… Vụ án năm đó.
Lâm khẽ gật đầu, không nói thêm. Những người cảnh sát trẻ đứng quanh đều im lặng, chỉ còn tiếng bút ghi chép sột soạt.
Đúng lúc ấy, một cảnh sát khác chạy tới, thở hổn hển:
– Báo cáo! Chúng tôi phát hiện một vệt máu kéo dài ra phía cuối hẻm, hình như nạn nhân đã bị lôi đi trước khi chết.
Minh lập tức bật đèn pin, dẫn đầu nhóm tiến đến. Con hẻm hẹp dần, vệt máu loang ra như một con đường đỏ dẫn lối. Đến cuối hẻm, họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ mục nát, cũ kỹ đến mức tưởng chừng chỉ cần chạm vào là bung ra. Trên cửa có một dấu bàn tay máu in hằn, như thể ai đó cố tình để lại.
Một luồng khí lạnh phả ra từ khe cửa hở.
– Phá khóa. – Minh ra lệnh.
Tiếng xà beng nạy cánh cửa cũ vang lên. Cửa bật mở, mùi tanh hôi và ẩm mốc phả vào mặt. Bên trong là một căn nhà bỏ hoang, tường nứt nẻ, mạng nhện phủ kín, đồ đạc ngổn ngang. Nhưng điều khiến tất cả chết lặng chính là những vệt máu loang lổ vẽ trên tường: hàng chục ký hiệu tròn méo mó, tất cả đều mang hình con mắt dị dạng, hướng thẳng ra phía cửa.
– Chúa ơi… – một cảnh sát trẻ thốt lên, giọng run rẩy. – Đây… đây là cái gì vậy?
Minh tiến sâu vào, ánh đèn pin lia qua từng vệt máu. Trên nền đất, có những mảnh giấy rách vương vãi. Anh nhặt lên, ghép lại thành từng đoạn chữ: “Máu là sự sống… cái chết là sự tái sinh…”
Bác sĩ pháp y Lâm thì thào:
– Đây là nghi thức tà giáo. Hắn không chỉ giết người, hắn đang thực hiện một… nghi lễ.
Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, cánh cửa gỗ đập vào tường “rầm” một tiếng. Cả nhóm giật mình quay lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Minh có cảm giác có ai đó vừa đứng ngay phía sau, rồi biến mất trong bóng tối.
Anh siết chặt khẩu súng trong tay, quát lớn:
– Kiểm tra toàn bộ căn nhà!
Nhưng khi lục soát xong, chẳng có ai. Chỉ còn tiếng côn trùng rả rích và mùi máu ngai ngái.
Minh đứng giữa căn phòng nhuốm màu máu, tim đập dồn dập. Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai: tên sát nhân đã trở lại thật sự. Và lần này, hắn sẽ không dừng lại cho đến khi thị trấn này chìm trong máu.
Khi bước ra ngoài, Minh ngẩng nhìn bầu trời u ám. Những đám mây đen che khuất ánh trăng, như điềm báo cho những cái chết sắp tới. Trong đầu anh vang vọng câu chữ máu: “Tôi đã trở lại.”
Và Minh biết… đó không chỉ là một lời đe dọa. Đó là lời tuyên chiến.