sát nhân liên hoàn kế 2

Chương 1: Tiếng hét trong đêm mưa Seoul


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Seoul cuối tháng Mười, trời đổ mưa không ngớt. Con phố nhỏ ở ngoại ô Mapo chỉ còn le lói vài ánh đèn đường vàng vọt, hắt xuống mặt đường loang lổ nước mưa như những vệt máu loãng. Tiếng gió rít từng cơn khiến hàng cây bên vệ đường nghiêng ngả, lá quật vào nhau tạo ra âm thanh khô khốc, lạnh buốt.

Trong màn đêm tĩnh lặng ấy, bất chợt vang lên một tiếng hét chói tai.

Âm thanh ấy rạch toạc màn mưa, sắc bén như dao, vang vọng khắp con hẻm nhỏ. Những ngôi nhà liền kề lập tức sáng đèn, cửa sổ bật mở, vài khuôn mặt thò ra, bàng hoàng nhìn quanh.

“Lại nữa rồi…” – một bà lão run rẩy kéo chặt tấm rèm cửa. Bà lẩm bẩm như thể đã quen với thứ âm thanh khủng khiếp đó.

Tiếng hét không chỉ là sự hoảng loạn thông thường. Nó như tiếng gào thét của một kẻ đang bị lôi xuống vực sâu, vừa đau đớn vừa tuyệt vọng. Và lạ lùng hơn, sau khi âm thanh chấm dứt, không khí lại trở về yên ắng đến đáng sợ, như thể chẳng có gì xảy ra. Chỉ còn tiếng mưa gõ lộp độp trên mái tôn.

Cảnh sát được gọi đến, nhưng sau một hồi soi đèn pin khắp con hẻm, họ chỉ tìm thấy một chiếc giày nữ vương vãi gần cống nước. Không máu, không vết kéo lê, không bất kỳ dấu vết nào cho thấy có người vừa bị tấn công.

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp khu phố. Người ta thì thầm rằng những tiếng hét ấy đều xuất phát từ hướng căn nhà bỏ hoang ở cuối hẻm – ngôi nhà đã bị bỏ trống hơn hai thập kỷ. Trước kia, đó từng là hiện trường của một vụ thảm sát man rợ: một gia đình bốn người bị giết, thi thể họ được tìm thấy trong tầng hầm tối tăm. Từ đó đến nay, chẳng ai dám bén mảng đến gần.

Đêm ấy, Yoon Ji-woo, nữ phóng viên trẻ của một tờ báo mạng, tình cờ đi ngang qua hiện trường. Cô dừng xe lại, ghi chép nhanh vào cuốn sổ nhỏ, ánh mắt sáng lên đầy tò mò.

“Tiếng hét trong đêm mưa… căn nhà bỏ hoang… Nếu đúng là có liên quan, thì đây sẽ là một bài báo giật gân.” – Ji-woo tự nhủ, đôi môi mím lại trong sự hứng khởi lẫn bất an.

Cô ngước nhìn về phía cuối hẻm. Qua màn mưa mịt mờ, căn nhà bỏ hoang lặng lẽ hiện ra, tối đen như một chiếc quan tài khổng lồ. Mỗi khi tia chớp lóe lên, những ô cửa sổ vỡ nát hắt ra ánh sáng xanh nhợt nhạt, như con mắt của quỷ dữ đang rình rập.

Trong khoảnh khắc đó, Ji-woo thoáng thấy một bóng người đứng trong khung cửa sổ tầng hai. Dáng cao gầy, bất động, đôi mắt đen trống rỗng nhìn thẳng về phía cô.

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cô chớp mắt lại thì khung cửa sổ đã trống không, chỉ còn mưa tạt vào kính vỡ lộp bộp.

Đêm đầu tiên của vụ án mở ra như vậy – với tiếng hét xé toang màn mưa và một căn nhà bỏ hoang chìm trong bóng tối.

Và Ji-woo, không hề hay biết rằng, từ giây phút cô đặt bút ghi chép đầu tiên, cô đã vô tình kéo chính mình vào một cơn ác mộng không lối thoát.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×