Sáng hôm sau, bầu trời Seoul vẫn phủ đầy mây xám. Trận mưa lớn tối qua khiến con hẻm nhỏ ở Mapo lầy lội, rác rưởi và cành cây bị cuốn dồn thành từng đống. Người dân đứng tụm năm tụm ba, bàn tán xôn xao về tiếng hét bí ẩn.
Ji-woo xuất hiện, khoác chiếc áo gió đen, tay cầm máy ảnh. Cô tiến lại gần căn nhà cuối hẻm, nơi mọi ánh mắt đều tránh né. Ngôi nhà nằm tách biệt, cánh cổng sắt gỉ sét khép hờ, dây leo khô quấn quanh như những cánh tay xương xẩu. Trên tường loang lổ những mảng rêu đen, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
Một ông lão trong xóm nhìn thấy, vội vã chạy tới níu tay Ji-woo:
– Cô gái, đừng dại mà bước vào. Ngôi nhà đó… không còn là chỗ của con người nữa.
Ji-woo mỉm cười, nhưng trong mắt ánh lên sự kiên định:
– Cháu là phóng viên. Cháu chỉ muốn tìm hiểu sự thật thôi.
Ông lão định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi thở dài, bỏ đi. Người dân ở đây đã quá quen với những kẻ tò mò tìm đến căn nhà này, và cũng quá quen với việc… chẳng ai ở lại lâu.
Bên trong ngôi nhà tối om, bụi bay mù mịt mỗi khi Ji-woo đẩy cánh cửa kêu cót két. Những tấm màn rách tơi treo lủng lẳng, lung lay theo từng làn gió lùa qua khe cửa. Mùi gỗ mục, mùi ẩm mốc và cả một thứ mùi ngai ngái quen thuộc khiến cô sởn da gà.
Máu… – Ji-woo nghĩ thầm, tim đập nhanh hơn.
Cô bật đèn pin, ánh sáng rọi lên những bức tường loang lổ, in hằn những dấu tay đỏ sẫm đã phai màu theo năm tháng. Từng tiếng giọt nước nhỏ “tách… tách…” vang vọng trong không gian yên tĩnh đến rợn người.
Ở giữa phòng khách, một chiếc ghế gỗ gãy chân nằm lật nghiêng. Bên dưới là vết nứt lớn trên sàn gỗ, hằn lên như dấu vết của một vật nặng bị kéo lê. Ji-woo cúi xuống chụp ảnh, bỗng từ đâu vang lên tiếng bước chân chậm rãi trên tầng hai.
“Cạch… cạch… cạch…”
Tiếng bước chân kéo lê như thể có ai đó đang đi bằng đôi dép nặng nề. Ji-woo ngẩng lên, ánh đèn pin run rẩy quét qua trần nhà. Tim cô dồn dập, nhưng lý trí buộc phải tiến lên.
Cầu thang gỗ cũ kỹ rên rỉ dưới từng bước chân. Khi Ji-woo đặt chân lên bậc thứ tư, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ thổi xuống, dập tắt ánh đèn pin. Màn tối nuốt chửng mọi thứ.
Trong bóng đêm, cô nghe rõ ràng tiếng thở gấp gáp ngay phía sau lưng mình.
Ji-woo giật mình xoay người, nhưng phía sau chỉ là hành lang tối om.
“Có ai ở đây không?” – cô hét lên, giọng lạc đi vì căng thẳng.
Không một tiếng trả lời. Chỉ có sự im lặng đặc quánh, nặng nề như có hàng trăm con mắt vô hình đang dõi theo.
Ji-woo lấy lại bình tĩnh, bật lại đèn pin. Khi ánh sáng chiếu lên khung cửa sổ cuối hành lang, cô thấy một dòng chữ viết bằng sơn đỏ hiện rõ:
“ĐỪNG ĐÀO XUỐNG.”
Cô chưa kịp hiểu thì sàn gỗ dưới chân phát ra tiếng rạn nứt. Một mảnh gỗ vỡ toạc, để lộ khoảng trống đen ngòm như lối xuống tầng hầm. Từ trong đó bốc lên một mùi tanh hôi khủng khiếp, mùi của xác thối chưa kịp phân hủy.
Ánh mắt Ji-woo mở to. Cô nhận ra: nơi đây không chỉ là một ngôi nhà bỏ hoang… mà là nghĩa địa cho những linh hồn bị giam cầm dưới lòng đất.