Sáng hôm sau, tin tức về tiếng hét bí ẩn ở Mapo được lan truyền khắp mạng xã hội. Một số phóng viên địa phương đã viết tin ngắn, nhưng chẳng ai dám nhắc tới ngôi nhà bỏ hoang. Chỉ có Ji-woo, với những bức ảnh vừa chụp được trong tầng hầm, biết rằng sự thật khủng khiếp đang ẩn giấu bên trong.
Cô ngồi trong quán cà phê nhỏ gần tòa soạn, mở laptop và so sánh hình ảnh: vết máu, dấu vết cào, dòng chữ cảnh báo… Tất cả đều giống như những gì cảnh sát từng ghi trong hồ sơ vụ thảm sát năm 1999. Vụ án ấy đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ, chỉ có một bản báo cáo ngắn gọn: “Gia đình bốn người bị giết, thi thể phát hiện trong tầng hầm. Căn hầm có dấu hiệu từng giam giữ nhiều nạn nhân khác. Vụ án khép lại vì thiếu bằng chứng.”
Cùng lúc đó, đồn cảnh sát Mapo cũng đang họp khẩn. Trung úy Kang Min-ho, người từng nhiều năm điều tra các vụ án giết người, đứng trước bảng dữ liệu, gõ mạnh tay xuống hồ sơ:
– Ba vụ mất tích trong vòng hai tuần. Tất cả nạn nhân đều biến mất trên đoạn phố gần ngôi nhà hoang. Đêm nào cũng có người nghe tiếng hét, nhưng khi chúng ta đến thì không tìm thấy gì ngoài dấu vết mờ nhạt. Các anh chị nghĩ sao?
Một sĩ quan trẻ lên tiếng:
– Có thể là chuỗi vụ bắt cóc. Nhưng… manh mối đều dẫn về căn nhà đó.
Căn phòng chìm trong im lặng. Ai cũng biết ngôi nhà ở Mapo là cấm kỵ, nơi từng ám ảnh cả thành phố.
Đêm hôm đó, Ji-woo trở lại hiện trường. Cô muốn xác minh liệu những gì mình thấy có thật hay chỉ là ảo giác. Nhưng khi vừa đến, cô thấy một nhóm cảnh sát đang phong tỏa khu vực. Đèn pin quét khắp căn hẻm, máy ảnh hiện trường chớp liên tục.
Cô len lén tiếp cận, và nhìn thấy một chiếc balo phụ nữ dính đầy bùn đất được kéo ra từ cống thoát nước cạnh căn nhà. Bên trong có thẻ căn cước – đó chính là nạn nhân mất tích gần nhất, Lee So-yeon, 23 tuổi.
Ji-woo chết lặng. Vụ mất tích không còn là tin đồn nữa. Nó thật sự có liên quan đến căn nhà.
Cô lùi về phía sau, lặng lẽ ghi hình bằng máy ảnh. Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay bất ngờ chụp lấy vai cô. Ji-woo giật mình quay lại – là Trung úy Kang. Ông nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lùng:
– Cô phóng viên, cô không nên có mặt ở đây.
Ji-woo hít một hơi sâu, quyết định liều lĩnh:
– Tôi đã vào trong căn nhà. Tôi đã thấy tầng hầm. Ở đó… còn có người.
Ánh mắt Kang thoáng chấn động. Nhưng rồi ông lập tức che giấu cảm xúc, nghiêm giọng:
– Cô không biết mình đang dấn vào chuyện gì đâu. Nếu còn bén mảng tới đó, sẽ không ai cứu nổi cô.
Trở về căn hộ trong tâm trạng bất an, Ji-woo mở laptop, tìm lại hồ sơ về những vụ mất tích gần đây. Một chi tiết khiến cô rùng mình:
Nạn nhân đầu tiên biến mất sau khi đi ngang qua ngôi nhà Mapo.
Nạn nhân thứ hai là cậu học sinh sống ngay cạnh đó.
Nạn nhân thứ ba – Lee So-yeon – chính là bạn học cũ của chị gái Ji-woo, người đã chết cách đây 10 năm trong một vụ tai nạn… mà đến nay vẫn còn nhiều uẩn khúc.
Ji-woo ngồi bất động, đôi mắt đỏ hoe.
Có thể nào… những vụ mất tích này không chỉ ngẫu nhiên? Có thể nào chúng liên quan đến chính cái chết của chị gái cô?
Và dưới tầng hầm ấy, ngoài những vết máu loang lổ, còn ẩn giấu một chuỗi sự thật đẫm máu chưa từng được tiết lộ…