Khoảng trống đen ngòm dưới sàn như một cái miệng khổng lồ đang há ra, sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám bước xuống. Ji-woo đứng bất động, tim đập dồn dập. Cô lưỡng lự vài giây, rồi ánh mắt lóe lên quyết tâm. Đây là cơ hội hiếm có – một phóng viên không thể bỏ qua.
Cô rọi đèn pin vào lối đi. Những bậc thang bằng xi măng dẫn xuống dưới, ẩm ướt, trơn trượt. Mỗi bước chân Ji-woo đặt xuống vang vọng như thể cô đang đi sâu vào lòng đất.
Không khí dưới tầng hầm đặc quánh, mùi hôi thối nồng nặc, lẫn mùi sắt gỉ và ẩm mốc. Đèn pin lia qua, Ji-woo sững người: những vết máu sẫm màu loang lổ trên bức tường. Có vệt như bàn tay kéo dài, có vệt thành từng mảng, như thể ai đó từng cố gắng bấu víu vào đây khi bị lôi đi.
Ji-woo run rẩy đưa máy ảnh lên chụp, nhưng tay cô không ngừng run. Mỗi lần ánh đèn flash lóe sáng, căn hầm tối lại như sống dậy trong thoáng chốc:
Một chiếc ghế sắt han gỉ, dây trói vẫn còn vắt ngang.
Một cái bàn inox loang lổ vết máu, trên đó còn vài dụng cụ mổ rỉ sét.
Những dấu vết cào xước chằng chịt trên tường, như thể từng có người cố gắng trèo lên thoát ra.
Ji-woo nghẹn thở. Đây không chỉ là nơi giết người. Đây từng là một phòng tra tấn.
Bỗng, phía cuối căn hầm vang lên một tiếng động nhỏ, như tiếng kim loại va vào nhau. Ji-woo lia đèn pin – và thấy một cánh cửa sắt. Nó thấp, hẹp, gần như bị chôn nửa dưới đất. Trên bề mặt cửa có vết móng tay cào, để lại những rãnh sâu rợn người.
Cô bước đến gần, tay run run chạm vào tay nắm gỉ sét. Khi vừa ấn xuống, không khí trong hầm bỗng lạnh buốt, và từ khe cửa hẹp phả ra một luồng gió tanh nồng. Trong gió, cô nghe như có tiếng thì thầm yếu ớt:
“...cứu tôi…”
Ji-woo giật lùi, đèn pin suýt rơi khỏi tay. Tim cô thắt lại. Đó không phải là ảo giác – cô thực sự nghe thấy giọng người.
Cánh cửa rung nhẹ, rồi phát ra tiếng “cạch” như có vật gì đó đập vào từ bên trong. Ji-woo chưa kịp phản ứng thì một bàn tay trắng bệch, lấm lem máu, thò ra từ khe cửa, những móng tay gãy toạc cố gắng bấu víu.
Cô hét lên, lùi ngược ra sau. Trong khoảnh khắc ánh đèn pin lia lại, trên tường lộ ra thêm một dòng chữ viết bằng máu khô:
“ĐỪNG MỞ RA – HẮN VẪN CÒN Ở ĐÂY.”
Đứng giữa tầng hầm tối tăm, một bên là cánh cửa sắt vang lên tiếng kêu cứu, một bên là lời cảnh báo bằng máu… Ji-woo biết, bất kỳ lựa chọn nào cũng có thể đưa cô tới chỗ chết.